Tu Chân Thế Giới
Phương Tưởng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 289: Băng âm tái hiện
Âm thanh hùng hồn vang lên, liên tục, dồn dập khiến ai nấy trong lòng run rẩy. Như được tiếp sức, vòng âm biến thành trầm thấp hùng hồn, nương theo tiếng niệm phạn như có như không khiến người nghe tim đập chân run.
Tuy nói không lo ăn ở, ngày ngày ngoại trừ tu luyện chảng có sinh hoạt gì khác. Thế nhưng mỗi khi co nguy hiểm, ông chủ chưa bao giờ nghĩ tới còn có Vệ doanh. Cả Vệ doanh đều nghen họng. Bọn họ biết họ cơ sở kém, thực lực yếu, không làm được việc lớn nên ai nấy đều liều mạng tu luyện, bị thương khi tu luyện là việc quá bình thường ở Vệ doanh.
Khóe mắt liếc nhìn tu giả truyền lệnh đi khỏi, Thúc Long nuốt nước miếng nói:
Gã to lớn cô đơn cảm khái nói.
Một dàn cương lôi qua đi, trên bầu trời chỉ còn vài tu giả.
"Con ngoan, cha biết con láu lỉnh nhất mà."
Thành chủ thành Kim Ô, thần bí dị thường, không ai biết lai lịch của người này, mà nhiều thế lực đã phái người lẻn vào tìm hiểu cũng hoàn toàn không chút thu hoạch.
Cong cong cong!
Kỹ năng phù trận của vòng Phạn Âm cấp bốn cũng được Tả Mạc tìm ra.
Khi vòng Phạn Âm này còn cấp ba, chiêu Nguyệt Minh Băng Âm đã đủ khiến đám đệ tử các môn phái ăn quả đắng trong hội thi kiếm. Giờ vòng Phạn Âm tăng lên cấp bốn, lại thêm ba mươi sáu tòa lầu phù chiến làm cơ sở lập Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận, mạnh hơn nhiều so với lúc đầu dùng đinh sắt ngọc bài bố trí.
"Còn ngây ra làm gì? Các ngươi muốn lưu người ta lại ăn cơm sao?"
"Nhưng thưa đại nhân, lệnh của ông chủ chỉ là cho chúng ta ra ngoài thu chiến lợi phẩm…"
Từ trước khi chiến đấu, người thanh niên này luôn ngồi trên một áng mây, bên cạnh là một nữ tu mang mặt nạ, thần sắc thản nhiên. Từ đầu đến cuối hắn chỉ hô hai lần chữ
"sát"
Hắn hoàn toàn không quan tâm tới chuyện mình đang là tâm điểm trong mắt mọi người.
Tháp nhỏ được khích lệ, vô cùng hài lòng, xoay xoay trong lòng bàn tay Tả Mạc. Chim ngốc lộ vẻ khinh bỉ nhìn Tả Mạc, biểu tình như đang muốn nói, lừa trẻ con…
Trong khung cảnh tĩnh mịch, thành Kim Ô vang dội tiếng hoan hô, âm thanh rộn khắp nơi.
Chỉ chút kiềm hãm này cũng đủ tạo thành cơ hội cho tu giả trong thành Kim Ô!
Ra ngoài lều, mọi người ở Vệ doanh đã tập hợp đầy đủ.
Trong mắt mọi người, lấy thành Kim Ô làm trung tâm, một cỗ chấn động vô hình ầm ầm bùng nổ ra. Tu giả ngoại đường không kịp né tránh trúng ngay chính diện, không ai tránh được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hơn nữa, sâu trong đáy lòng hắn cũng thầm hy vọng có thể để ông chủ thấy thành quả của bọn hắn.
Phạn âm như có như không lại là thanh đao g·i·ế·t người khong thấy máu, chỉ hơi vô ý sẽ bị quấy nhiễu tâm thần, muốn tránh cũng không được.
Bọn họ lưu lại là muốn xem trận chiến kịch liệt này, song lúc này, họ lại bị cảnh tượng khốc liệt chưa từng có đó dọa cho khiếp sợ. Bình thường, đám người sẽ chen lấn nhau lao lên, điên cuồng đoạt chiến lợi phẩm lưu lại trên thi thể. Song hôm nay nhìn thi thể dải đầy khắp đồi núi, trong lòng bọn họ lại chẳng chút rung động, chỉ ngơ ngác đứng nhìn.
Nhìn đội ngũ chỉnh tề, áo giáp sạch sẽ, Thúc Long đột nhiên có phần hoảng hốt. một vài hình ảnh ngày trước như làn nước chảy qua trước mắt bọn hắn. Bọn hắn chật vật kinh hoàng dồn thành một đống, y phục không che hết thân thể, đôi mắt đầy ve tuyệt vọng.
Phạn Xướng!
Vị đại nhân này cũng chẳng phải người chủ hiền hòa nhân từ gì, ngược lại, dùng từ có thù tất báo với gã vô cùng thích hợp. Nếu lần này chọc giận gã, cuộc sống sau này của mọi người có thể chẳng cách nào qua khỏi.
"Chủ thành Kim Ô! Có dám đánh một trận không?"
Người trung niên biết gã to lớn bị đả kích bèn khuyên nhủ:
Khối xương này cứng hơn tưởng tượng của bọn hắn nhiều!
"Vũ dũng cá nhân liệu có tác dụng gì?"
Đúng lúc này.
Như tiếng chuông chùa vang dậy, tiếng động này phảng phất như đập thẳng vào trong lòng hắn. Âm thanh nhẹ nhàng tới không thể nghe thấy rồi lại chợt dâng lên hùng hồn cương mãnh, lại như cơn lũ tràn qua đê, ầm ầm quét qua với khí thế không gì chống nổi!
Bao Dịch đầy vẻ tham lam tới gần, chỉ ra ngoài thành nói.
"Cho Vệ doanh ra thôi!"
Đến lúc này, một ngàn năm trăm người đã bị diệt sạch!
Tả Mạc có phần ngượng ngùng, bất quá hắn quyết định không nhìn cô ả không biết vui mừng này nữa. Trong lòng cũng không kiềm được thầm nói, biểu tình của chim ngốc càng lúc càng phong phú, xem ra cô ả này kiếm được không ít chỗ tốt.
Nhị trưởng lão hai mắt trợn trừng, mặt đầy vẻ không dám tin!
"Sau khi ra khỏi thành lập tức khai triển đội hình, bình thường được huấn luyện gì các ngươi đều lấy ra cho ta…"
Khuôn mặt người trung niên và gã to lớn lúc này cũng đầy vẻ kinh ngạc.
Đám tu giả ngoại đường như đột nhiên bị câm, bọn chúng ai nấy sắc mặt trắng bệch. Lúc trước, đường đi của chúng cũng rất thông thoáng, dù gặp phải thế lực chống cực cũng chỉ cần hơi phát lực đã dễ dàng đánh lui, chưa từng gặp qua trận chiến nào thảm liệt như vậy.
Trên áng mây, Tả Mạc khinh bỉ nói một câu:
Tả Mạc đứng dậy, nhạy cảm phát hiện, cương lôi do lầu phù chiến phóng ra lại một lần nữa ổn định lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Xuất phát!"
Người đứng xem đông nghịt song lúc này cũng lặng ngắt như tờ!
Không ai dám coi thường người thanh niên này, cho dù tuổi của hắn vẫn còn trẻ như vậy, trẻ tới mức người ta cảm thấy thật không ngờ. Song không ai hoài nghi năng lực của hắn, có thể sáng lập cơ nghiệp như vậy ở Tiểu Sơn giới, giơ tay lên ngực tự hỏi, liệu có mấy ai làm được?
Không biết vì sao, tiếng động này khiến mọi người tim đập mạnh hẳn!
Tả Mạc lộ vẻ không hiểu rồi lập tức bừng tỉnh, vuốt cằm nói:
Mà những tu giả thực lực mạnh mẽ như nhị trưởng lão sắc mặt cũng tái nhợt, thân hình không tránh khỏi bị kiềm hãm.
Lầu phù chiến bên dưới lao xao một hồi, rầm, một loạt cương lôi b*n r*, rậm rạp sáng rực tới hoa cả mắt.
Ngay cả chim ngốc cũng không nhịn được nhìn nhị trưởng lão đầy một cái đầy khinh bỉ.
.
Cương lôi của mỗi tòa lầu phù chiến đều như những hạt mưa bắn về phía đám tu giả còn lại. Từng tiếng niệm phạn như có như không rơi vào trong tai người trong thành Kim Ô lại như âm thanh của thiên nhiên! Mọi sự mệt mỏi trong người bọn họ đều bị quét sạch, tâm thần sảng khoái, tu giả hai doanh lập tức sĩ khí đại chấn!
Thúc Long lộ vẻ tang thương, trong lòng nảy sinh sóng gió, vô cùng kích động. Sửa sang lại linh giáp trên người, hắn cố nén tâm tình của mình, ra sức khiến bước chân ổn định như bình thường, đi khỏi lều lớn.
Cho dù là Hạ Tường vốn muốn nhị trưởng lão đi chịu c·h·ế·t lúc này cũng không chút vui mừng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Hắn lúc này mới tỉnh ngộ ra, phỏng đoán lạc quan của mình lúc trước ngu xuẩn tới cỡ nào!
Tâm thần khẽ động, tháp nhỏ vốn tâm thần tương thông với hắn nhanh chóng chuyển động.
Tu giả thực lực hơi yếu lập tức thất khiếu chảy máu mà c·h·ế·t, nội phủ đều vỡ nát.
Hơi nghẹn này như một cây roi vô hình đang ra sức thúc giục bọn họ.
Tháp nhỏ thần sắc mệt mỏi, Nguyệt Minh Băng Âm kia đã hao hết toàn lực của nó. Tả Mạc lòng không nỡ, nâng nó trên lòng bàn tay, đút cho nó ăn liền vài món pháp bảo mới khiến nó khôi phục vài phần nguyên khí.
Nếu là người của Thiên Nguyệt giới nhìn thấy cảnh tượng này nhất định sẽ nhớ tới hội thi kiếm kia!
"Ngu ngốc!"
Sát chiêu cực mạnh của Thiên Hoàn Nguyệt Minh trận – Nguyệt Minh Băng Âm.
Phảng phất như lưỡi mác chạm nhau, hùng hồn sát phạt!
Ngày này cuối cùng cũng đến rồi sao?
Có ít nhất hơn mười viên cương lôi đánh vào người hắn, hắn lúc c·h·ế·t vẫn còn nhìn chăm chăm vào thành Kim Ô rồi như một đống cát rơi từ trên trời xuống.
"Đánh rắm! Đường đường là đội ngũ của thiên yêu lại đi làm chuyện vứt đi đó sao? Ta không ưa tên kia! Nghe đây, nhiệm vụ lần này cũng là bài kiểm tra tháng này của các ngươi, ai có lỗi lầm gì, tháng sau liệu mà nếm thử ngày lành."
Thần sắc nam tử cũng hơi chấn động, song nghĩ lại cũng đúng, nếu là kim đan tới chỉ sợ thành này đã sớm bị hạ. Bọn họ đều đã thấy qua sức mạnh của cao thủ kim đan, nếu là cao thủ kim đan cho dù tòa thành có kiên cố ra sao cũng khó ngăn cản bước tiến của hắn.
Thật ra lực chú ý của hắn đều đặt vào tiếng rít từ vòng cổ truyền tới.
"Ngoài thành?"
Thúc Long thần sắc đoan chính, cẩn thận nghe nhiệm vụ được tu giả truyền lại.
Thực ra thành Kim Ô lúc này cũng là nỏ mạnh hết đà, linh lực của tu giả hai doanh đã tiêu hao gần hết. Nếu không phải nhiều người, cứ điên cuồng bắn cương lôi ra bất chấp hậu quả như vậy, bọn họ không thể còn tu giả có thể đứng nổi.
"Lần đầu làm nhiệm vụ, tất cả phấn chấn tinh thần cho ta! Ai có sai lầm gì, ai khiến ta mất mặt, he he, cứ chờ xem! Hừ hừ, là gần ngàn thủ hạ đầu tiên của bản tọa, nếu làm nhục danh thiên yêu của ta, ta sẽ g·i·ế·t sạch tất cả các ngươi…"
Ai nấy đều lộ vẻ kích động, song có thể thấy bọn họ cũng đang ra sức áp chế cơn kích động này.
Sắc mặt nhị trưởng lão khẽ biến, thân là ngưng mạch tam trọng hiên, hắn nhạy cảm với nguy hiểm hơn nhiều.
Hắn thầm rung mình, cảm thấy cơn lạnh dọc theo gan bàn chân ùa tới. Bài kiểm tra mỗi tháng đều là ngày ảm đạm nhất, mỗi khi đến ngay đó có thể nói là tiếng kêu vang dậy cả trời đất.
Ngoài thành Kim Ô rải rác khắp nơi hơn ngàn thi thể cháy đen, nhìn đâu cũng thấy bộ phận đứt rời hay mảnh thịt vụn, trong không khí là dòng chảy loạn của linh lực như đang nhắc nhở mọi người kết thúc của trận chiến vừa rồi thật quá khốc liệt!
Tả Mạc thấy bên dưới vẫn yên lặng không nhúc nhích, trong lòng bất mãn, hét lên một câu với đám bên dưới:
Nhị trưởng lão là một trong số đó, sắc mặt hắn trắng xám, ngơ ngác nhìn thi thể khắp nơi, mạnh mẽ ngẩng đầu, khàn giọng rống lên giận dữ: (đọc tại Qidian-VP.com)
Hiện giờ yêu ma hoành hành, ai nấy đều biết chiến đấu quy mô lớn là không thể tránh được. Song khi bọn họ thực sự gặp phải chiến đấu quy mô lớn mới lại phát hiện nó tàn khốc hơn tưởng tượng của mình nhiều.
Tựa hồ cảm nhận được Tả Mạc lộ ra khí tức nguy hiểm, chim ngốc vội vàng lùi ra xa. Tiểu Hỏa lại ngược lại, cảm thấy chơi thạt vui, kêu lên chi chi, như cái bong bóng đảo qua đảo lại muốn tới gần chung vui.
Hắn hít một hơi thật sâu, nắm chặt pháp bảo trong tay, mọi hình ảnh trước mắt lập tức bị xóa tán, nhìn những ánh mắt đầy sinh cơ phía trước, hắn khôi phục vẻ kiên nghị, trầm giọng hạ lệnh.
Cong!
Chương 289: Băng âm tái hiện
Từ trước tới nay, đề cao thực lực cá nhân, tới Đô Thiên Huyết giới săn yêu để thành danh là con đường chung mà mỗi tu giả trẻ tuổi đều hướng tới. Mà lúc này mới phát hiện, thực lực cá nhân mà bọn họ đau khổ truy cầu trước đây trong chiến đấu quy mô lại chỉ có thể tạo thành tác dụng cực nhỏ.
Đánh giá chim ngốc đôi chút, Tả Mạc càng cảm thấy con chim này cũng thật béo, không biết có ép ra được chút mỡ nào không.
Không tốt!
"Ông chủ, ngoài thành…"
Hơn nữa cái bẫy lúc trước cũng ngoài dự liệu của mọi người, chiến quả cũng vượt xa suy đoán. Thời khắc nguy hiểm nhất lại thấy hắn đứng dậy, mọi người không hiểu vì sao đều tim đập mạnh chăm chú nhìn về phía trước.
Dưới sự trợ giúp của tiếng niệm phạn, tu giả trong lầu phù chiến nhanh chóng phát huy trình độ vượt qua ngày thường, cương lôi b*n r* chuẩn xác tới mức đáng sợ. Còn những tu giả bị tiếng vỡ kia tạo làm bị thương, đang lúc suy yếu nhất, nào còn thừa sức chống lại cương lôi, liên tiếp bị xuyên thủng. Đóa đóa hoa máu nở rộ giữa không trung mang theo khí tức tử vong.
Chỉ thấy vòng vàng kim kia tỏa sáng càng rực rỡ, ầm một tiếng hóa thành một vòng tròn lửa, dọc theo từng sợi tơ vàng kim lan xuống với tốc độ kinh người, mỗi khi qua một vòng sáng lại khiến nó rung lên, tạo thành một tiếng vang. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bọn họ cũng bị chấn động. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.