Tu Chân Thế Giới
Phương Tưởng
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 534: Đăng Hỏa Phạn giới
Đây tuyệt đối là một kiện thất phẩm pháp bảo!
Tả Mạc hỏi một vấn đề rất thực tế.
Vi Thắng lắc đầu:
Trong lòng Định Chân chợt có dự cảm xấu, dừng chân, mặt bỗng biến sắc gào lên với ba người Minh Tịnh:
"Nếu không phải đang ở trong băng ta chưa chắc đã là đối thủ của ngươi."
Băng Diệu thờ ơ, lạnh lùng hỏi:
Lúc này Tông Như mới mở miệng giải thích:
Định Chân khẽ nhíu mày, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.
"Cấm địa?"
Định Chân nheo mắt:
"Nhưng bây giờ ngươi phải c·h·ế·t!"
Định Chân không coi ai ra gì đang ngồi khoanh chân trên đất, đem mõ đặt ở trước mặt, hai mắt nhắm lại, vừa tụng kinh vừa gõ.
Tâm ý khẽ động, Tả Mạc vô thức bắt đầu mô phỏng theo lam nhân. Hắn không thể thao túng băng lam nhưng hắn có biện pháp khác. Ngay từ đầu tất cả đều thất bại nhưng dần dần Tả Mạc cũng tìm ra được chút quy luật.
"Cái cổ quái kia… Ta không thể lý giải nổi."
Một kỳ tự kinh văn bay qua trước mặt Tông Như, hai mắt đang nhắm chặt đột nhiên mở lớn, đầy hốt hoảng!
Ba bức tượng băng ngã xuống đất, trong nháy mắt vỡ tan.
Vi Thắng đầy kích động nói: "Bất luận kiếm tu phù tu thiện tu, tu luyện đến trình độ nhất định đều sẽ như trăm sông đổ về biển, đó gọi là
Vi Thắng rất nhanh liều nhìn ra sự khác biệt của Tả Mạc, nhìn thoáng qua hắn đã hiểu được. Ngộ tính của Vi Thắng rất cao, trình độ kiếm ý cao, không phải dạng nửa vời như Tả Mạc có thể sánh được, rất nhanh liền nắm được bí quyết, dùng kiếm ý tạo thành một cái toa hình mang, tốc độ bạo tăng!
"Nếu không, chúng ta chỉ có thể đứng đằng sau Băng Diệu đại ca thôi, nhìn điệu bộ của Băng Diệu đại ca dường như rất lợi hại."
" chân chính sao?"
Từng tiếng mõ như từ thâm sơn cổ tự vang tới, như có như không.
"Giặc tuy ngốc nhưng vẫn là nguyên anh kỳ!"
"Ngay ở phía trước, bắt được hắn rồi!" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Giới, là một đường ranh giới, lĩnh ngộ hay không lĩnh ngộ, thực lực cách nhau một trời một vực. Giới và ngộ tính không liên quan, cũng không liên quan tới tu vi, không phải nguyên anh kỳ nào cũng lĩnh ngộ được giới!"
Thực lực của tu giả liên quan đến rất nhiều thứ, linh lực, ưu nhược điểm của pháp quyết tu luyện, ngộ tính sâu cạn của cá nhân, pháp bảo, vân vân… Chênh lệch giữa nguyên anh và kim đan là khoảng cách không thể vượt qua, ở bất cứ mặt nào thì tu giả nguyên anh kỳ cũng chiếm ưu thế tuyệt đối.
Bỗng trong băng lam bay ra ba đạo lam quang, vô cùng chuẩn xác bắn trúng ba người. Chỉ thấy băng sương lam sắc với tốc độ mắt thường có thể thấy được đang lan tràn trên thân bọn họ, vẻ kinh sợ vẫn còn đọng trên mặt, họ đã bị biến thành tượng băng.
Sát khí trên mặt Băng Diệu dày đặc, hừ lạnh một tiếng, ngón tay chỉ về phía băng lam!
"Đây có phải ảo cảnh hay không? Tên giặc ngốc này am hiểu huyễn thuật, trên đường chúng ta thiếu chút nữa thì bị hắn xỏ mũi!"
Trong nháy mắt khi Định Chân lấy mõ ra, mấy người Tả Mạc biến sắc!
"Khả năng một chiêu cũng không tiếp được. Nhưng sư đệ ngươi…"
"Huynh cũng không biết phải giải thích thế nào. Nhưng hắn rất lợi hại, chúng ta phải cẩn thận."
Pháp bảo của Định Chân rất kỳ quái, đó là chiếc mõ ngày thường dùng để tụng kinh. Toàn thân mõ đen kịt, trên mặt là những chu sa màu hồng tạo nên những kinh văn nhỏ li ti, trên mộc chùy cũng là những kinh văn như vậy.
Trong chớp mắt, khắp trời là những kinh văn màu vàng bay lượn!
Vi Thắng dở khóc dở cười nói:
Các thiện tu không ngừng khom lưng, không ngừng thắp lên những điểm sáng.
Bông tuyết óng ánh hiện ra lăng kính, trung tâm của nó là những điểm sáng, ánh sáng phảng chiếu trong lăng kính đầy yêu dị.
Tả Mạc bình thường trở lại, nghe vậy thất kinh:
Thân hình Định Chân trong băng lam dần trở nên mờ nhạt, cho tới tận lúc biến mất, đó chỉ là tàn ảnh!
Sột soạt.
Cả người Băng Diệu chìm trong điểm sáng, thần sắc không chút hôt hoảng, mười chùm tia sáng lam sắc nhỏ như sợi tóc lay động trong không trung. Chúng không ngừng sinh trưởng, đầu còn lại kéo dài vào bóng tối, không nhìn thấy cuối.
Ánh sáng xung quanh dần ảm đạm, băng lam lam sắc trong tầm mắt không ngừng bị hắc ám thôn phệ. Từng bóng dáng như từ hư vô bước ra, từ hư thành thực, đó là những thiện tu khoác áo cà sa nửa người. Bọn họ dường như không nhìn thấy đám Tả Mạc, nhanh nhanh chóng chóng khom lưng, trước mắt trống rỗng bỗng xuất hiện một điểm sáng.
Băng Diệu mặt lạnh lùng, trong mắt hiện lên sự hân thưởng:
Thất phẩm pháp bảo!
"Không."
"Không phải huyễn thuật đâu."
Tả Mạc vờ bình tĩnh, lúc này Vi Thắng và Tông Như đứng cạnh hắn đang sục sôi chiến ý.
Bỗng, một kinh văn màu vang từ trong mõ bay ra, ngay sau đó, những kinh văn kim sắc không ngừng từ trong mõ bay ra.
Nhìn vẻ mặt đầy nghiêm nghị của Định Chân, trong tay là mộc chùy, bây giờ Tả Mạc chỉ hi vọng Băng Diệu có thể đương đầu được.
"Không biết."
Cho nên khi Tả Mạc nhìn thấy Định Chân lấy ra thất phẩm pháp bảo thì trong lòng bỗng xuất hiện dự cảm không ổn.
Nơi nó đi qua sương lạnh vô cùng, giống như kịch độc, lan tràn với tốc độ kinh người.
Tả Mạc hơi khẩn trương:
"Đồ vật nào?"
"Muốn chạy sao?"
Điểm điểm sáng lên, giống như bầu trời đầy sao.
Đột nhiên Băng Diệu hừ lạnh một tiếng:
Tu giả nguyên anh kì bị dồn tới chân tường, sức chiến đấu bộc phát ra…
Hai tay hợp nhất, mười chùm sáng màu lam đột nhiên sáng rực, bay lượn khắp trời!
"Viễn cổ nhất mạch quả nhiên thần kỳ! Đăng Hòa phạn giới của tại hạ lại không thể công nổi, lợi hại!"
Sắc mặt Băng Diệu khẽ biến. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bộp bộp bộp!
Tả Mạc nhìn ra được chút ít, trên người lam nhân hình thành một lớp băng lam mang, hình thoi băng lam mang này khiến bọn họ như trượt đi trong băng lam.
Tả Mạc khiếp sợ, Vi Thắng nhanh chóng nắm lấy hắc kiếm, trong mắt tràn ngập kích động, thì thào tự nói:
Chỉ thấy một trượng xung quanh Băng Diệu chính là băng lam, tỏa ra quang mang nhàn nhạt, ở trong biển hắc ảm vô cùng chói mắt. (đọc tại Qidian-VP.com)
!"
"Vì sao ngươi xông vào cấm địa của ta?"
Trong lòng hắn tràn ngập kin hãi, tin tức này nhất định phải truyền về môn phái! Ở đây lại có bộ lạc lam nhân quy mô lớn như vậy!
"Thiện tu gọi nó là "
Hai tiếng động cực nhỏ giống như độc xà phun lưỡi.
Tả Mạc không hề ngượng vì sự thiếu hiểu biết của mình, vuốt cằm hỏi:
"Không phải kiếm tu." (đọc tại Qidian-VP.com)
chính là giai đoạn cao cấp của kiếm ý, đại sư huynh đã tới rất gần nó.
Băng Diệu hỏi lại.
"."
Vẻ mặt hắn chợt biến đổi, mắt lóng lánh lam quang:
Mắt Định Chân như muốn nổ, viền mắt đầy tơ máu nhưng hắn không đưa ra bất cứ hành động phản kích nào, cả người đột nhiên đánh về phía băng lam!
"Ý đại sư huynh nói tên giặc ngốc nguyên anh này là giặc ngốc cấp cao hả?"
Tả Mạc phụ họa.
đại tự tại
.
"Giới?"
Chương 534: Đăng Hỏa Phạn giới
"giới"
Hiển nhiên, đây là một cuộc quyết đấu cấp cao, vượt xa thực lực của đám người Tả Mạc.
Biểu hiện của Vi Thắng khiến đám người Băng Diệu thất kinh.
Những điểm sáng bị tia lam quang lướt qua không tắt, chúng nó giống như bị đóng băng, sương trắng lan ra bao phủ phía ngoài điểm sáng. Sương trắng không ngừng dày lên, hình thành nên những bông tuyết trong sáng, điểm sáng bị bao kín trong đó.
Vi Thắng lại lắc đầu:
"Toàn bộ lui về phía sau!"
Băng Diệu đột nhiên nói.
Bộp bộp bộp!
Từng bông tuyết bao phủ điểm sáng huyền phù trong không trung giống như những ngôi sao.
"Đại khái là như vậy."
"Chẳng lẽ hắn là kiếm tu?"
Băng Diệu không nói gì, hai tay vung lên, mười ngón mở ra, mười chùm sáng lam sắc xuất hiện ở đầu ngón tay.
Đồng dạng là thất phẩm pháp bảo nhưng uy lực phát huy ra nếu ở trên tay tu giả nguyên anh kỳ cách biệt một trời một vực so với tu giả kim đan. Thất phẩm pháp bảo là đỉnh cấp pháp bảo của tu giả kim đan, trên thực tế còn bị hạn chế của cảnh giới, tu giả kim đan kỳ thường chỉ phát huy được hai thành uy lực của thất phẩm pháp bảo, có rất nhiều tu giả thậm chí chỉ có thể phát huy được một thành. Nhưng tu giả nguyên anh kỳ có thể phát huy được trăm phần trăm uy lực của thất phẩm pháp bảo.
Nguyên anh kỳ vẫn khiến người ta cảm thấy chột dạ…
"Ha ha."
Trên tay Định Chân chợt hiện ra một kiện thất phẩm pháp bảo không khiến người ta thấy giật mình, tu giả nguyên anh kỳ của Huyền Không tự lại không có một kiện pháp bảo thất phẩm trên tay, nói ra ai tin được chứ. Uy lực của pháp bảo thất phẩm mấy người Tả Mạc hiểu rất rõ, thập tự chuyển kinh đồng trên t ay Tông Như cũng là một pháp bảo thất phẩm.
Trong lời nói của hắn đầy ắp hâm mộ, ngộ tính của hắn không bằng Vi Thắng, tuy nguyện lực là một loại lực hiếm thấy nhưng cảnh giới không cao còn chưa tới gần được cánh cửa
Trong băng lam hai tia lam sắc nhỏ giống như hai chùm sáng màu lam nháy mắt xuyên qua thân thể Định Chân.
"giới"
Tê tê!
"Hóa ra đồ vật kia ở trên tay các ngươi!"
"Đây là "
Bóng dáng của Định Chân từng chút một hiện ra, hắn nhìn chằm chằm về phía Băng Diệu, chậm rãi nói:
Nói đến đây, Vi Thắng lộ vẻ cảnh giác, hơi dừng lại rồi nói một cách mơ hồ:
giới
"Không ngờ tới, lại có thể gặp được hậu duệ viễn cổ, Định Chân ta thật quá may mắn!"
"Chúng ta ba người có thể tiếp được mấy chiêu của hắn?"
Trong điểm sáng truyền ra những tiếng tụng kinh phạm xướng.
Tả Mạc biết
Mọi người đi xuyên qua băng lam, tốc độ cực nhanh. Lam nhân trời sinh sống nhờ băng lam, trong băng lam bọn họ như cá gặp nước.
Vô số tia sáng màu lam xuyên qua điểm sáng, lướt qua người những thiện tu đang thắp nến!
Lập tức lam nhân giống như thủy triều lùi về phía sau, chỉ còn lại Băng Diệu một mình đứng đó. Mấy người Tả Mạc cũng lùi lại, nhưng tâm trí của Tả Mạc vẫn dõi theo, mấy người bọn họ không một tiêng sđộng xuất hiện ở bên cánh, đề phòng đối phương chạy trốn.
Vi Thắng lắc đầu, hơi khó khăn nói:
Tả Mạc nghe thấy vậy lập tức hiểu ra, tuy Vi Thắng nói không rõ nhưng ý tứ trong đó chính là khả năng bọn họ có thể ngăn được một chiêu không cao. Ngay sau đó hắn liền nói:
"Không cần nhiều lời. Ta thấy trong này chỉ có ngươi thực lực tương đương ta. Muốn lưu ta lại phải xem bản lĩnh của ngươi thế nào."
Định Chân than nhẹ một tiếng: (đọc tại Qidian-VP.com)
"Chạy mau!"
"giới"
Lúc đầu hắn dùng linh lực nhưng rất nhanh hắn nhận ra tốc độ tiêu hao của linh lực quá nhanh. Sau cùng mới phát hiện ra dùng thần lực thì hiệu quả tốt hơn, hầu như không tiêu hao. Nhưng khó khăn khi thao túng thần lực hiển nhiên cao hơn rất nhiều so với thần thức, Tả Mạc chỉ có thể miễn cưỡng duy trì.
Ba người Minh Tịnh sửng sốt, mặt trắng bệch ra nhưng không chút chậm chạp, xoay người ba người ba hướng chạy trốn!
Kinh văn màu đỏ trên mõ và mộc chùy như sống dậy, chậm rãi di chuyển.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.