Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 56: Chương 56

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 56: Chương 56


Cô ấy vừa nói vừa xốc Cố Thư Di lên. Bình thường Cố Thư Di rất tốt tính, say rượu cũng vẫn rất ngoan, không hề làm ồn hay phá quấy, bảo đi đâu là đi đó.

Lúc này bị hỏi, Cố Thư Di vẫn gật đầu trả lời Chu Tư Kỳ: “Ừm.”

Cố Thư Di cầm chai bia trên bàn lên, rót cho mình một cốc.

Chàng trai kia nghe nói Cố Thư Di đã có bạn trai, ánh mắt khó giấu nổi vẻ hụt hẫng, anh ta cất điện thoại đi: “Được thôi.”

Dù thế nào đi nữa, có thể được ba mẹ của người yêu ủng hộ cùng đi du học luôn là một chuyện khiến người ta ngưỡng mộ.

“Hai người đang ở đâu?” Người đàn ông lập tức cau mày hỏi.

Tối nay Cố Thư Di đi liên hoan với bạn học. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cố Thư Di nhìn màn hình.

Cố Thư Di hơi do dự trước lời mời của bạn trai của Chu Tư Kỳ nhưng đối phương cứ nài nỉ mãi.

Thời gian bảo vệ luận văn tốt nghiệp của học viện được ấn định sơ bộ vào đầu tháng sáu.

Ban đầu bà ta còn nói năng ngọt nhạt như thể tận tình khuyên bảo cô. Cho tới khi Cố Thư Di nghe xong, bình thản đáp “con đã tự tìm được việc làm rồi” thì mẹ cô lập tức thay đổi thái độ.

“Không cần đâu.” Cô mỉm cười lịch sự, vài giây sau quyết định nói thẳng: “Tôi đã có bạn trai rồi.”

Trịnh Tuấn nghe vậy lắc đầu cười, biểu cảm như thể việc theo đuổi chẳng dễ dàng gì. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cố Thư Di và Đường Điền hẹn nhau lên thư viện viết luận văn cả ngày, tới khi về lại ký túc xá, cô mới trông thấy điện thoại nhận được tin nhắn WeChat.

Thế là Bùi Cận Bạch gọi điện thoại cho Cố Thư Di.

Cố Thư Di nghe tiếng, ngẩng đầu lên, trong tay cầm một chai Sprite uống dở.

Trịnh Tuấn uống một chút rượu, bắt đầu chếnh choáng kể anh ta và Chu Tư Kỳ đã gặp ba mẹ đôi bên hồi tết, hai gia đình đều rất hài lòng, cổ vũ hai người bọn họ đi học cùng một trường, như vậy có thể chăm sóc cho nhau ở nơi đất khách quê người.

Nếu cô bỏ về trước thì không hay, dù sao cũng đã nhận lời mời của người ta rồi, cho nên cô cũng theo mọi người tới quán karaoke.

Địa điểm ăn cơm được chọn tại một nhà hàng đắt tiền trong trung tâm thương mại gần đại học Sư phạm, với mức sinh hoạt phí của sinh viên bình thường thì không đủ tiền ăn ở đây.

“Tối nay cô ấy uống rượu, tôi đang đưa cô ấy về ký túc.”

Đường Điền nghe vậy lấy làm khó hiểu: “Gì cơ?”

Gần mười một giờ.

Sau khi trời ấm lên, thời tiết càng ngày càng nóng nực.

Ngay cả Tào Tiểu Vi ngồi một góc không nói gì nãy giờ cũng bị Trịnh Tuấn nhét micro vào tay, ép phải hát một bài.

Không biết bây giờ đã xong chưa mà không thấy cô nhắn tin cho anh.

Cố Thư Di nhìn MV ca nhạc trên màn hình, nghe mọi người hát một lúc, đột nhiên điện thoại trong tay rung lên.

Cô say rượu có đáng sợ tới vậy không?

Cô ấy hết sức nghi ngờ lần này Chu Tư Kỳ mời mọi người nhiệt tình như vậy chủ yếu là để khoe bạn trai.

Cuộc tụ tập vẫn tiếp tục trong phòng.

Đường Điền biến lòng ngưỡng mộ thành sức ăn, không ngừng ăn trái cây: “Đúng là khác hẳn tớ, hiện tại cả sự nghiệp, học hành lẫn tình cảm của tớ đều chẳng ra sao cả, tớ vui vẻ nói với ba tớ là tớ đi thực tập, phải tăng ca tới mức nôn ói, khó lắm mới được nhận vào làm việc chính thức, ba tớ lại hỏi tại sao tớ không thi công chức.”

“Vừa rồi Thư Di uống say còn nói với tôi là cô ấy không muốn làm phiền anh, biết anh chê phiền phức, chê rắc rối, không thích cô ấy như vậy.”

Sau đó bên bàn tiệc, có người cười trêu Trịnh Tuấn, hỏi làm sao anh ta cưa đổ được một cô bạn gái tuyệt như Chu Tư Kỳ.

Những người khác nghe xong đều phì cười.

“Đang chờ xe về trường.” Đường Điền vừa thò đầu ra kiểm tra xem xe đặt trên app đã tới chưa vừa nói bằng giọng trấn an: “Không sao đâu, anh không cần tới.”

Cố Thư Di nghe vậy nhìn về phía Chu Tư Kỳ.

Từ kích động tới phẫn nộ, nói năng khó nghe, không lọt tai.

“Vậy à.” Trịnh Tuấn lại cười: “Vậy lần sau bao giờ anh ấy có thời gian rảnh thì chúng ta tụ họp chút nhé.”

“Nhưng thực ra tôi cảm thấy Thư Di khi say rất ngoan, đâu có phiền phức chút nào.” Đường Điền vừa nói vừa không nhịn được bất bình thay cho Cố Thư Di.

Cố Thư Di c*̃ng chạm ly với Trịnh Tuấn một cái.

Cố Thư Di và Đường Điền tới đó cùng nhau. Tối nay có tổng cộng gần mười người tới, ngoài ba bạn cùng phòng bọn họ ra còn có mấy người bạn ở học viện khác của Chu Tư Kỳ và một người bạn thân kiêm bạn cùng phòng ở đại học của Trịnh Tuấn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tháng chín cuối năm, Chu Tư Kỳ và bạn trai sẽ đi Anh du học.

“Chào bạn, chúng ta có thể kết bạn WeChat làm quen với nhau được không?” Chàng trai kia cười hỏi Cố Thư Di.

Từ trước tới nay, hai mùa xuân – thu ở thành phố B luôn qua nhanh như một cơn gió.

Cố Thư Di đang cúi đầu ăn cơm, đọc được tin nhắn Bùi Cận Bạch gửi, báo tin tối nay anh tăng ca, cô gửi lại cho anh một tấm ảnh chụp bàn tiệc, nói tối nay cô được bạn mời. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cố Thư Di đọc tin nhắn của Triệu Tân Mai, khuôn mặt không hề có bất kỳ biểu cảm dư thừa nào. Cô mím môi, không trả lời, ấn tắt màn hình điện thoại, thoát khỏi giao diện nhắn tin.

Cố Thư Di ngẩn người nhìn mã QR rồi lắc đầu.

Bạn trai của cô ta họ Trịnh, tên là Trịnh Tuấn, cũng là sinh viên đại học ở thành phố B, lần này anh ta tới đại học Sư phạm với Chu Tư Kỳ, định mời các bạn bè và bạn cùng phòng của bạn gái ở đại học Sư phạm ăn một bữa.

Biết tin Cố Thư Di đã được Hòa Quang nhận vào làm, Chu Tư Kỳ cười, chúc mừng.

Trong phòng, mọi người vẫn tiếp tục hát.

Bầu không khí tối nay có vẻ rất thoải mái.

Cố Thư Di ngẫm nghĩ, bị đối phương nài mãi, cuối cùng cô và Đường Điền vẫn nhận lời.

Người khác uống nhiều như vậy vẫn có thể giữ tỉnh táo, cô uống chưa được hai cốc đã chẳng còn biết gì, nhìn từ một góc độ khác thì có khi đây cũng là một dạng tài năng thiên phú.

Chu Tư Kỳ giận dỗi đấm bạn trai một cái.

Anh ta đưa điện thoại của mình cho Cố Thư Di, trên màn hình là mã QR.

Đường Điền lấy nĩa xiên một miếng dưa lưới, đưa cho Cố Thư Di: “Này.”

Cố Thư Di mím môi, gật đầu: “Được.”

Mấy người bạn khác của Chu Tư Kỳ có vẻ như hát rất hăng hái, một đám người hát vừa dở vừa quê mùa, gào hết bài hát nổi tiếng trên mạng này tới bài hát nổi tiếng trên mạng khác.

Sau khi điện thoại được nối máy, Cố Thư Di áp điện thoại vào tai, im lặng nghe đầu bên kia nói thao thao bất tuyệt.

“Uống rượu à?” Bùi Cận Bạch nghe vậy thoáng ngạc nhiên.

Đường Điền một tay vịn Cố Thư Di một tay nghe điện thoại, nhìn thấy tên người gọi trên màn hình: “Bùi Cận Bạch phải không, Cố Thư Di đang đi với tôi.”

Bùi Cận Bạch: [Chơi vui vẻ nhé.]

Có lẽ vì tất cả đều là thanh niên nên bầu không khí nhanh chóng trở nên náo nhiệt, tiếng ca hát vang vọng khắp phòng.

Còn là vì một “tin tốt”.

Triệu Tân Mai biết năm nay Cố Thư Di ra trường nên nói cho cô biết bà ta đã nhờ vả các mối quan hệ trong gia đình để xin được việc cho cô, tốt nghiệp xong có thể đi làm luôn, công việc này là tại một đơn vị hành chính sự nghiệp, công việc thoải mái lại ổn định, nhiều người muốn vào mà không được.

“Có phải là nói chuyện với bạn trai say sưa quá không?” Một người khác ban nãy nghe nói Cố Thư Di đã có bạn trai nên rất tò mò.

Người vừa hỏi trêu lập tức ồn ào đòi anh ta kể rõ ra.

Cửa phòng vừa đóng lại, tiếng nhạc ầm ĩ lập tức bị ngăn lại, cả thế giới dường như trở nên tĩnh lặng.

“Cũng là sinh viên đại học sư phạm à? Sao cậu không nói sớm, mau gọi anh ấy tới đây chơi đi.” Trịnh Tuấn nghe xong lập tức bảo Cố Thư Di.

… Để cô trở về.

Đường Điền chạy lại chỗ máy chọn bài hát để chọn bài hát. Cố Thư Di ngồi trên sô pha trong quán karaoke, bạn cùng phòng của Trịnh Tuấn lại ngồi cạnh cô.

Cô hít sâu một hơi, nhìn thấy đống vỏ chai bày trên bàn, đột nhiên nhận ra mình cũng muốn uống rượu.

Cố Thư Di nhận miếng dưa lưới Đường Điền đưa.

Cố Thư Di đi lại chỗ chậu cây to để ở góc cua của hành lang rồi mới nghe máy.

Ở một nơi khác, tại trung tâm công viên khoa học công nghệ.

Chỉ có điều cuối cùng bà ta lại biến trở về là một người mẹ tủi thân khóc lóc van nài…

Bùi Cận Bạch đang muốn hỏi Cố Thư Di đã đi tụ tập về chưa thì nghe thấy tiếng một người bạn cùng phòng của cô.

Dù sao bọn họ cũng sắp tốt nghiệp rồi, sau lễ tốt nghiệp là đường ai nấy đi, dù sao bọn họ cũng đã từng sống chung với nhau bốn năm, không có mâu thuẫn gì mà không thể bỏ qua được.

“Cố Thư Di, cậu có bạn trai rồi hả?” Chu Tư Kỳ ngồi bên cạnh nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người đột nhiên không nhịn được mở miệng.

Cô soi gương, chỉnh trang lại rồi mới quay về phòng karaoke. Đường Điền thấy cô đi một lúc lâu mới quay lại bèn hỏi: “Ai gọi vậy? Sao cậu đi lâu thế, tớ còn gọi điện cho cậu nữa đấy.”

...

Cố Thư Di đứng bất động, đầu gối bắt đầu run lên, nghe thấy tiếng khóc lóc kể lể bên đầu bên kia, bờ mi cô dần ửng đỏ.

Cố Thư Di cười gượng trước lời dò hỏi này: “Không phải.”

Điện thoại đổ chuông mấy lần mới có người nghe máy.

Cố Thư Di “ừ” một tiếng.

Chẳng phải chỉ là đi xem tuyết, ngắm cảnh đêm thôi sao, đâu có đi g·i·ế·t người, phóng hỏa, lại cũng không nôn mửa khắp nơi. Có vẻ như Bùi Cận Bạch đã bị ám ảnh với chuyện bị ép phải đi xem tuyết ngắm cảnh đêm với cô, còn bị cô kéo lại ôm cô.

Cô ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

Cố Thư Di cúp máy, ngồi xổm xuống, ôm đầu gối một lúc rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

“Không cần đâu.” Cố Thư Di lập tức lắc đầu, chần chừ rồi giải thích: “Anh ấy không phải sinh viên đại học sư phạm, tôi quen anh ấy lúc đi thực tập, tối nay anh ấy phải tăng ca.”

Đúng lúc này, nhân viên phục vụ gõ cửa bước vào, trên xe đẩy là đồ ăn và rượu ban nãy họ gọi.

Về chuyện cô không trả lời tin nhắn WeChat của bà ta.

Đường Điền say sưa nói tới nỗi bỏ qua cả bài hát mình thích, hàn huyên một hồi mới để ý thấy Cố Thư Di không hề tham gia vào cuộc trò chuyện.

Chương 56: Chương 56

Trước đó, Chu Tư Kỳ không ở trong ký túc, quan hệ của hai người lại không thân thiết nên cô không nói cho cô ta biết chuyện này.

Cố Thư Di chỉ ngồi im nghe.

“Mẹ đừng ép con nữa.” Ngón tay cô cầm điện thoại siết chặt lại, sau khi nghẹn ngào nói vậy, cuối cùng cô cũng cúp điện thoại giữa tiếng khóc lóc kể lể bên đầu bên kia.

Vì sắp tốt nghiệp nên gần đây ở trường cũng có nhiều việc hơn, Chu Tư Kỳ vốn đã chuyển ra ngoài thuê trọ lại chuyển về ký túc xá ở mấy ngày.

Bạn trai của người ta vừa giàu có, vừa có ngoại hình ưa nhìn, có khoe cũng là chuyện bình thường.

“Làm công chức ở quê tớ, đừng nói là tớ có học rụng sạch tóc cũng chắc chắn tới 80% là vẫn trượt, cho dù tớ đậu đi chăng nữa thì với sức tưởng tượng của ba tớ, chắc chắn hai năm nữa ba tớ lại sẽ hỏi tại sao tớ vẫn còn chưa lên làm cục trưởng.”

Bấy giờ cô ấy mới nhớ ra chỉ có mẹ Cố Thư Di là không quan tâm chuyện học đại học của con gái, vừa rồi nghe Chu Tư Kỳ và bạn trai kể mấy chuyện kia, lại thấy ba mẹ họ ủng hộ họ du học, trong lòng chắc là không mấy dễ chịu. Nghĩ vậy, Đường Điền không khỏi cảm thấy xót xa và áy náy.

Câu đầu tiên cô nói là: “Mẹ.”

Mỗi năm, Hòa Quang chỉ có vài ngày phải tăng ca như thế này.

Cố Thư Di phồng má nhìn tin nhắn “không được phép uống rượu”.

“Thư Di?” Đường Điền quay đầu lại, thấy Cố Thư Di cúi đầu thất thần.

Trịnh Tuấn thấy Cố Thư Di uống bia bèn rủ mọi người uống cùng.

Dáng vẻ của Chu Tư Kỳ dường như cũng hết sức chân thành.

Mọi người ăn cơm xong, buổi tối Trịnh Tuấn lại lên kế hoạch đi hát karaoke.

Cố Thư Di nhìn thấy Trịnh Tuấn gọi đĩa hoa quả đắt nhất của quán karaoke, bên dưới còn có không ít bia.

“Có lẽ phải làm tới chức thị trưởng thì trong mắt ba tớ mới được coi là miễn cưỡng chấp nhận được.”

...

Cuối cùng Bùi Cận Bạch cũng xong việc, anh nhìn đồng hồ trên máy tính.

[Không được phép uống rượu đâu đấy.] Anh không quên nhắc nhở cô.

Cô im lặng mấy giây trước tên người gọi, cuối cùng vẫn đứng dậy, ra hiệu mình phải ra ngoài cho yên tĩnh để nghe điện thoại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Rất muốn uống.

“Công ty thực tập cũ có chút việc.” Cô bịa ra một lý do.

Sau khi mọi người đã tới đông đủ, ngồi vào bàn, Trịnh Tuấn nâng chén chúc rượu mấy sinh viên đại học sư phạm, cảm ơn mọi người trong thời gian học đại học đã chiếu cố cho bạn gái của anh ta.

Đường Điền ăn một chút, chơi một lát, sau đó kề sát vào tai Cố Thư Di cảm thán bạn trai của Chu Tư Kỳ có vẻ rất hướng ngoại, hào phóng, nghe nói gia đình là dân kinh doanh, rất thành thạo trong việc đối nhân xử thế.

Năm tư của đại học dường như chính là như vậy, vừa qua tết, sang xuân, bầu không khí tốt nghiệp bỗng nhiên trở nên rõ rệt.

Đường Điền đã chọn bài hát xong, cầm micro quay lại đây.

Bên ngoài văn phòng tổng giám đốc, nhân viên hầu như đã về hết. Bùi Cận Bạch cầm điện thoại lên, mở khung chat với Cố Thư Di.

Cô đã gặp ba Đường Điền rồi, đó là một người đàn ông trung niên hiền hòa, đích thân đưa con gái đi nhập học đại học, câu cửa miệng là thân con gái sống xa nhà một mình, nếu thiếu tiền thì cứ nói.

Cố Thư Di nhìn về phía Đường Điền, nói: “Lát nữa cậu chỉ cần đưa tớ về lại ký túc xá là được, còn sau đó thì cậu không cần phải để ý tới tớ đâu, nếu thấy không ổn thì tát tớ mấy cái cũng được.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 56: Chương 56