Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Tự Cẩm

Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 616: Tâm phản kích 

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 616: Tâm phản kích


Hàn Nhiên hơi hơi mỉm cười với mọi người: “Chư vị tiếp tục uống rượu, uống rượu đi.”

Lưu tự thừa nôn xong, không muốn nhìn ô uế trên mặt đất, trắng mặt muốn nói gì đó với Hàn Nhiên.

Cùng với mùi rượu hôi thối xông gay mũi, ánh mắt Hàn Nhiên co lại, ở trong đống nôn ô uế phát hiện một con trùng đang ngo ngoe.

Khương Tự rũ mắt hạ mi, nhỏ giọng nói: “Đại nhân, là hắn ——”

Hàn Nhiên hơi hơi mỉm cười, cầm chén rượu trong tay tùy tiện đặt ở trên án bên cạnh.

“ Có kinh động người khác không?”

Toàn trường đột nhiên yên tĩnh, vô số ánh mắt quét tới.

Lời còn chưa dứt, hai gã Cẩm Lân vệ đã tiến lên đè lấy vai gã. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cảnh Minh Đế thu lại nụ cười, hỏi Hàn Nhiên: “Hiện tại thế nào?”

Giờ khắc này, da đầu hắn tê dại, lông tơ cả người đều dựng lên.

Hàn Nhiên xụ mặt nhìn về phía tự thừa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tự thừa có phần uất ức: “Hàn đại nhân, ngài xem tiện tì này ——”

Ở đại sảnh Hàn Chỉ Huy Sứ cất giọng tàn khốc, trước mắt lại nhẹ nhàng, đây sẽ không phải là một ly rượu độc chứ?

“Những người khác không có việc gì.” Khương Tự bàn giao xong, lặng lẽ lên một chiếc xe ngựa đậu ở cửa sau, đi về hướng Yến Vương phủ.

Phan Hải thấy mặt Cảnh Minh Đế giãn ra, âm thầm cảm kích Khương Tự một phen, cười nói: “Đều là Hoàng Thượng tuệ nhãn cao siêu.”

Hàn Nhiên ngẩn ra, nhanh chóng phản ứng lại, âm thầm khen Yến Vương phi một tiếng thông minh.

Chương 616: Tâm phản kích  (đọc tại Qidian-VP.com)

Với lại, tự thừa cũng không nghĩ rằng Hàn Nhiên sẽ đứng ra bảo vệ một tỳ nữ to gan lớn mật.

Sắc mặt của Cảnh Minh Đế hơi trầm xuống.

Hàn Nhiên hơi hơi mỉm cười: “Xem ra Lưu đại nhân uống nhiều rồi. Lưu đại nhân không cần lo ngại, chờ ngươi tỉnh rượu, có chút việc về Ô Miêu muốn hỏi ngươi. Người tới, đỡ Lưu đại nhân đến nơi khác nghỉ ngơi.”

“Trùng trong cơ thể Lưu tự thừa đã nôn ra, chờ gã rượu tỉnh lại thẩm vấn hắn ở Ô Miêu từng có tiếp xúc với người nào.” Hàn Nhiên tạm dừng một chút, hỏi, “Hoàng Thượng có xem qua không?”

Tự thừa kinh hãi: “Hàn đại nhân, ngươi đây là ý gì?”

“Ta đây xin kính trước.” Hàn Nhiên nâng chén, uống một hơi cạn sạch.

“Vâng ạ, cho nên vi thần liền thuận thế mang Vương phi cùng Lưu tự thừa đi luôn.”

Hàn Nhiên cụng chén rượu của gã: “Vậy chúng ta cạn ly rượu này.”

Đi phục mệnh cho Hoàng Thượng đương nhiên không thể chỉ dựa vào miệng, vô luận Hoàng Thượng muốn xem con trùng này hay không, hắn vẫn phải đưa qua.

Hàn Nhiên liếc gã một cái, mặt không biểu tình nói: “Mang đi!”

Thấy Hàn Nhiên cạn chén, mọi người không dám chần chờ nữa, rối rít nâng ly.

Nàng hắt chén rượu kia, thuần túy là bị hành động của sắc quỷ kia ghê tởm, trước xả giận đã rồi nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không dám nhận, không dám nhận.” Lưu tự thừa kinh sợ đón lấy ly rượu.

Tự thừa ho nhẹ một tiếng: “Một tiểu nha hoàn không hiểu chuyện thôi, Hàn đại nhân chớ có phạt nặng——”

Chỉ Huy Sứ Cẩm Lân Vệ Hàn Nhiên đã sải bước đi tới.

Khương Tự lấy ngân châm đâm thủng lòng bàn tay, trích ra một giọt máu nhỏ vào trong chén rượu, chén rượu vốn màu hổ phách hiện ra màu hồng nhạt.

Nhưng ai biết chuyện khiến người ta không nghĩ tới lại đã xảy ra.

Ông đúng là đang lo cái này, không nghĩ tới người Ô Miêu thật đúng là động tay chân.

Mặt Hàn Nhiên trầm xuống, lạnh lùng nói: “ Sao vậy, Lưu đại nhân không cho mặt mũi này?”

“Truyền hắn tiến vào.”

Mọi người đều ngơ ngác, cầm lòng không đậu nuốt nuốt nước miếng.

Khương Tự hơi hơi mỉm cười: “Không sao. Hàn đại nhân, phiền ngươi lấy một chén rượu tới.”

Lưu tự thừa bưng chén rượu chần chờ một cái chớp mắt.

Mọi người nhìn chằm chằm chén rượu đặt ở trước mặt, chỉ cảm thấy hương rượu vốn thơm ngon tinh khiết cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị.

Nét mặt Cảnh Minh Đế cổ quái: “Ngươi là nói, Yến Vương phi giả thành tỳ nữ trực tiếp hắt một chén rượu vào mặt Lưu tự thừa?”

Nếu như Khương Tự biết Hàn Nhiên nghĩ như vậy, sẽ phải cười một tiếng đối phương suy nghĩ nhiều.

“Không có.” Lưu tự thừa tâm treo lơ lửng, đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch.

Còn về Lưu tự thừa, thân là mệnh quan triều đình thế mà tuỳ tiện như vậy, vẫn là cho gã ta về nhà lựa khoai lang đi.

Đợi người đi rồi, Hàn Nhiên ngồi xổm xuống, bóp mũi lấy đũa kẹp con trùng kia lên, bỏ vào cái hộp nhỏ tùy thân mang theo.

“Hoàng Thượng, Hàn Chỉ Huy Sứ cầu kiến.”

Hàn Nhiên bưng hai chén rượu, đem một chén trong đó qua, cười nói: “Chiêu đãi không chu toàn, ta xin bồi tội với Lưu đại nhân.”

Hàn Nhiên vội kể lại tình hình cụ thể và tỉ mỉ.

Không bao lâu Hàn Nhiên đi vào, hành lễ xong, nói với Cảnh Minh Đế: “Hoàng Thượng, Yến Vương phi phát hiện trong cơ thể Lưu tự thừa có trùng.”

Tình huống gì đây? Chỉ sờ tay nhỏ của tỳ nữ một cái, mấu chốt là còn chưa sờ được, không đến mức bị tống vào ngục chớ?

Tự thừa mặt chảy đầy rượu cũng ngây ngẩn cả người, một lát sau mới lấy lại tinh thần, giận tím mặt: “Tiện tì lớn mật ——”

Hàn Nhiên đặt chén rượu đã uống cạn lên khay tỳ nữ bên cạnh, nhàn nhạt nói với Khương Tự: “Ngươi cũng đi theo ta.”

Dọa người như vậy, ai còn uống được nữa, lá gan cũng bị dọa đến bay luôn rồi.

Hàn Nhiên lập tức bưng tới một chén rượu.

Gã bỗng nhiên đứng lên: “Hàn đại nhân ——”

Chỉ có tận mắt nhìn thấy mới biết được trên đời lại có chuyện thần kỳ như vậy, Yến Vương phi thủ đoạn lợi hại.

Lưu tự thừa thấy thế sắc mặt càng trắng, đột nhiên dạ dày cồn cào, há mồm nôn ra.

Cảnh Minh Đế khó được cười một tiếng, nói với Phan Hải: “Trẫm biết ngay Yến Vương phi là người nhanh trí mà.”

Thế mà lại có tỳ nữ to gan như vậy.

Tự thừa bị đưa vào trong một gian phòng, trong lòng đang hết sức hoảng sợ, thì thấy Hàn Nhiên đi vào.

Nếu như Chỉ Huy Sứ Cẩm Lân vệ muốn đưa gã vào chỗ c·h·ế·t, kiểu gì cũng tránh không khỏi, còn không bằng dứt khoát uống vào.

Ông còn chưa có lòng hiếu kỳ lớn vậy, chẳng qua cũng nên đánh trả Ô Miêu rồi!

Hai gã Cẩm Lân vệ không thèm quan tâm tự thừa la hét giãy giụa, rất nhanh đã kéo người đi.

Khương Tự đi theo phía sau Hàn Nhiên yên lặng rời khỏi đại sảnh.

“Hàn đại nhân, Hàn đại nhân ——”

Dùng phương pháp như vậy chỉ ra người có vấn đề, hoàn toàn sẽ không khiến cho người khác nghi ngờ.

Ánh mắt Hàn Nhiên rơi xuống trên mặt tự thừa, lạnh lùng nói: “Mang đi.”

“Vương phi, không biết những người khác ——”

Cảnh Minh Đế sửng sốt một chút mới phản ứng Hàn Nhiên hỏi ông xem qua cái gì, lập tức khóe miệng co rút: “Không cần.”

Nàng lắc lắc chén rượu, rượu nhanh chóng khôi phục thành màu gốc, mặt mang mỉm cười đưa cho Hàn nhiên: “Hàn đại nhân, ngươi đem ly rượu này cho vị tự thừa kia uống, trùng trong cơ thể hắn sẽ đi ra.”

Tiểu yến này là Chỉ Huy Sứ Cẩm Lân vệ Hàn Nhiên tổ chức, dù bình thường bọn họ nơm nớp lo sợ Cẩm Lân vệ, nhưng hiện giờ Cẩm Lân vệ là chủ, bọn họ là khách, tỳ nữ của chủ nhân gây ra vấn đề trong yến hội, khách nhân tất nhiên có thể làm căng.

Hai gã Cẩm Lân vệ nhanh chóng xuất hiện mang Lưu tự thừa đi, Lưu tự thừa từ đầu đến cuối không hề phát hiện con trùng đang chậm rãi ngọ ngọe trong đống ô uế.

Tưởng tượng như vậy, Lưu tự thừa bưng chén rượu mà tay run rẩy, rượu màu hổ phách tạo nên tầng tầng sóng gợn, tùy thời có khả năng tràn ra.

Ngự Thư phòng, Cảnh Minh Đế vẫn luôn chờ tin của Hàn Nhiên.

Trong sảnh im lặng như tờ, không còn tiếng ly chạm ly.

Người bị hắt là một vị tự thừa của Hồng Lư Tự, mặc dù chức quan không cao, nhưng tốt xấu cũng là mệnh quan triều đình, một nha hoàn tiện tịch cứ thế hắt một chén rượu vào người gã trước mặt công chúng, động tác dứt khoát lưu loát, quả thực làm người khó có thể tưởng tượng.

Hàn Nhiên tiếp nhận chén rượu, môi mấp máy, rất muốn hỏi một câu trùng sẽ từ chỗ nào chui ra, lại cảm thấy đáp án của vấn đề này vô cùng đáng sợ, vẫn là không hỏi cho thỏa đáng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 616: Tâm phản kích