Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Ngoại truyện 1 (7): Đêm ngày thứ 5

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Ngoại truyện 1 (7): Đêm ngày thứ 5


Leontuzzo: “Đừng ích kỷ, nghĩ về người thân của mình đi.”

Nơi đây không đâu khác ngoài một trong những nhà máy sản xuất vật liệu của gia đình Lauvos.

Luke hứng khởi huýt sáo đưa chiếc ống nhòm mới mượn được lên quan sát.

“A, bắt đầu rồi kìa.” Nói nhảm một hồi, cảnh sát bên kia đã bắt đầu chiến dịch.

“Tôi thật có thể đi chứ? Còn đám trẻ mồ côi thì sao?”

Hai bên mỗi người một ý thuyết phục, nhưng âm thanh phá cửa ngày càng vang dội, đã không còn nhiều thời gian để suy nghĩ.

“Thằng A, từ qua đến giờ tôi không thấy nó đâu!”

Một cơn gió đêm thổi qua khiến Luke đánh ra hắt xì.

Trở lại ban trưa hôm qua.

Không cần quá nhiều lời, chỉ một câu là đủ, còn bây giờ thì nên để cho Leontuzzo nghỉ ngơi, trải qua mấy ngày sợ hãi như vậy, tinh thần cũng đã mỏi mệt lắm rồi.

“Hừ!” Thấy tình thế không ổn, tên đại ca mặc kệ mọi thứ, lao tới chỗ Leontuzzo muốn lấy cậu làm con tin.

Theo sau đó, là tiếng ‘Bịch!’ của ai đó ngã xuống.

Nếu không phải đám b·ắt c·óc kia cũng chỉ là người thường lần đầu phạm tội mà là một tổ chức rõ ràng, nếu như không thể thành công thuyết phục chúng đầu hàng mà đem cậu đương con tin nhằm bỏ chạy, ....

“Cậu nói...có biện pháp gì không?” Một tên b·ắt c·óc khác hỏi.

Còn cậu, đơn thuần chỉ là đi xem đứa bạn của mình một chút.

“Bình tĩnh xem nào!” Nhưng để tránh cho bọn họ bí quá hóa liều, cậu đành phải tiếp tục trấn an. “Nếu thật sự đã cùng đường rồi, vậy thì hãy đầu hàng đi.”

Tạch! Tạch!

“Thay vì ở đó cãi nhau, sao mấy người không nghĩ cách giải quyết tình huống này đi?” Cậu nói.

“Sao, cảm giác thế nào?”

“Đội 7 hoàn tất chuẩn bị!”

Kẹttt!

Thấy Luke đã giữ đúng lời hứa “Nếu khai báo thành thật thì sẽ được thả tự do.” cảm nhận cơ thể bị thắt chặt dần tự do, Thanh niên A vẫn tỏ ra căng thẳng chưa hề an tâm.

“Ờ...mấy người bình tĩnh chút được không?” Đúng lúc mấy tên b·ắt c·óc sắp đánh nhau đến nơi, một người liền mở miệng trấn an tình hình.

Từ đó, bên phía cảnh sát nhanh chóng nắm được thông tin, nơi ẩn náu và số lượng của bọn b·ắt c·óc, cũng như tình trạng hiện tại của con tin.

...

“Đúng vậy, nhưng mà xem chừng không có cơ hội nên tôi cũng từ bỏ rồi, chuyến này coi như đi chơi thả lỏng thôi.” Nghe hỏi vậy, Felix chỉ tiếc nuối nói.

“Đội 2 đã sẵn sàng!”

“Cậu nên vào xe ngồi, sếp nhỏ.”

“Tôi hoàn toàn có thể giữ im lặng, nhưng nếu tôi không nói thì mấy người có thể tìm ra bất cứ cách nào để thoát khỏi đây không? Hay là tự lục đục nội bộ rồi để cảnh sát lao vào hốt gọn?” Cậu bình tĩnh nhìn tên đại ca trần thuật, làm hắn không ú ớ được gì.

Không chắc liệu Leontuzzo có lành lặn ngồi đây như lúc này không.

Còn lại một mình Leontuzzo đang cảm thấy nhẹ nhõm, cậu vừa định đưa ly nước ấm lên uống một ngụm nữa thì một âm thanh lạ vang lên cách đó không xa.

“Chúng tôi đầu hàng!”

Đại ca: “Lựa chọn duy nhất bây giờ là dùng thằng nhóc này làm con tin và uy h·iếp cảnh sát để cho chúng ta ra khỏi đây, bối cảnh của nó không phải là nhỏ, chúng buộc sẽ phải nhương bộ thôi!”

“Tuy không biết bằng cách nào, nhưng có thể nghĩ cách tự giữ an toàn cho bản thân như thế, cậu ta không tệ như mình nghĩ.”

Bị trói chặt trên ghế, thanh niên A ngẩng mặt lên nhìn thì thấy một Mafia khá kỳ lạ đi vào, ngoài bộ suit cùng chiếc mũ đen thương hiệu ra, ông ta còn đeo trên mặt một chiếc mặt nạ trắng tinh với một mã vạch kẻ ngang qua vị trí mắt.

“Không, cậu đã làm rất tốt rồi.” Povisco lắc đầu, đặt tay vò nhẹ mái tóc cậu khen ngợi.

“Mà nhắc...” Nói, cậu liếc qua Felix. “Ông anh nói rằng mình đến đây là vì đống vật liệu kia nhỉ?”

Hắn biết mình đang dần b·ị đ·ánh mất lòng tin, chỉ có thể cố gắng biện giải.

Rầm!

“Đủ rồi, vốn dĩ tất cả chuyện này là do một mình ông bày ra, chúng tôi không tin lời ông nữa.” Một người nói, rồi quay về hướng lực lượng tinh nhuệ giơ tay lên.

15/8/1075

Bất ngờ là, người mở miệng không phải bất kỳ ai trong nhóm thanh niên b·ắt c·óc...

“Không.” Leontuzzo thẳng thừng tuyên bố. “Nếu cảnh sát đã làm rầm rộ vụ này lên, cả thành phố này chắc chắn đã bị phong tỏa rồi, có mọc cánh cũng chả thoát được đâu.”

...

Không lâu sau, Povisco cùng với phía cảnh sát nghe tin chạy tới, cùng lúc Luke cùng vài người của mình đi ra.

“Không cần đâu, tôi ổn.” Lắc đầu từ chối lời khuyên của Povisco, Luke cảm tạ nhận lấy cái khăn tay được Felix tử tế đưa qua.

Sau khi biết hết thông tin cần thiết, nhà Lauvos nhanh chóng quyết định tổ chức một cuộc t·ấn c·ông nhằm giải cứu con tin vào ngay tối hôm sau.

“Thế thì làm sao?”

Có mơ nhà Lauvos cũng chẳng nghĩ ra được bọn b·ắt c·óc lại dùng nơi này làm chỗ ẩn náu, cảnh sát có tra thì cũng phải ít ngày nữa mới đến được đây, đến lúc đó thì không biết đã trễ hay chưa?

“T-ạ..i sa..o..” Sặc máu trồi lên từ cuống họng, Thanh niên A không càm lòng cố hết sức nhìn lên tay Mafia đang lên đ·ạ·n cho nỏ.

“Đáng c·hết, chắc chắn là nó đã bán đứng chúng ta, thằng c·h·ó phản bội!”

Đại ca: “Đừng có nghe nó, đến nước này rồi thì không quay đầu được đâu, bây giờ mà vào tù chỉ có nước mục xương trong đó thôi!”

Trong khi chờ bên kia, Luke cùng một vài người khác áp giải hắn ta đến trạm gác gần đó chờ tra khảo.

Nhưng ngay lập tức bị Leontuzzo chặn họng lại.

...

Dù vẫn còn đang mùa hè, ban đêm ở Siracusa vẫn tương đối lạnh, đặc biệt là với một đứa nhỏ mới 4-5 tuổi.

“Cũng bình thường, cậu thấy sao?” Uống một ngụm nước ấm, cậu tỏ ra bình tĩnh hỏi.

Kế hoạch của cảnh sát cực kỳ đơn giản, nhân lúc lũ b·ắt c·óc chưa để ý tới, lực lượng tinh nhuệ (Mafia) sẽ đột kích cửa nhà máy, nhanh chóng tiêu diệt toàn bộ mục tiêu và giải cứu ra con tin b·ị b·ắt cóc.

“@##@#@@#@”

22:36

Sau khi biết được hết chân tướng, Luke chán chả muốn nói cho Povisco, cậu trở lại khách sạn ngay sau đó ngủ say một giấc chờ đến tối để đi hóng chuyện.

Đại ca: “Nhanh lên, chúng sắp vào tới nơi rồi.”

Mà còn chưa hết, điều còn khiến cậu ngạc nhiên nữa là, đám người này b·ắt c·óc mà hình như còn chả biết mục tiêu của mình là ai cơ, ờ!

Povisco cũng coi là một người phụ trách vụ án này, ông cần phải qua đó bàn giao.

Sau khi được giải cứu ra, Leontuzzo được cho một ly nước ấm ngồi bình tĩnh lại trong khi cánh sát xử lý hiện trường và áp giải đám b·ắt c·óc đi.

Đại ca: “Mà nếu cảnh sát đã làm lớn chuyện rồi thì chắc chắn lũ chính quyền c·h·ó c·hết của thành phố này chắc chắn không muốn để cho mặt mũi của chúng bị ảnh hưởng đâu! Chắc chắn chúng sẽ tìm mọi cách để dìm chuyện này xuống, có khả năng tất cả chúng ta, thậm chí những người quen sẽ bị diệt khẩu!”

“Không, dẫn đường đi.” Cũng cần một lý do rời đi, cậu cũng không ngần ngại đáp ứng anh ta.

“Povisco, ông đi với tôi qua đó, những người còn lại ở yên đây.” Luke quay qua nói.

Luke, Felix (Vì hợp đồng nên có quyền đi theo) Povisco (Đã biết vụ 100$/ngày nên ngầm đồng ý) cùng với nhóm Mafia nhà Luckbolts đang ngồi tại một tòa nhà bỏ hoang đằng sau hậu phương quan sát chiến dịch giải cứu con tin này.

Phập!

Một kế hoạch tương đối hoàn hảo, nếu không nhờ Luke ăn rùa chạm mặt một tên trong số đó, có lẽ âm mưu t·ống t·iền này của chúng đã thành công.

Chiến dịch giải cứu chính thức bắt đầu.

“Ý của ông là tôi không nên đến đây?” Luke nghe vậy bình tĩnh đáp lại.

Điều đó cũng lý giải thông, chứ nếu bình thường thì đào đâu ra người có can đảm đi b·ắt c·óc con trai duy nhất của một trong những ông trùm Mafia máu mặt nhất?

Người bạn vừa mới vẫy tay chào tạm biệt mình vài giây trước...

Bây giờ mới để ý, bên ngoài này không có bất kỳ một ai canh gác, hoặc căn bản, có người canh gác là không cần thiết.

Sau khi mấy Mafia nhà Luckbots mai phục xung quanh ấn đầu thanh niên A định chạy trốn xuống đất, Luke gọi điện thông báo tình hình cho Povisco, ra lệnh vài người đưa Felix về khách sạn và để lại một chút đồ ăn cho cô nhóc mồ côi Meri vẫn chưa hiểu chuyện gì coi như khen thưởng.

Là một đám thanh niên nghiệp dư lần đầu phạm tội, đám b·ắt c·óc không hề chuẩn bị đường lui cho trường hợp xấu nhất, bên trong nhà máy rất nhanh loạn thành một đoàn.

“Đám nhóc đó đã được ngài Luke làm chứng, nếu chúng không hề liên quan, ngươi có thể an tâm.” Mafia máy móc trả lời.

Họ điều động toàn bộ lực lượng bắt đầu khoanh vùng nhà máy và bao vậy nó lại.

Nghe giọng nói từ bên truyền tới, Leontuzzo không quay đầu qua cũng biết Luke xách ghế qua ngồi xuống bên cạnh mình.

Quay trở lại hiện tại.

Mà lại chính là con tin!!?

“Nếu phạm nhân chủ động đầu hàng trước chính quyền thì có thể sẽ được xét giảm tội, đây là lựa chọn ít rủi ro nhất cho mấy người rồi.” Leontuzzo phản bác.

Leontuzzo: “Cho dù có thoát được khỏi thành phố này, các người cũng chẳng còn nơi nào có thể đi, chi bằng để mọi thứ kết thúc ở đây.”

“Vâng, tôi phát hiện hắn có ý đồ tháo dây trói trốn thoát nên đã b·ắn h·ạ...vâng.” Mafia bước tới chỗ thanh niên đang hấp hối.

“Những người quản lý ở đây cần phải có một lời bàn giao với gia đình của cậu nhóc b·ị b·ắt cóc kia, bọn ta có thể cho họ toàn bộ công lao giải cứu, bù lại thì có thể giá cả đống nguyên vật liệu đang được giao dịch kia có thể bàn lại một chút.”

“Kệ m* nó đi, vấn đề bây giờ là làm gì đây!”

Leontuzzo cũng được họ cởi trói, quấn chăn lên đưa ra ngoài.

“Ưtf?” Ở ngoài xa hóng chuyện, mọi chuyện kết thúc quá chóng vánh khiến Luke buột miệng, tuy không trông đợi gì nhiều nhưng cậu cũng không khỏi thất vọng.

Bị trói chặt vào một chiếc ghế bằng dây thừng, Leontuzzo vẫn tỏ ra cực kỳ bình thản dù có đang b·ị b·ắt cóc.

Đến lúc này mới phát hiện thì cũng đã trễ, âm thanh phá cửa “Rầm!” vang lên liên hồi, dù đã được gia cố một chút, có cũng sẽ không chịu được lâu.

Đối phương chỉ là một đám tay mơ ngu ngốc, không có gì ngoài ý muốn, chiến dịch diễn ra cực kỳ thuận lợi.

Đúng như lời của Leontuzzo, cảnh sát không t·ấn c·ông những kẻ đã đầu hàng, chỉ cảnh giác rồi dần dần trấn áp từng tên b·ắt c·óc một.

Trong lúc đó, tại trạm gác mà thanh niên A đang bị giam giữ,

“Người c·hết thì không cần biết nhiều.” Bỏ mặc lời trăn trối của thanh niên, Mafia lạnh lùng bóp cò.

Ngoại truyện 1 (7): Đêm ngày thứ 5

Đã vô lực nằm trong vũng máu dần lan rộng trên mặt đất.

“Đội 1, đã vào vị trí!”

Kỳ lạ là, dường như sau khi nhóm Luke đi ra, thanh niên A kia tỏ ra phối hợp cực kỳ, hỏi gì nói đấy.

“Theo thỏa thận, ngươi có thể đi.” Mafia không nhiều lời, rút dao cắt dây trói cho anh ta.

“Im đi, không đến lượt mi lên tiếng ở đây!” Bị một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, lại còn đang bị họ b·ắt c·óc chỉ trích, tên thủ lĩnh trong nhóm b·ắt c·óc tức giận hét lên.

23:00

Nhưng chưa kịp đi thì đã bị một vài người giữ lại.

“Nói thẳng ra là nhường tiếng lấy miếng, đổi công lao lấy hiện vật.” Luke tiếp lời.

“An toàn trở về là tốt rồi.” Luke đặt tay lên vai bạn mình an ủi, chính vì biết rõ điều đó nên cậu mới ở đây.

Giữa đêm hôm khuya khoắt, một đống cảnh sát đặc nhiệm (Mafia) Siracusian lẳng lặng bao vây một nhà máy bỏ hoang nằm gần ngoài rìa khu công nghiệp của thành phố.

Thì ra, không có một âm mưu hay kế hoạch thâm độc tỉ mỉ nào cả, toàn bộ lũ b·ắt c·óc cũng chỉ là những công nhân bình thường. Sau khi nhà máy đóng cửa và toàn bộ nhân viên bị sa thải, đứng trước tình trạng không có thu nhập nuôi sống bản thân, bọn chúng đã được một người đề nghị làm liều để đổi đời, thực hiện phi vụ b·ắt c·óc con trai của một nhân vật giàu sắp tới thành phố này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe vậy, Thanh niên A mới an tâm, anh ta đứng dậy, chẳng buồn cảm ơn mà chỉ muốn đi khỏi đây càng sớm càng tốt, chỉ cần nhìn mấy tay Mafia kia, anh liền lập tức cảm thấy khó chịu.

Cậu ta có sợ không? Có! (đọc tại Qidian-VP.com)

“...”

Còn nữa, về tình trạng hiện tại của Leontuzzo, cậu ta ngoan ngoãn đưa ra địa chỉ gia đình và đã thành công thuyết phục đám b·ắt c·óc rằng nếu muốn lấy được càng nhiều tiền thì cần phải giữ cậu ở tình trạng tốt nhất có thể, nên mấy ngày qua dù bị nhốt lại nhưng trải qua cũng không đến nỗi tệ.

“Còn tùy số lượng, nhưng thành giao.” Hai người cùng lúc đưa tay ra bắt tay nhau, coi như thỏa thuận thành công.

“Tao biết ngay mà, ngay từ đầu mày chỉ đang cố dụ dỗ tui tao đầu hàng thôi đúng không?” Tên đại ca tức giận cực kỳ hét lên như muốn lao đến chỗ Leontuzzo ngay lặp tự, nhưng ngay lập tức bị những người khác nhìn chằm chằm vào.

“Đếch biết, giờ tôi cũng chả biết nên khen hay chửi cậu một trận nữa, rõ ràng là đã cảnh báo rồi mà vẫn thích nghịch ngu.” Luke ‘phức tạp’ nói.

“Vâng, mời cậu theo tôi.”

“Nếu ông anh thật sự cần, sau khi kiểm kê xong, nếu dư thì tôi có thể đưa qua một ít, theo giá thị trường, thế nào?”

“Cái gì!”

Câu hỏi này, Felix có hỏi Luke, và nhận được lời giải thích của Povisco.

Mấy tên b·ắt c·óc lại một lần nữa nổi lên hoang mang lo lắng, khiến Leontuzzo bắt đầu hoài nghi rằng có thật sự mình lại bị đám này b·ắt c·óc hay không.

Đến khi lực lượng tinh nhuệ áp sát và bắt đầu phá cửa, lũ b·ắt c·óc bên trong mới nhận ra điều gì đó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mà chưa hết, điều còn ngạc nhiên nữa là... (đọc tại Qidian-VP.com)

Cánh của nhà máy bị bật tung ra, lực lượng tinh nhuệ tay cầm v·ũ k·hí từ bên ngoài ập vào.

Tạch! Tạch!

Anh ta ngã gục xuống trước hiên nhà, trong khi tay Mafia tay phải nắm cây nỏ, tay trái kéo bộ đàm báo cáo.

Tiếng mở cửa vang lên.

Leontuzzo: “Việc đầu hàng ngay lập tức sẽ tránh những thiệt hại không đáng có, theo bộ luật cải cách hiện tại, cảnh sát không được bắn người không có ý định chống cự. Cho dù là trường hợp xấu nhất, chấp nhận số phận sẽ không khiến người nhà các người bị ảnh hưởng, có thể sẽ còn được phí bịt miệng.”

Ngoại truyện 1 (7):

“...” Povisco đứng một bên nhìn hai người, tuy rất muốn nhắc cho Luke là công việc của họ chỉ bao gồm giao dịch, còn công xử lý sau đó thì sẽ do người khác lo liệu, họ không còn liên quan nữa. Nhưng nếu đem đồ thừa bán ra với giá thị trường nhìn thế nào họ cũng có lời, ông dự định khi về sẽ nhắc bên kia lưu ý một chút.

“B·ắ·t· ·c·ó·c trẻ em thì chắc chắn là ngồi tù mọt gông rồi.”

Vì ngay từ ban đầu, có lẽ Luke đã muốn giệt khẩu nên mới sắp xếp như vậy.

...

Vẫy tay chào tạm biệt, Luke theo viên cảnh sát rời đi.

“Chà, tôi nên biết ơn vì không phải nghe cậu càu nhàu chứ ha.” Leontuzzo cười nhẹ, cơ thể cũng dần bớt run rẩy vì lo lắng đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đội 3...”

Nhưng cho dù thế nào, mọi chuyện cũng đã xong, có muốn cũng chẳng làm được gì.

...

Thoạt nhìn, trông cậu ta đã chững chạc không khác gì người lớn, nhưng thực sự thì, Leontuzzo cũng chỉ bằng tuổi Luke, cũng mới là một thằng nhóc tí tẹo chưa trải sự đời.

“Bình thường, chả có con m* gì đặc sắc cả.” Đây là phản ứng của Luke sau khi tra hỏi xong, thật sự mất công cậu nghĩ sâu nghĩ xa.

Đến khi cậu quay sang nơi nó phát ra thì chỉ có thể mở to mắt thấy....

“Cậu lẽ ra phải ở yên khách sạn.” Ngay khi vừa thấy cậu, Povisco mở miệng trách cứ.

Khoảng 1 tuần trước, sau khi vận chuyển tất cả sản phẩm vào kho chờ đợi thanh lý, nhà máy này tạm thời bị đóng cửa để chuẩn bị đập đi xây dựng cái khác, nhân công toàn bộ bị cho nghỉ nên chỗ này trở thành khu vực ít người lui tới...một nơi hoàn hảo để che giấu người nào đó.

...

“Xin hỏi, cậu có phải Luke luckbolts không ạ? Chúng tôi có một vài điều cần hỏi, cậu có phiền đi với tôi một lát không ạ?” Luke đang định đứng dậy thì một viên cảnh sát trẻ đột nhiên đi về hướng hai người hỏi.

Tại sao mọi người không tham dự vào?

“Hắt xì!”

Nhưng chỉ vừa mới bước ra khỏi cửa, Thanh niên A đã cảm nhận được cơn đau truyền tới từ lưng, từ hai mũi tên nhỏ xuyên qua giữa ngực.

“Không ổn rồi đại ca! Bên ngoài có rất đông cảnh sát, chúng ta bị bao vây rồi!”

Và quá trình xử lý tay bảo vệ? Chỉ có thể dùng ăn may ra để hình dung. Mà còn phải khen tay Mafia đó, dù đang b·ị t·hương mà vẫn kéo theo một tên t·ử n·ạn, 2 tên b·ị t·hương nặng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Ngoại truyện 1 (7): Đêm ngày thứ 5