Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 43: Chương 43

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 43: Chương 43


Cảm xúc ấy cứ quẩn quanh, day dứt, khiến anh không ngừng hồi tưởng, nghiền ngẫm.

"Cố Thư Di?" Bùi Cận Bạch vừa nhìn thấy bóng lưng đã kinh ngạc thốt lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tết Nguyên Đán cuối cùng cũng đến.

Có thể là khoảnh khắc ngắm nhìn cảnh đêm trên sân thượng tòa nhà ở thành phố S trong chuyến công tác, có thể là lúc Cố Thư Di ngã vào lòng anh vào đêm Giáng sinh, hoặc có thể là sớm hơn nữa, khi anh còn chưa nhận ra.

Có lẽ là điều chưa từng xảy ra trong suốt hai mươi mấy năm cuộc đời, Bùi Cận Bạch nhận ra bản thân cũng không rõ tình cảm ấy nảy sinh từ khi nào.

Bùi Cận Bạch nhìn ổ khóa trước mặt, xách vali của Cố Thư Di: "Mở cửa trước đã."

Và khi bạn nhận ra, mới thấy cảm giác đó đã len lỏi chiếm trọn bạn từ lúc nào không hay, không thể dứt ra được.

Xa tận bên Mỹ, Bùi Linh Thư vẫn không quên gọi video về nhà, tíu tít chào từng người thân trong phòng, rồi khoe cả đôi câu đối Tết bằng tiếng Anh tự viết dán trong căn hộ sinh viên của mình.

Bùi Cận Bạch nóng lòng muốn hỏi chuyện gì gấp gáp đến mức phải khóc lóc trở về giải quyết ngay trong ngày mùng một Tết.

Căn hộ tầng 18 này anh mua cùng lúc với căn hộ của mình, vì không chắc sẽ sử dụng nó như thế nào nên anh chọn phong cách tối giản. Bước vào nhà, anh nhận ra ngoài nội thất ban đầu, giờ đây có thêm nhiều đồ trang trí nữ tính.

Hình như năm nào cũng vậy.

Những lời định hỏi mắc kẹt trong cổ họng, sự sốt ruột cũng bắt đầu tan biến.

Sau khi cúp máy, một người họ hàng bỗng nhớ ra một cô gái khác trạc tuổi Bùi Linh Thư.

Đôi má cô ngày nào còn trắng mịn nay đã hơi nứt nẻ, có lẽ là do nước mắt mặn chát chảy qua rồi lại bị gió lạnh thấu xương hông khô.

...

Thành phố B cấm đốt pháo hoa trong dịp Tết, nhưng những đứa trẻ được nghỉ học thêm hiếm hoi trong năm vẫn bận rộn đốt pháo bông ngoài sân, sau đó vui vẻ trở vào nhà, chúc Tết người lớn và nhận lì xì. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Tổng giám đốc, mời anh uống nước." Cố Thư Di rót một cốc nước đặt lên bàn trà trước mặt Bùi Cận Bạch. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Cố Thư Di."

Đây là lần đầu tiên Cố Thư Di gặp một người không thích tuyết đến vậy.

Không chỉ không thích tuyết mà còn không ưa cả sự phấn khích của người khác.

Bùi Cận Bạch nhìn cốc nước Cố Thư Di vừa rót.

Còn ba ngày nữa. Bùi Cận Bạch tự nhủ trong lòng.

Bùi Cận Bạch nhẩm tính khoảng cách giữa thành phố nhỏ miền Nam của Cố Thư Di và thành phố B. Cô về quê ăn Tết tối qua, thậm chí có thể còn chưa qua một đêm, sáng sớm đã vội vã lên tàu trở về.

Bùi Cận Bạch nhớ lại ngày về của Cố Thư Di là mùng bốn Tết.

Tuy chưa rõ mọi chuyện thế nào, nhưng xem ra bà cụ vẫn chưa có động tĩnh gì, có lẽ hai người vẫn đang tìm hiểu nhau.

Đêm giao thừa vẫn là một gia đình lớn sum vầy.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tối qua, Bùi Viễn Phong cũng nghe bà cụ nhắc đến cô gái họ Cố kia. Ông ấy vốn không can thiệp vào chuyện tình cảm cá nhân của Bùi Cận Bạch, cũng hiểu rõ tính cách của con trai sẽ không làm điều gì quá đáng trong chuyện nam nữ. Vì vậy, khi nhắc đến Cố Thư Di, thái độ của ông ấy vẫn là "con tự quyết định đi".

Cố Thư Di ôm cốc nước, ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện, cúi đầu. Đối mặt với người đàn ông trước mặt, cô nhận ra mình bắt đầu lo sợ câu hỏi tiếp theo của Bùi Cận Bạch. Chắc hẳn anh sẽ hỏi tại sao cô lại về đây vào ngày đầu năm mới trong khi đã nói sẽ về vào mùng bốn và tại sao lại khóc trước cửa nhà.

Bà cụ mỉm cười nhìn cháu trai, dường như anh nắm rất rõ lịch trình của Cố Thư Di.

Khi anh kịp phản ứng thì thang máy đã đến nơi, cửa mở ra.

Xe đã đến dinh thự Cảnh Nam.

Bùi Cận Bạch nhìn thẳng vào Cố Thư Di: "Có muốn chơi game không?"

Cho đến khi nước trong tay trở nên hơi lạnh, cuối cùng Cố Thư Di cũng nghe thấy giọng nói trầm thấp của người đàn ông trước mặt:

Cái Tết của anh dường như cũng không có gì mới mẻ. Chỉ có một điều, từ khoảnh khắc Cố Thư Di phấn khích gọi anh ngắm tuyết trên xe, đã chiếm trọn tâm trí anh từ cuối năm ngoái đến đầu năm nay, thậm chí cả trong thời khắc đếm ngược đón năm mới, anh vẫn chìm đắm trong cảm xúc đó.

Bùi Cận Bạch từ nãy đến giờ chỉ phát lì xì rồi ngồi im lặng, có vẻ hơi lơ đãng, đến lúc được hỏi mới nhìn sang, đáp: "Về quê ăn Tết rồi cô ạ."

Cố Thư Di chỉ cảm thấy lúc lau mặt, nước mắt đã làm ướt má và mắt đến đau rát, cô lắc đầu, giọng mũi đặc quánh: "Không phải, tổng giám đốc Bùi, tôi có chút việc nên về sớm."

Rõ ràng, lý do bà cụ coi trọng cô gái họ Cố không chỉ đơn giản vì cô xinh đẹp, xung quanh cũng đâu thiếu gì những cô gái trẻ trung, xinh đẹp.

Thấy Bùi Cận Bạch nhắm mắt, cô đành im lặng.

Nhưng khi đã có thì không thể chối bỏ.

Bùi Cận Bạch: "Mùng bốn ạ."

Bùi Cận Bạch ngay lập tức nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ và chiếc mũi đỏ ửng của Cố Thư Di.

Ký túc xá trường đã đóng cửa trong dịp Tết vì cả bốn người họ đều không ký hợp đồng ở lại và năm nay cũng không có nhiều sinh viên ở lại trường.

Người đàn ông cau mày, trong lòng dấy lên nhiều nghi vấn, anh bước qua thang máy và nhìn thấy một chiếc vali màu đen.

Cố Thư Di cất vali, rửa mặt, sửa soạn rồi mới ra ngoài. Cô thấy Bùi Cận Bạch vẫn đang ngồi trên ghế sô pha, có vẻ không định rời đi.

Nghe thì đơn giản, nhưng đối với một số người trong giới của họ, đôi khi đó lại là điều khó thực hiện nhất.

Bùi Cận Bạch nói "Cảm ơn", rồi uống một ngụm. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Tổng giám đốc Bùi?" Cố Thư Di buột miệng khi trông thấy người phía sau.

Biệt thự Thanh Sơn được trang hoàng rực rỡ với những chiếc đèn lồng đỏ đậm chất Tết, trên cổng chính là câu đối do chính tay bà cụ Hà viết.

Anh nghe rõ tiếng nức nở bị kìm nén.

Bùi Cận Bạch lần lượt trao cho các cháu những phong bao lì xì đã chuẩn bị sẵn, rồi không biết phụ huynh của đứa trẻ nào đã dạy, sau khi nhận lì xì, đứa trẻ còn lớn tiếng nói: "Cảm ơn cậu, xin hỏi khi nào cậu tìm mợ cho cháu vậy ạ!"

Nhưng khi anh vừa định mở miệng, lại nhìn thấy hàng mi ướt đẫm nước mắt của Cố Thư Di.

Anh nhìn vào khung chat với Cố Thư Di, hôm qua khi lên xe, cô đã gửi cho anh một tin nhắn WeChat, cảm ơn xe của anh và chúc mừng năm mới.

Bà cụ Hà cũng biết Cố Thư Di đã về nhà ăn Tết, sáng nay bà ấy đã nhận được tin nhắn chúc Tết của cô, chỉ là không rõ cô sẽ trở lại vào ngày nào nên hỏi thăm Bùi Cận Bạch: "Con bé sẽ quay lại vào ngày mấy?"

Bùi Cận Bạch bất giác mỉm cười.

Cuối cùng Cố Thư Di cũng lau khô mặt, khụt khịt mũi đáp: "Vâng."

...

Chắc là bà nội đã sai người sắp xếp.

Anh thích Cố Thư Di.

Cô ngẩng đầu lên nhìn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đêm giao thừa trôi qua trong khoảnh khắc đếm ngược của chương trình Gala mừng xuân, sáng mùng một Tết, Bùi Cận Bạch lại đến thăm ba mẹ.

Toàn bộ nhà họ Bùi, ngoại trừ Bùi Linh Thư đang du học ở nước ngoài, đều có mặt đông đủ.

Phải rồi, đây là nhà của anh, không đuổi cô đi đã là may mắn rồi, anh muốn ở bao lâu thì ở.

Đối với việc thích Cố Thư Di, anh nhận ra từng tế bào trong cơ thể mình đều không hề phản kháng, như thể cuối cùng đã tìm thấy mảnh ghép hoàn hảo cho mình, một cách vui vẻ chấp nhận.

Dinh thự Cảnh Nam có một thang máy riêng cho mỗi căn hộ, trên tường còn dán chữ Phúc của ban quản lý tòa nhà nhân dịp Tết.

"À phải rồi, cô bé kia, Tiểu Cố, Thư Di đâu rồi?" Một người cô bỗng hỏi Bùi Cận Bạch.

Cố Thư Di chỉ thực sự cảm thấy đau đớn và tuyệt vọng khi trở về dinh thự Cảnh Nam, đứng trước cửa, nhận ra nơi mà cô khao khát trở về nhưng chưa bao giờ thực sự thuộc về mình.

Anh đã phải lòng Cố Thư Di.

Những con đường chính của thành phố trong ngày đầu năm mới đặc biệt vắng vẻ và thông thoáng, một số con đường thậm chí còn không có mấy chiếc xe.

Người trước cửa rõ ràng giật mình khi nghe thấy tiếng động, vội vàng quay đầu lại.

Vừa nhận ra là Bùi Cận Bạch, Cố Thư Di lập tức luống cuống tay chân lau vội nước mắt trên mặt. Cô không ngờ Bùi Cận Bạch lại xuất hiện vào lúc này, còn lên tận tầng mười tám làm gì nữa chứ.

Sau đó, anh nhìn lên, trước cửa là chiếc áo phao màu trắng sữa dài quen thuộc mà anh đã thấy vô số lần.

Đối mặt với Cố Thư Di đột ngột xuất hiện, Bùi Cận Bạch hỏi: "Không phải mùng bốn cô mới về sao?"

Anh định hỏi thêm điều gì đó, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt vẫn còn sưng đỏ của cô, anh lại thôi.

Nhìn dáng vẻ của cô, rõ ràng là vừa xuống thang máy, thậm chí còn chưa kịp mở cửa, vali còn chưa mang vào nhà.

Chỉ có điều, lần này Bùi Viễn Phong đã hỏi thêm một câu: "Con đã điều tra kỹ về gia cảnh của cô gái đó chưa?"

Bùi Cận Bạch theo Cố Thư Di vào nhà.

Anh định bước tới bấm nút đóng cửa rồi bấm lại tầng 19, nhưng khi ngón tay chạm vào nút đóng cửa, anh đột nhiên nghe thấy một tiếng động nhẹ bên ngoài.

Có lẽ vì trong lòng luôn nghĩ về Cố Thư Di, cuối cùng Bùi Cận Bạch mới phát hiện ra mình đã bấm thang máy lên tầng 18, nơi Cố Thư Di ở.

"Con đã cho điều tra rồi." Bùi Cận Bạch gật đầu đáp khi nghe ba hỏi. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Ai cũng có những bí mật riêng, nhưng cũng sẽ có những người càng tò mò hơn khi bạn không muốn chia sẻ và sẽ không ngừng truy hỏi cho đến khi có được câu trả lời.

Thấy Cố Thư Di khóc, tim Bùi Cận Bạch như bị ai đó bóp nghẹt, anh cau mày, rõ ràng không tin: "Về sớm tận mùng một Tết?"

Ti vi đang phát chương trình Gala Gặp nhau cuối năm làm nhạc nền.

Nhưng nhìn quanh căn hộ, anh không thấy nhiều dấu hiệu của sự sống.

Bùi Cận Bạch lặng lẽ bước ra khỏi thang máy.

Bùi Cận Bạch nhìn vào mắt ba mình. Rõ ràng, dù đã dần rút khỏi việc kinh doanh của Hòa Quang và an nhàn hưởng thụ tuổi già, tuy nhiên bản năng quyết đoán của một người từng tung hoành thương trường vẫn còn đó. Ông ấy không dễ dàng tin tưởng hoàn toàn vào lời nói của một cô gái chưa tốt nghiệp đại học.

Và rồi, Bùi Cận Bạch nhìn vào điện thoại.

Cố Thư Di vào nhà, quay lại, chỉ tay về phía vali, nói nhỏ: "Tổng giám đốc."

...

Bùi Cận Bạch đưa vali cho cô, nhìn cô mang vào căn phòng có vẻ là phòng ngủ chính.

Nhà họ Bùi không cần liên hôn, tiêu chuẩn chọn bạn đời cho con cháu cũng không quá đặt nặng gia thế hay địa vị. Điều họ quan tâm và cũng là quan trọng nhất, chỉ là bản chất con người của đối phương.

Bùi Cận Bạch nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Chương 43: Chương 43

Cả nhà cười ồ lên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 43: Chương 43