Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 23: Chương 23
Vì thế dưới ánh mắt của tài xế, cô đành khẽ gọi một tiếng: “Tổng giám đốc Bùi?”
“Tôi về dinh thự Cảnh Nam.” Người đàn ông lời ít ý nhiều lên tiếng.
Tài xế yên lặng lái xe.
Dù không phạm tội hay làm trái pháp luật, nhưng bị một cảnh sát đeo s·ú·n·g ống đ·ạ·n dược hỏi như thế, người thường đều không khỏi căng thẳng.
Lần trước do mặc quá ít nên cô bị lạnh đến mức run bần bật, lần này đã mặc nhiều quần áo ấm hơn nhưng vẫn không đủ ấm giữa buổi tối mùa đông lạnh âm độ ở thành phố B.
Cố Thư Di lập tức hiểu anh nói có ý gì.
Vẻ mặt Bùi Cận Bạch bình thản như thường, anh đứng chắn trước Cố Thư Di một chút, nhìn vào mắt cảnh sát và giải thích: “Cô ấy đúng là nhân viên thực tập ở công ty tôi.”
Điều hòa trong xe mở ở nhiệt độ vừa phải.
Cố Thư Di mím môi.
“Đúng rồi.” Bùi Cận Bạch lên tiếng, giọng điệu thản nhiên không biết có cảm xúc gì: “Đêm nay cô đã gặp tổng giám đốc Vệ, tổng giám đốc Vệ có vị trí muốn cô vào làm, nếu qua đó đại khái có thể trở thành nhân viên chính thức ngay, xem ý cô thế nào.”
Cảnh sát hỏi xong thì quay sang hỏi Bùi Cận Bạch: “Hiện tại ngài đang cư trú ở đâu?”
Cố Thư Di cực kỳ hoảng hốt thử mở miệng hỏi: “Tổng giám đốc Bùi, tôi đã làm sai gì à?”
Đi Rolls-Royce cũng không được.
Cố Thư Di chưa hiểu chuyện gì thì cửa sổ Rolls-Royce hạ xuống, gương mặt của Bùi Cận Bạch xuất hiện.
“Giám đốc Vệ đã nói với tôi như thế, tôi truyền đạt lại cho cô.” Anh bổ sung thêm một câu, có vẻ định giải thích gì đó.
Ba người trên Rolls-Royce bước xuống xe.
“Phải không?” Cảnh sát nhìn về phía người đàn ông cao sang ngồi Rolls-Royce trước mặt.
Có lẽ vì khách khứa đều quen thân với nhau quá nên buổi tiệc đêm nay kết thúc muộn hơn so với dự tính nửa tiếng.
Đi loại siêu xe thế này, người phía trước là tài xế cũng dễ hiểu.
Chẳng trách ngay từ đầu không muốn lộ ra, tình cảm hai bên mới dừng ở thử tiếp xúc với nhau, chưa xác định mối quan hệ chính thức.
Người đàn ông mở mắt ra, có vẻ đang yên lặng nghĩ gì đó.
Cô nhìn thấy bên ngoài không phải cảnh sát giao thông mà là cảnh vệ vác s·ú·n·g trên vai, đ·ạ·n đã lên nòng.
Người đàn ông lúc này cũng dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Thật không?” Cảnh sát nhìn Bùi Cận Bạch hỏi.
Bùi Cận Bạch bình tĩnh đáp: “Còn có chút việc.”
...
Tài xế tiếp tục lái xe về dinh thự Cảnh Nam.
“Đại học Sư phạm à?” Cảnh sát xem thông tin lý lịch trên hộ khẩu có ghi đại học Sư phạm thì lẩm bẩm.
Ám chỉ cô hãy đánh thức tổng giám đốc Bùi dậy.
“Mặt khác.” Anh nhìn Cố Thư Di, không cần phải giấu diếm gì: “Cô ấy là người được người lớn hai bên giới thiệu, làm quen với mục đích kết hôn.”
CEO và các đồng nghiệp định sau khi kết thúc buổi tiệc sẽ đi tăng hai cho bõ công những ngày gần đây bận rộn làm việc, nhưng vì đã quá khuya nên mọi người đành từ bỏ, ai về nhà nấy.
Bùi Cận Bạch bảo tài xế lái xe.
Sau buổi tiệc, hầu hết các đồng nghiệp đều tự lái xe về nhà, cô không muốn bản thân bị phát hiện đang ở dinh thự Cảnh Nam nên không dám đi nhờ xe về, đành chọn tự mình gọi xe.
Cố Thư Di cúi đầu, sắp không nhịn nổi ngủ gật thì có cảnh sát gõ cửa sổ xe phía sau, ý bảo người trên xe hãy xuống xe hết.
Sau khi kiểm tra xe xong, không có vấn đề gì thì có thể rời đi.
Cố Thư Di và Bùi Cận Bạch không mang theo căn cước công dân nhưng có thể sử dụng app chứng nhận trên điện thoại.
Hơn nữa chỉ cướp một nhân viên thực tập?
Không trách anh quen với cái áo lông vũ này, chủ yếu là trước đó chủ nhân của chiếc áo say khướt, đã đặc biệt giới thiệu với anh mới vừa mua áo, tiêu hơn ngàn tệ đấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố Thư Di nghe thế thì há miệng thở d ốc.
Dù thế nào thì anh ấy không nên tự ý sắp xếp cho Cố Thư Di dưới tình huống ông chủ chưa nói gì.
“Anh không cần tôi nữa sao?”
Cố Thư Di buông điện thoại xuống, đút tay vào túi áo rồi vùi mặt trong cổ áo đứng trong gió lạnh chờ xe. Chờ được một lúc thì có một chiếc Rolls-Royce màu đen chậm rãi dừng trước mặt cô.
Bùi Cận Bạch nói: “Cảm ơn.”
Tài xế lập tức định xuống xe mở cửa thì phát hiện người đàn ông ngồi ghế sau có vẻ chưa muốn xuống xe.
“Tôi...” Vì thế, tạm thời Cố Thư Di không đáp nổi.
Cố Thư Di bị thái độ chợt trở nên nghiêm khắc của cảnh sát dọa sợ.
Sau đó cô mỉm cười gật đầu cam chịu dưới ánh mắt của cảnh sát.
Chiếc xe Rolls-Royce từ bãi đỗ xe ngầm chậm rãi đi ra ngã tư.
Đó là anh không cần cô nữa cho nên mới dùng lý do có chỗ khác tốt cho cô hơn.
Đối với việc chủ tịch Aoma khăng khăng muốn mời anh cùng lên xe, Bùi Cận Bạch chỉ mỉm cười gật đầu.
Bùi Cận Bạch không xuống xe thì Cố Thư Di cũng ngồi trong xe.
“...”
Bùi Cận Bạch nhìn Trần Lê nói: “Chỉ lần này thôi.”
Anh ấy đã thành người kiểu gì thế này?
Bùi Cận Bạch vẫn tỉnh bơ như cũ: “Cảm ơn.”
Hiển nhiên chỉ có quan hệ kiểu đó mới có thể giải thích bầu không khí đáng ngờ giữa cặp nam nữ trẻ tuổi mà anh ta dò xét này.
Khách khứa trong buổi tiệc hôm nay hầu như đã về gần hết, trước cửa khách sạn trống không, ánh mắt Bùi Cận Bạch chú ý đến một cái áo lông vũ dài màu trắng ngà.
Bùi Cận Bạch nhìn thoáng qua Cố Thư Di, đối mặt với câu hỏi từ cảnh sát, anh đáp: “Dinh thự Cảnh Nam.”
Tài xế quay đầu, nhìn Bùi Cận Bạch trông như đã ngủ rồi lại nhìn Cố Thư Di có vẻ hồn vía treo ngược cành cây.
Còn Cố Thư Di, Trần Lê cảm thấy những người một lòng một dạ sà vào người ông chủ nhà mình chắc chắn sẽ không thành công, chi bằng đổi mục tiêu mới, tuy nói hơi đa tình nhưng cơ hội thành công có lẽ cao hơn chút.
“Tổng giám đốc Bùi?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cảnh sát nhìn về phía cô gái nhỏ dường như ban nãy đã bị anh ta dọa sợ, gương mặt mỉm cười, nói thêm một câu: “Chúc hai người xem mắt thành công.”
Bùi Cận Bạch nhìn thấy gương mặt Cố Thư Di giấu dưới lớp mũ áo.
Đi theo Bùi Cận Bạch mấy năm nay, trên phương diện công việc Trần Lê làm khá tốt.
“Tôi không đi đâu hết, tổng giám đốc Bùi.” Cố Thư Di nhìn người đàn ông với ánh mắt cực kỳ kiên định: “Tôi không đi.”
Trong thẻ của cô vẫn còn nguyên năm trăm nghìn tệ mà bà Hà cho để hẹn hò, cô cứ tưởng Bùi Cận Bạch đã quên hai người còn mối quan hệ này, hôm nay xem ra anh vẫn nhớ rõ.
Thời buổi này muốn cướp người có thể trực tiếp mở miệng đòi người với ông chủ à?
Sau khi mặc kín áo lông và xuống xe, cơn buồn ngủ của Cố Thư Di bay biến sạch, bị hỏi quan hệ giữa hai người, cô khịt mũi, chủ động trả lời: “Hiện tại tôi đang thực tập, tổng giám đốc Bùi là ông chủ công ty tôi thực tập.”
Cảnh sát nghe xong thì gật đầu, cúi đầu ghi chép gì đó, rồi nhìn Cố Thư Di hỏi: “Hiện tại cô đang cư trú ở đâu?”
Sau bữa tiệc, Bùi Cận Bạch đáp lại lời mời vào phòng khách tư nhân gặp mặt riêng với chủ tịch Aoma. Đối với dự án hợp tác ở mảng kỹ thuật, đối phương rất có thành ý, hai người nhanh chóng hẹn thời gian bàn bạc tiếp vào lần sau.
“Anh à, là thế này.” Cố Thư Di nhanh chóng giải thích: “Hai người bọn tôi không ở chung với nhau mà ở cùng một khu, tổng giám đốc Bùi tiện đường nên cho tôi quá giang về cùng.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi cảnh sát hỏi xong thì nhìn cặp nam nữ trẻ tuổi này một lần nữa.
Bùi Cận Bạch nghe tiếng, anh nhìn thoáng qua, mới chú ý đến cặp đùi dưới áo lông vũ của Cố Thư Di hầu như tr*n tr**.
Cố Thư Di đột nhiên cảm thấy như đang mơ.
Bùi Cận Bạch đáp: “Đúng vậy.”
Làm cảnh sát hình sự mười mấy năm, anh ta hiểu rõ.
Bùi Cận Bạch có bốn tài xế, hôm nay tài xế này mới đi làm nên chưa quen với công việc cho lắm, hơn nữa lần đầu tiên làm tài xế riêng cho CEO, hành xử càng cẩn thận hơn.
Cố Thư Di nhìn Bùi Cận Bạch.
Cố Thư Di cảm nhận được thì ngước mắt nhìn lên, thấy ánh mắt của tài xế nhìn mình có ý ám chỉ cực kỳ rõ ràng.
Cảnh sát tỏ vẻ “quả nhiên hai người không thể qua mắt tôi”.
Cố Thư Di nghe Bùi Cận Bạch giải thích thì vành tai đỏ bừng.
...
Chiếc xe chậm rãi chạy đến chốt kiểm tra.
Thân làm một cảnh sát hình sự có kinh nghiệm phá án phong phú, am hiểu nhất là điều tra, không một chi tiết nhỏ nào có thể qua mắt anh ta. Dưới mí mắt của anh ta, chẳng có người khả nghi nào có thể dấu diếm gì.
Bùi Cận Bạch nghe giọng điệu hoảng loạn của Cố Thư Di thì đáp: “Không phải.”
“Ồ ồ.” Cố Thư Di nghe xong thì gật đầu, cô nhớ đêm nay thư ký Cao bảo cô báo với Trần Lê là chủ tịch Aoma muốn gặp riêng tổng giám đốc Bùi sau buổi tiệc tối, cho nên anh mới về muộn giống như cô.
Vì thế, giây tiếp theo, vẻ mặt cảnh sát trở nên nghiêm túc: “Tôi hỏi lại một lần nữa, mong hai người nói đúng sự thật cho tôi, mối quan hệ của hai người là gì?”
Trong lúc c·h·ó nghiệp vụ kiểm ngửi kiểm tra bên trong xe thì cảnh sát ghi chép kiểm tra thân phận của ba người.
Nhớ đến lúc Bùi Cận Bạch mở miệng nói hai người có quan hệ xem mắt do người lớn hai nhà giới thiệu thì càng hối hận hơn.
“Sau hai người muộn thế này rồi mà vẫn ở ngoài đường? Chưa tan làm à?” Cảnh sát có vẻ rất nghi ngờ khi hai người tự xưng là thực tập sinh và ông chủ cùng nhau xuất hiện ở thời điểm này.
Thì ra không phải cảnh sát kiểm tra nồng độ cồn khi lái xe mà là gặp vụ án gì đó, cần phải kiểm tra tất cả phương tiện di chuyển trên cung đường này.
Cô nắm chặt lấy cánh tay Bùi Cận Bạch, chỉ thiếu chỉ tay ba ngón lên trời thề: “Tổng giám đốc Bùi, hiện tại tôi sống là người của Hòa Quang, c·h·ế·t là quỷ của Hòa Quang, không ai có thể thuyết phục tôi rời khỏi công ty anh.”
Cố Thư Di chỉnh lại quần áo xong, chủ động nói chuyện với Bùi Cận Bạch: “Tổng giám đốc Bùi, sao muộn thế này rồi anh mới về?”
“Cảm ơn tổng giám đốc Bùi!” Cố Thư Di nhanh nhẹn chạy bước nhỏ lên xe.
Do trong xe quá ấm áp, Cố Thư Di thong thả ngáp một cái.
Cảnh sát tạm dừng ghi chép, Cố Thư Di phát hiện anh ta dừng ghi thì mới ý thức được cô tự xưng là thực tập sinh nhưng lại ở chung một nhà với ông chủ.
Sau khi Cố Thư Di ngồi xuống, cô kéo khóa áo lông vũ xuống, mở rộng cổ áo một chút, rồi vuốt lại mái tóc bị mũ áo cọ cho rối bời, bên trong mặc váy áo đi dự tiệc đêm nay.
Bùi Cận Bạch nghe được âm thanh thì mở mắt ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô chỉ có thể chờ đợi.
Bùi Cận Bạch nhìn Cố Thư Di lạnh cóng, run rẩy trước mặt mình.
Xe dừng trước hầm gara.
“Tôi xin lỗi, tổng giám đốc Bùi.” Trần Lê hận không thể quay về quá khứ một phút trước để tát vào cái miệng rộng của mình, lòng bàn tay anh ấy đổ mồ hôi lạnh, đầu cúi như sắp chôn vào ngực.
Dù là công việc hay những mặt khác, có thể ngồi vào vào vị trí tổng trợ lý, không chỉ cần năng lực làm việc mà còn phải đoán được tâm tư của ông chủ.
Lúc này Cố Thư Di đang đứng trước cửa khách sạn cúi đầu xem ứng dụng đặt xe trên điện thoại, ước lượng khoảng cách xe đến nơi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuy nói có thể trực tiếp trở thành nhân viên chính thức có sức hấp dẫn rất lớn, mà Vệ thị cũng là một trong những công ty dẫn đầu ngành sản xuất, chẳng qua giờ phút này khi đối diện với Bùi Cận Bạch, một ông chủ sẵn sàng nói những lời đó với cô, có khả năng khác cao hơn chút.
Trải qua cuộc điều tra, về đến nhà càng trễ, Cố Thư Di ngồi sụp lên ghế, giờ phút này cô hoàn toàn chẳng có chút buồn ngủ nào, trong đầu chứa toàn hình ảnh bị cảnh sát tra hỏi lúc nãy.
“Xin hỏi hai người có quan hệ gì?” Cảnh sát xem xong lí lịch trên điện thoại thì trả nó cho Cố Thư Di, rồi nhìn cặp nam nữ trẻ trước mặt và hỏi.
Nhưng giờ phút này, lần đầu tiên Trần Lê có cảm giác bản thân sai mãnh liệt đến thế.
Sau đó, bầu không khí chớp mắt im lặng.
Cố Thư Di lập tức mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, năm tư.”
Cố Thư Di: “...”
Cố Thư Di nghe thấy không phải Bùi Cận Bạch không cần cô nữa thì phở phào một hơi, sau đó đối mặt với tình huống này, cô quýnh lên, trong lúc kích động đã trực tiếp túm lấy cánh tay Bùi Cận Bạch.
Cố Thư Di bị hỏi vấn đề này thì hơi sửng sốt, nếu hỏi hiện tại cư trú ở đâu, cô không ở ký túc xá trong trường nữa nên trả lời thật: “Dinh thự Cảnh Nam.”
Chương 23: Chương 23
Cố Thư Di nhìn khoảng cách giữa tài xế và mình trên ứng dụng hơi xa, chắc phải đợi thêm mười phút nữa mới đến được.
Một cảnh sát phụ trách dò hỏi tài xế còn một người nghiêm mặt nhìn đôi nam nữ từ ngồi ghế sau bước ra, hỏi: “Ngại quá, chúng tôi kiểm tra theo lệ, xin hỏi hai người có mang căn cước công dân không?”
Dường như Bùi Cận Bạch liếc nhìn Cố Thư Di một cái rồi gật đầu trả lời: “Ừ.”
Bên này kiểm tra cũng không có vấn đề gì, anh cảnh sát cúi người với hai người: “Cảm ơn hai người đã phối hợp với chúng tôi.”
Cho dù là Rolls-Royce tám con số cũng không ngoại lệ.
Bùi Cận Bạch ngồi trong xe nhìn thoáng qua khung cảnh ngoài cửa sổ.
Cố Thư Di nói: “Vì công ty chúng tôi có sự kiện, vừa mới kết thúc.”
Cũng đâu phải chưa từng có cậu ấm ăn chơi trác táng gặp được tình yêu đích thực rồi thay tâm đổi tính.
Cố Thư Di bừng tỉnh ngẩng đầu.
Quãng đường từ khách sạn đến dinh thự Cảnh Nam hơi xa, lúc đi qua đường vành đai còn hơi tắc đường, nhìn xa xa thấy phía trước đầy ánh đèn xe màu hồng màu xanh lập lòe, hình như ngã tư phía trước xảy ra tai nạn say rượu lái xe.
Cô nhớ đến hành vi ban đầu định lừa dối cảnh sát thì bắt đầu hối hận.
Nhìn xung quanh chắc là đã về đến nơi rồi.
Sau đó Bùi Cận Bạch quay đầu, nhìn về phía Cố Thư Di chớp mắt, vẻ mặt không hiểu gì nhìn anh.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.