Ngoại truyện 1 (9):
Píp! Píp!
“Ồn ào!”
Không biết bao lâu đã trôi qua, khi mà Luke lấy lại nhận thức, thứ hiện ra mờ ảo trước mắt là một trần nhà trắng tinh.
Nằm trên giường với một chiếc ống thở gắn lên mặt, không mất quá nhiều thời gian tiếp tục mơ màng, cậu bắt đầu thanh tỉnh.
Luke nhắm mắt rồi lại mở ra, sau vài cái chớp thì mọi thứ đã rõ ràng hơn, cậu nhận ra mình đang ở đâu.
“Đây là...bệnh viện..ugh! Đau!” Khi ý thức đã bắt đầu online, đầu nhói một cái khiến cậu nhắn mày, dấu hiệu của dòng ký ức đang dần trở lại.
Lúc ngất thì không sao, vừa tỉnh lại phát, Luke đã ngay lập tức hối hận vì quyết định ngu xuẩn ngày hôm qua của mình.
Cả cơ thể bị quấn đầy băng trắng như xác ướp, cánh tay cùng bị bó bột cứng ngắc cố định một bên, tay phải duỗi thẳng ra thì được gắn ống truyền nước, bên dưới, cả bàn chân trái của cậu cũng được băng bó chặt kín lại.
Với tình hình cơ thể như thế này, có vẻ Luke sẽ phải liệt trên giường bệnh không ít lâu...khoan, đợi đã!
Thử cử động cơ thể của mình chút, cậu nhận thấy rằng tuy rất đau và mệt nhưng không đến nỗi là không cựa quậy được, ngoài ra tay và chân phải của mình có thể hoạt động được.
“Phù!” Luke đưa tay lên tháo mặt nạ trợ thở ra, mở to miệng tham lam hít một ngụm không khí trong lành vào.
Ngay lập tức, một mùi hương lạ ngay lập tức xộc vào mũi cậu.
Mùi cồn, mùi hương rất bình thường trong bệnh viện, nhưng nó nồng một cách quá đáng, làm cậu sặc ho ra.
“Khụ khụ!”
Bạch! Bạch!
Phòng bệnh cũng không to lắm, tiếng ho của cậu rất dễ nghe thấy, Luke nghe thấy tiếng bước chân của một người đi tới gần.
Xoạch!
Tấm rèm được ai đó kéo ra, không phải là người quen thăm bệnh cũng như bác sĩ hay y tá, mà chính là kẻ một chân đưa cậu thẳng vào bệnh viện này.
“Mày!” Nhìn thấy tên sát thủ, Luke giật bắn mình, bàn tay vội vàng hơi nắm lại.
Nhưng còn chưa kịp làm gì, lưỡi dao lạnh ngắt đã kề ngay sát cổ cậu.
“Xuỵt! Dù đây là phòng bệnh cá nhân, tôi không nghĩ việc nổ tung nó lên là một ý hay đâu, cậu chủ.”
“Cậu chủ?” Luke “???”.
Đang lúc cậu sững sờ khó hiểu, một giọng người khác vang lại đây.
“Gì vậy, cậu ta tỉnh rồi à?” Sau lưng tên sát thủ, Felix ngó đầu qua coi.
“???” Hiện trường xảy ra khiến Luke có chút choáng váng đầu óc không hiểu sao, xem chừng cậu vẫn chưa load hết ký ức ra.
Vài giây trôi qua, dòng ký ức được sắp xếp lại hoàn chỉnh, cậu mới bất ngờ hét lên.
“Đợi đã, tức là lúc đó m..ngươi thật sự đồng ý á?”
...
“Bình tĩnh lại chưa?”
“Rồi.” Dùng tay phải cầm uống hết chén cháo do tay sát thủ ra ngoài mua trở về, Luke, được hai người kia dựng dậy, an tĩnh ngồi nghe Felix thuật lại những chuyện đã và xảy ra sau khi cậu ngất đi.
Đại khái là, sau khi tay sát thủ đồng ý với thỏa thuận của cậu, không lâu sau đó, Povisco nhìn thấy pháo hiệu và mang theo một đống người chạy lại đây.
Nhìn thấy cậu đang trong trạng thái sống dở chết dở, Povisco tí nữa đã giúp anh đi theo cậu, phải mất một phen Felix công phu giải thích (Cường điệu) ông mới tạm thời cho qua mà đưa Luke cùng tay sát thủ đến bệnh viện. Còn anh ta được đưa vào phòng thẩm vấn trong hai ngày liên tục để thuật lại kỹ càng những gì đã xảy ra.
Lần nữa trở về căn phòng tối kín với chỉ cái đèn bàn trơ trọi, Felix bình tĩnh kể ra một câu chuyện do anh biên ra: Là Luke trong lúc hấp hối đã vô tình thức tỉnh Arts và hồi phục lại, sau đó đuổi theo tên ‘sát thủ’. Sau khi truy vết được hắn đến tòa nhà bỏ hoang kia, cậu vô tình gặp được một thợ săn tiền thưởng đang thất nghiệp nên đã thuê anh ta giúp đỡ trong việc đánh bại tên ‘sát thủ’ kia.
Hai người sau đó đã thành công phối hợp với nhau và đánh bại hắn, nhưng trong giây phút cuối cùng, tên sát thủ đã kích nổ bom khiến tòa nhà sụp đổ. Không kịp chạy thoát, người thợ săn tiền thưởng kia đã ném Luke ra trong khi mình chấp nhận bị kẹt lại.
Sau khi bắn pháo sáng báo hiệu, trong lúc còn một chút thanh tỉnh, cậu ta đã cố gắng lật tung đống đổ nát, kéo ‘ân nhân’ của mình ra.
Nghe xong, Povisco có chút bán tín bán nghi, có quá nhiều điểm chưa thể giải thích trong câu chuyện trên, nhưng khi nghe bệnh viện báo lại rằng Luke đã qua cơn nguy kịch, ông cũng miễn cưỡng bình tĩnh lại, giảm lỏng hai người (Felix và thợ săn tiền thưởng) chờ cậu tỉnh lại rồi chứng thực.
“Wow!”
Povisco là người thế nào, Luke biết rõ. Chỉ trong một thời gian ngắn mà Felix đã biên ra được một câu chuyện có thể nghe lọt tại, đồng thời thuyết phục được ông ta, Luke thật sự khâm phục tài mồm mép của anh ta.
“Đúng vậy, tôi khi nghe kể lại cũng thấy bất ngờ luôn mà.” Sát thủ ngồi một bên cũng đồng tình một câu.
Luke nhìn qua anh ta.
Lúc nãy giật mình hoảng quá nên cậu không để ý, bây giờ bình tĩnh lại thì mới nhìn kỹ, sát thủ cũng đang mặc đồ bệnh nhân, khắp người cũng quấn y hết xác ướp giống mình. Cũng phải, ăn mấy phát Arts, thêm bị cả tòa nhà đè lên, thương thế quả thật cũng không nhẹ.
Lại nói, hai bên mới chỉ muốn làm thịt nhau giờ lại hòa thuận ngồi nói chuyện như này, thế giới đúng là không thiếu chuyện lạ.
Hòa thuận ở đây có nghĩa là không ai bộc lộ sát khí ra mà thôi.
“Mà nói, tôi không ngờ rằng sau khi ăn một vố như vậy, ông anh lại thật sự chấp nhận thỏa thuận phục tùng tôi đấy?” Luke làm bộ bán tín bán nghi nhìn tay sát thủ, ý hỏi là anh ta có đang muốn đâm sau lưng mình một phát không, đang thời cơ tốt đấy.
“Haha, tôi không biện minh gì về thất bại của mình, kẻ thua phục tùng kẻ thắng là điều bình thường đúng không nào.” Tay sát thủ ha ha thoải mái. “Với lại, trong quá trình quan sát mục tiêu của mình, tôi không có cảm giác cậu sẽ là một ông chủ tồi.”
“Có thể loại ông chủ nào vừa mới tỉnh dậy đã bị thuộc hạ kề dao sát cổ không?” Luke tiếp tục khó chịu.
“Ông chủ khoan dung độ lượng đây sẽ tha thứ cho tôi đúng không? Vì nếu không làm như thế, hậu quả sẽ không nhỏ tí nào đâu.” Tay sát thủ mỉm cười nói.
“Haizz, rõ ràng việc mấy người dùng cồn sát trùng làm chất đốt hâm nóng đồ ăn đã là sai đi được không?” Luke càm ràm, cũng không hơi đâu truy cứu việc bị dí dao ban nãy nữa.
Trước khi cậu tỉnh lại, Felix phàn nàn về việc mấy cái bánh rán anh ta vừa mua nguôi hết cả rồi. Thay vì để sát thủ dùng năng lực đi đổi lại mấy hồi, hai ông tướng này lôi cồn sát trùng trong bệnh viện ra chuẩn bị hơ lửa cho nóng.
Hành động của sát thủ lúc đó cực kỳ quyết đoán, nếu như lúc đó cậu ném cầu lửa ra một phát, hậu quả khó mà lường được
Tiếp theo đó, ba người tiếp tục nói chuyện phiếm giết thời gian, dù sao nằm không cũng chán.
Luke hỏi rằng mình đã ngất bao lâu rồi thì nhận được câu trả lời là gần 1 ngày, hiện tai đang là 21:36, ngày 16/8/1075.
Cậu nghe xong thì suy nghĩ chút gì đó, rồi nói sang chuyện khác.
“À đúng rồi, nãy giờ tôi không để ý.” Xàm xàm một hồi nữa sau, Luke sực nghĩ tới một điều, cậu nhìn qua sát thủ hỏi.
“Tên ông anh là gì ấy nhỉ?”
Từ lúc chạm mặt đến khi trở thành cấp dưới, xưng hô giữa Luke với sát thủ từ Mày/Tao dần trở thành Ông anh/Tôi, cậu mới nhận ra là mình vẫn còn chưa biết được tên người ta nữa.
“Tên tôi à...” Một câu hỏi hết sức phổ thông, kỳ lạ là, sát thủ không trả lời ngay lập tức mà chống cằm nghĩ ngợi.
Một lúc sau, anh ta mới nói.
“Thật xin lỗi, nhưng tôi cũng chẳng nhớ tên của mình nữa, haha.” Sát thủ gãi đầu ngượng ngùng xin lỗi.
“Không sao.” Luke gật đầu hiểu cho, bởi vì Siracusa cũng không thiếu sát thủ.
Bất cứ gia đình Mafia nào cũng đều tồn tại từ vài cho đến một tổ chức sát thủ dưới trướng, họ được gọi là người dọn dẹp (Cleaner). Đúng như tên gọi, công việc của họ là khiến người khác biến mất không một vết tích, phân biệt với sát thủ tự do làm việc theo hợp đồng.
Nhà Luckbolts cũng không ngoại lệ, có một nhóm sát thủ bí mật hoạt động trong bóng tối, Luke khi biết về sự tồn tại này (trong lúc rảnh rỗi) đã quyết tâm đi tìm.
Quá trình này cực kỳ khó khăn vì chẳng có ai ngoài Don của gia đình nắm được hành tung của nhóm người này, nhưng sau khi hao hơn nửa tháng đi điều tra, cậu cuối cùng cũng phát hiện họ.
Dù sau đó mém bị diệt khẩu vì hiểu nhầm, lại thêm sau đó về nhà bị bà già âu yếm một trận, Luke cảm thấy không lỗ vì đã yêu cầu được phương thức liên lạc của họ, điều đó đồng nghĩa cậu có thể lấy danh nghĩa người thừa kế lệnh mấy người này đi làm ít việc.
Không sai, có một Cleaner trong bóng tối đi theo bảo vệ Luke, xử lý thanh niên A là do người này làm. Một trong những lý do anh chàng sát thủ đây đắc thủ lần đầu, chính là vì cậu đã quá tự tin mà điều người bảo hộ này đi ra ngoài.
Vậy khi Luke đối đầu với tên sát thủ này tại chung cư cũ, Cleaner này đâu?
Cậu không biết, nhưng không khó đoán. Người này chắc chắn đang trên đường hỏa tốc trở về Rietti, báo cáo việc này cho Liena chuẩn bị triệu tập người báo thù, sau đó tự sát tạ tội...
“À nhắc mới nhớ, chắc phải gọi điện cho bà già phát.” Luke tự nhủ.
Đào tạo ra một Cleaner không rẻ, mà người này sử dụng khá tốt, cậu không muốn mất ông ta một cách lãng xẹt như vậy.
Quay trở lại vấn đề chính.
“Không có tên thì coi như đi, vậy biệt danh của ông anh là gì?”
Không chỉ mỗi sát thủ, những ngành nghề khác như thợ săn tiền thưởng, lính đánh thuê,... cũng không hay sử dụng tên thật, với tính chất công việc dễ gây thù chuốc oán, họ thường sẽ sử dụng biệt danh để che dấu thân phận.
Tên có thể không, nhưng biệt danh chắc chắn phải có, cho dù không tự đặt, khi đã có chút danh tiếng thì biệt danh sẽ tự khắc xuất hiện.
Với năng lực đã được chứng minh, Luke không tin ông anh sát thủ này không được người ta đặt cho vài cái, chắc thế.
“Biệt danh à...” Một lần nữa, sát thủ nhẩm một câu rồi yên lặng nghĩ ngợi, làm Luke nhíu mày nghi hoặc.
“Ây, đừng nói là ông anh còn chả có nổi một cái biệt danh luôn nhá?”
“Không, biệt danh thì có.” Sát thủ lắc đầu, anh nói. “No.01! Đó là danh xưng khách hàng và nhà cung cấp dùng để liên hệ tôi.”
“No.1?” Luke xuất hiện vài dấu hỏi nghi vấn trên đầu.
Dùng con số làm biệt danh, không hiếm thấy, Cleaner cũng chỉ dùng con số đến định danh, nhưng dạng này chỉ thường xuyên xuất hiện trong các tổ chức hay tập thể được đào tạo.
Việc một sát thủ tự do dùng con số làm biệt danh có chút kỳ lạ.
“Từ từ, đợi đã, No.01?”
Còn chưa cần Luke mở miệng nghi vấn, một giọng nói bất ngờ khác vang lên đã đặt câu hỏi giúp cậu.
“Dùng số thứ tự, cộng với thực lực đó, không lẽ ông anh là người của BlackGuilds (Hắc hội)?” Felix giật mình hét lớn, đôi mắt tỏ rõ sự ngạc nhiên.
“Hắc hội?” Một cái tên mới, Luke quay sang nhìn anh chờ đợi giải thích.
“À ờ, cậu không biết nhỉ? Thì ở chỗ tôi có một lời đồn như thế này: Hắc hội là một tổ chức sát thủ bí ẩn tồn tại trong thế giới ngầm Rim Billiton. Có rất ít thông tin về tổ chức bí ẩn này, chỉ biết rằng nó được thành lập và chi phối bởi 8 sát thủ giỏi nhất Rim Billiton và được đánh số từ No.01 đến No.08. Còn một điều nữa, chỉ cần có thể chi ra đủ tiền, tổ chức sẵn sàng ra tay với bất kỳ ai.”
Felix nghĩ nghĩ một lúc, căn cứ những gì mình biết giải thích.
“Vì một vài lý do, tôi có tìm hiểu về tổ chức này một chút, đặc biệt là về các No. Những người khác, tôi vẫn còn có thể tìm được chút ít thông tin về họ sau khi chi ra một đống tiền, nhưng còn No.01 thì... chưa từng một ai gặp mặt hắn, kể cả người trung gian giao nhiệm vụ. Tất cả những gì các tay buôn thông tin giỏi nhất biết được về gã ta, đó chính là tổng số lượng nhiệm vụ hắn đã hoàn thành, cậu biết bao nhiêu không?” Anh nghiêm mày giơ ngón tay làm vẻ thần bí.
“Bao nhiêu?” Luke nâng lên một chút hứng thú.
“3968 nhiệm vụ đã được nhận, 3968 nhiệm vụ đã hoàn thành, tổng số người đã giết: 3968. Trong tất cả các nhiệm vụ, người duy nhất bị giết là mục tiêu, nghe kinh dị không, tay buôn thông tin đó nói với tôi rằng, không ai mà No.01 không giết được.”
“Ồ, có thật không?” Luke tỏ ra nồng đậm hứng thú, ánh mắt cậu đảo qua sát thủ.
“Chắc là vậy thật, tôi không nhớ tổng số nhiệm vụ mình đã nhận, nhưng đúng là tôi chỉ ra tay với người mình cần xử lý thôi.” Sát thủ gật đầu, thừa nhận mình là nhân vật đang được nhắc tới kia.
“Có điều, cậu Felix đây đang hiểu sai một vài thứ. Hắc hội không phải là một tổ chức sát thủ, đó chỉ là một kênh trung gian để ra nhiệm vụ và trao đổi thông tin thôi. Còn về No.01 đến No.08 thì...cả 8 người đều là sát thủ tự do cả. Mấy cái số đó là do hồi đầu lười gọi nhau nên 1, 2, 3 cho tiện, nó không phải là xếp hạng năng lực đâu.”
Anh ta giải thích rõ ràng hơn về cái được gọi là hắc hội, đương nhiên là cho sếp mới của mình nghe, còn đối với Felix.
“Thông tin chi tiết thì, tôi sẽ nói nếu như cậu chủ đây muốn biết, còn bây giờ thì thứ lỗi nhé.” Sát thủ cười nhìn anh ta(Felix).
“Hiểu, có gì thì tôi sẽ hỏi cậu ấy sau.” Felix hiểu ẩn ý đó, anh gật đầu.
Knock! Knock!
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“À, trong lúc đi mua cháo, tôi có thông tin cho mấy cấp dưới của cậu chủ đây việc cậu đã tỉnh, chắc là họ tới rồi đấy.” Sát thủ nói trong khi cả ba nhìn qua phía cửa, anh đứng dậy.
“Đáng tiếc là tôi không được phép xuất hiện ở đây, việc định danh có lẽ phải để sau rồi.” Trước khi đi, anh nhìn qua Luke xin phép ý kiến.
“Tôi liên lạc với anh thế nào?” Cậu hỏi ngắn gọn.
“Tôi sẽ đứng từ xa quan sát, nếu cậu chủ có gì cần thì cứ ra hiệu cho tôi.” Sát thủ đưa tay lên làm dấu, đó là tín hiệu để có thể triệu hồi anh ta khi cần.
“Được rồi, đi đi.” Luke gật đầu.
“Cảm ơn.” Sát thủ mỉm cười, cúi đầu chào một cái rồi quay sang mở cửa sổ ra, biến mất.
Gió lạnh ban đêm hơi lùa vào phòng, Luke nhìn nhẩm một câu “Tiện thật.” rồi ngã người xuống, nghiêng đầu qua nhìn Felix.
Knock! Knock!
“Rồi, rồi, tôi thành chân sai vặt cho cậu rồi.” Anh ta thở dài đứng dậy, dọn dẹp sơ đống rác trên bàn bỏ vào túi, rồi đi ra mở cửa.
Người đứng ở đó là Povisco, nghe tin Luke tỉnh, ông là người chạy đến đầu tiên.
Theo sau đó là một vài Mafia khác, Leontuzzo không có ở đây, không ai muốn sai lầm lặp lại lần nữa, cậu ra chắc bây giờ đang được trông chừng ở khách sạn.
“Bây giờ thì, đi làm chút việc thôi nhỉ?” Mở cửa xong, Felix cầm theo túi rác đi ra ngoài, tiếp theo đây là việc của nhà Luckbolts.
Anh đi đến chỗ thang máy, bấm lên tầng cao nhất bệnh viện rồi đi bộ lên sân thượng.
...
Lược tầm....3k chữ khúc Povisco làm việc với Luke, mắng cậu vì mạo hiểm, khóc lóc mừng cậu an toàn, bla, bla, bla, ...
...
....
“Yo! Tôi có nên nói lâu rồi không gặp không?”
“Lâu rồi không gặp.”
Trên sân thượng một tòa nhà cao tầng, có hai người đứng đón gió ở đây, nhìn xuống khung cảnh thành phố buổi đêm tuyệt đẹp.
Không, không thể gọi nó là đẹp, bên dưới có rất nhiều ánh đèn, sáng rực lên một khung cảnh một thành phố công nghiệp tấp nập về đêm, xung quanh nơi họ đứng là những tòa nhà cao tầng khác san sát nhau, thi thoảng có một vài đốm sáng đỏ lập lòe xuyên qua các tòa nhà trọc trời.
Đây rõ ràng không phải Siracusa.
“Sao, thấy thành phố này thế nào.” Nhìn người bên cạnh, Felix hỏi.
“Kinh khủng.” Luke chống nạnh tựa mặt lên lan can đáp lời. “Đứng ở đây tôi vẫn phảng phất ngửi được mùi dầu nhớt và kim loại.”
“Ha ha, cho dù đang đứng trên đỉnh của một trong những nơi sinh sống tốn kén nhất đất nước này, tôi không thể phủ nhận điều đó.” Felix cười lớn có vẻ tự hào.
“Tôi về rồi đây.” Lúc này, một người nữa đáp xuống nơi sân thượng nơi Felix và Luke đang đứng, anh ta giơ lên túi đồ mình xách. “Đồ ăn sáng theo yêu cầu của hai người.”
“Cảm ơn.” Luke gật đầu lấy đồ của mình, trong khi Felix tỏ ra hâm mộ.
“Tiện lợi thật đấy, ước gì lúc đó tôi mời anh ta trước nhỉ?”
“Đúng thật, cũng nhờ có anh ta mà tôi có thể trốn khỏi nhà tương đối dễ dàng.” Luke đồng thuận, sau đó cậu lạnh lùng liếc qua. “Đáng tiếc, Will là của tôi.”
“Tôi hiện tại cũng không có ý định đổi cấp trên đâu.” Người được gọi là Will hùa theo.
“Ha, ha, tôi không dám giành với cậu đâu.” Felix cười, bật nắp lon nước “Xì!” nắm nó trong tay tựa vào lan can giống Luke.
“Nói đi, cậu không đến đây chỉ để du lịch thôi đâu nhỉ?” Anh đột nhiên đổi giọng nghiêm túc.
“Đúng vậy, tôi có việc cần ông anh giúp.” Luke ngắm nghía lon nước trong tay một lúc rồi nói.
“Cậu cần gì?” Felix hỏi.
“Tiền, và người, có thể nghe lời là tốt nhất.” Luke uống thử một ngụm nước ngọt đóng lon, thấy cũng được, thuận miệng trả lời.
“Không vấn đề, lý do là gì?” Yêu cầu không khó đáp ứng, người bên cạnh đây từng cứu anh một mạng nên nhiêu đó cũng chả là gì, dù vậy, Felix cũng cần biết lý do.
“Một người quen của tôi đang ở đây, ông ta đang muốn tổ kiến một đội lính đánh thuê, tôi muốn là một phần trong đó.”
“Tại sao?” Felix nhíu mày quay qua. “Tôi không nghĩ cậu đã đủ tuổi để làm lính đánh thuê đâu.”
Không trách anh bất ngờ, Luke hiện chỉ mới 5 tuổi, một độ tuổi quá nhỏ để làm bất cứ gì, chứ đừng nói là ra chiến trường.
“...”
“Được thôi, tôi biết cậu không phải là người ngu, chỉ là...cậu đã thực sự chắc chưa? Chiến trường không phải là thứ cậu có thể đọc trong truyện hay tiểu thuyết đâu.” Thấy cậu ta không trả lời, một người khác đứng đằng sau cũng không mở miệng nói gì, Felix bèn đổi câu hỏi.
“Tôi...” Giây phút quyết định con đường tương lai của mình, Luke hiếm thấy tỏ ra do dự.
Nhưng cuối cùng, cậu hít một hơi dõng dạc trả lời.
“Tôi chắc chắn!”
“Tốt, tôi sẽ chuẩn bị, có yêu cầu cụ thể gì cứ yêu cầu với tôi.” Felix vươn tay vỗ vai Luke mấy cái động viên. “Còn bây giờ thì...sắp đến giờ rồi.”
Đôi mắt nhìn chăm chú vào đằng xa, anh nhắc nhở.
Phía đường chân trời, vài tia sáng đã dần xuất hiện, báo hiệu cho bình minh sắp ló dạng.
“Còn một điều nữa.” Ngắm nhìn ánh mặt trời dần hiện lên, Luke bỗng mở miệng.
“Sao?” Felix giữ nguyên tư thế giống cậu hỏi.
“Việc trở thành lính đánh thuê, tôi không thể sử dụng tên mình.”
“Đúng rồi, nếu cậu không muốn vướng vào rắc rối.” Felix gật đầu, mặt trời dần hiện lên rõ ràng, khoảng khắc bình minh đã trôi qua, anh đứng dậy vươn người. “Cậu nghĩ ra biệt danh chưa?”
“Rồi.” Luke gật đầu.
Ánh sáng ban mai chiếu rọi ba người, khởi đầu cho một khoảng khắc đặc biệt.
“Từ giờ hãy gọi tôi là...”
Twilight! (Hoàng hôn)
Kể từ chương này, Twilight mới chính thức được gọi là Twilight, tác đã chỉnh lại tên của những chương trước rồi nha.
0