Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 61: Chương 61

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 61: Chương 61


Sau đó lại nghĩ tới điều gì, cô bổ sung thêm một câu: "Tối nay em ra phòng khách ngủ!"

Cơ thể của người đàn ông che đi nguồn sáng trên đỉnh đầu. Người mới nãy còn tự xưng là bị phạm tội lúc này đã hóa thân thành kẻ xâm lược một cách trắng trợn, đè lên người cô.

Cố Thư Di gật đầu đồng ý. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thế là khi Cố Thư Di còn chưa kịp hỏi câu tiếp theo, một nụ hôn mãnh liệt đã ập tới, dữ dội đến mức tưởng chừng muốn nuốt chửng cô.

Cổ áo quá rộng nên lệch hẳn sang một bên, toàn thân cô chỉ lộ mỗi chiếc cổ, bả vai và xương quai xanh trắng nõn, tinh xảo trong không khí, nhưng đâu đâu cũng chi chít dấu đỏ khiến người ta liên tưởng sâu xa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cố Thư Di bật thốt: "Anh không được thì em làm cũng được."

"Ba em đã qua đời, không cần phải kể lại làm gì."

Cố Thư Di vốn đã hít thở thật sâu trước khi cầm máy chơi game cầm tay, trong lòng cô thầm cảnh cáo bản thân rằng lần này nhất định không được chơi hăng máu quá, to tiếng với anh, càng không được mắng anh. Kết quả, dường như trời sinh cô và Bùi Cận Bạch không hợp nhau về việc chơi game, mới chơi được có hai ván thì đã ngỏm củ tỏi rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe xong, Cố Thư Di hơi khựng lại.

Anh bảo anh đã biết từ lâu rồi.

Cô biết rằng, lần này, mình không thể nào chống cự được nữa.

Cô của lúc này khác hẳn dáng vẻ mặc váy ngồi trên chân anh, bờ môi đỏ mọng, cởi áo một nửa bên vai vào đêm qua.

Hóa ra là thế!

Khi hơi ấm xa dần, nhường chỗ cho ánh đèn, Cố Thư Di mới sực nhận ra câu nói của mình có lẽ đã làm anh hiểu lầm.

Bùi Cận Bạch ngủ cùng Cố Thư Di.

Cố Thư Di rơi vào trầm tư, Bùi Cận Bạch tiếp tục hỏi: "Trừ Đường Điền, các bạn khác thì sao?"

Cô không muốn gặng hỏi tại sao anh lại biết được, chỉ cảm giác trái tim như bị khoét một lỗ, rơi ra rồi bị một loại cảm xúc khác to lớn hơn, mãnh liệt hơn, tựa sóng vỗ dạt dào lấp đầy.

Nghe Bùi Cận Bạch nói vậy, Cố Thư Di trợn mắt nhìn người đàn ông, dường như cô không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy: "Có thật không?"

Từ đây tới đó còn có hai tháng nữa, mặc dù họ không có nhiều thời gian để chuẩn bị nhưng cũng không đến nỗi quá gấp gáp.

Anh hỏi cô một lần nữa: "Nếu lúc trước em cần thời gian để suy nghĩ vì chuyện này, vậy bây giờ đã nói ra hết rồi, em có muốn đính hôn với anh không, Cố Thư Di?"

Sau lần cuối cùng, Cố Thư Di nằm nhoài trên giường, nhắm mắt, toàn thân rã rời, kiệt sức đến mức không thể nói tiếng nào nữa. Khi cô được bế đi tắm, người đàn ông hôn vành tai cô và cất giọng trầm khàn đầy thỏa mãn:

Cố Thư Di bỗng nhiên đứng dậy, nhìn về phía Bùi Cận Bạch.

Bầu trời đêm nay yên ả. Lúc nửa đêm, một trận mưa nhỏ rơi xuống vạn vật phơi mình dưới ánh nắng chói chang suốt cả ngày trời như thể muốn xua tan đi hết cái nóng như thiêu như đốt của mùa hè, đem lại sự mát mẻ sảng khoái cho nhân gian.

Thế là Cố Thư Di nhắm mắt.

Có điều Cố Thư Di thật sự rất ngại khi Bùi Cận Bạch để nguyên dấu hôn đó mà đi gặp người khác, không thể viện cớ bị muỗi cắn được nên cô nghĩ cách khác: "Vậy em cho anh mượn kem che khuyết điểm nhé? Anh biết dùng không?"

Cô không có bạn đại học là một chuyện, nhưng từ nhỏ cô cũng chưa từng trải qua nên không thạo việc kết bạn cho lắm.

"Anh mua rồi."

Thôi, không chơi nữa.

Bùi Cận Bạch nhắm mắt, vứt khăn lông đi.

"Em cũng đâu thể được chọn gia đình nơi mình được sinh ra, trưởng thành đến khi thi đậu đại học Sư phạm, rồi đứng trước mặt anh như bây giờ là đã giỏi lắm rồi." Bùi Cận Bạch nhẹ nhàng lấy ngón tay lau nước mắt còn sót lại trên mặt Cố Thư Di.

Bùi Cận Bạch nhoẻn môi cười: "Chẳng lẽ anh nói dối em?"

Anh đến phòng khách, sau khi bảo đảm tiếng động ở đây sẽ không gây ảnh hưởng đến người đang nằm trong phòng, gọi điện cho Trần Lê.

Mặc dù cô đã tâm sự hết mọi chuyện với anh nhưng vừa nhắc đến chuyện này, Cố Thư Di lại nghĩ chẳng biết người của nhà họ Bùi đã biết quá khứ của cô chưa.

Bùi Cận Bạch chậm rãi nhìn chằm chằm vào gương mặt của Cố Thư Di.

Đó là dấu hôn mà cô chủ động để lại vào đêm qua. Lúc đó màu dấu hôn rất nhạt, ai ngờ qua hôm sau nó lại đậm hơn. Nếu không có gì ngoài dự đoán thì trong vài ngày tiếp theo, dấu hôn sẽ ngày càng đậm hơn rồi mới nhạt dần.

Trừ chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, cô nghĩ mình không cần phải bận tâm gì nữa.

Bùi Cận Bạch: "Nhưng sao?"

Lúc mới đầu, cô chỉ bực bội lầm bầm mắng anh. Cuối cùng, hai hàng lông mày của Cố Thư Di xoắn chặt, mím chặt môi thành một đường thẳng băng, tự dưng cô muốn đánh anh ghê gớm.

Anh nhướng mày: "Phạm tội với anh mà không dám đối mặt với chứng cứ à?"

Còn xung quanh xương quai xanh của cô thì mặc dù cũng chi chít dấu hôn nhưng chỉ cần mặc đồ vào là che được hết. Nhưng còn cổ thì hình như com-lê và sơ mi đi làm đều không có loại thiết kế cao cổ thì phải?

Nhưng cô chỉ hôn một chút rồi quay trở lại vị trí cũ. Ngược hướng sáng, cô thấy ở nơi sâu nhất trong con ngươi đen tuyền của người đàn ông, trừ tình ý đong đầy ra thì hình như còn bốc cháy hừng hực cảm xúc gì khác nữa.

Người đàn ông dừng lại.

Bùi Cận Bạch nhẹ nhàng vuốt tóc mai ra sau tai Cố Thư Di: "Đằng nào cũng làm về kinh doanh, có thi công chức đâu mà sợ."

Trái tim Cố Thư Di đập bình bịch như trống bỏi, cô nhắm tịt mắt, bối rối đến mức không biết bây giờ bản thân đang nói gì, chỉ nghĩ rằng mình không thể để anh hiểu lầm như vậy. Cô không hề có chút chống cự nào, cũng không hề có chút mâu thuẫn nào. Cô cũng muốn thân mật với anh như cách anh gần gũi với cô, chỉ là cô hơi căng thẳng mà thôi.

Sau đó, ý thức được mình lại bắt giờ thói hung dữ do chơi game quá hăng, Cố Thư Di quay sang nhìn gương mặt đầy bất đắc dĩ của Bùi Cận Bạch, bấy giờ cô mới không nổi đóa nữa.

Cố Thư Di quăng máy chơi game cầm tay đi.

Để biểu đạt tấm lòng của mình, Cố Thư Di lại chủ động hôn trái táo cổ của người đàn ông.

Cố Thư Di ngẩng đầu, để lộ gương mặt đong đầy sự kinh ngạc. Sau đó, cô nắm lấy áo sơ mi của người đàn ông, gật đầu một cách chắc nịch.

Còn bạn cùng phòng ký túc xá, cho dù cô đã xem như xóa bỏ hiềm khích lúc trước với Chu Tư Kỳ, Tào Tiểu Vi thì không thích tiếp xúc với ai, có lẽ hai người họ sẽ không tốt nghiệp về nhà rồi lại đến thành phố B một chuyến vì cô.

Cố Thư Di ngay lập tức nhớ đến buổi trưa, lúc mình ra lấy bữa trưa.

Thôi được rồi.

Đã biết từ lâu.

Cố Thư Di cúi đầu, không đáp.

Cố Thư Di thừa biết rằng một vài người cùng lớp thầm bàn tán về sự khó gần của mình, chỉ biết đi học, làm thêm, đi thực tập, cố gắng cày điểm học phần, không buồn quan tâm đến ai. Thật ra, cô chỉ không biết nên đối xử với bạn trong lớp và bạn bè như thế nào mà thôi.

Cố Thư Di siết chặt ga trải giường, ngoảnh đầu đi vì không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Nhớ đến lý do đêm qua cả hai dừng lại, cô nhắm tịt mắt, nghe giọng mình run run: "Không phải anh bảo không có..."

Bùi Cận Bạch nhớ lại từng câu từng chữ mà Cố Thư Di đã kể với mình.

Quá trình vẫn cực kỳ bất ổn.

"Không, không phải!" Cô bất giác ôm cổ người đàn ông.

Bùi Cận Bạch vào phòng tắm để rửa mặt. Khi vươn tay ra lấy khăn lông, anh bất chợt nhìn bản thân trong gương.

"Chắc là hết rồi."

Sau đó, cô cảm nhận được người đàn ông với tay lên tủ đầu giường, lấy một thứ.

Đọc được thắc mắc trong mắt Cố Thư Di, Bùi Cận Bạch trả lời: "Trưa nay, họ đem chung tới luôn."

Cố Thư Di rụt cổ.

Khoan nói đến chuyện bây giờ vẫn chưa đến mùa muỗi, cho dù có muỗi thật thì cả dinh thự Cảnh Nam, tòa cao ốc Hòa Quang lẫn khi qua lại giữa hai bên, tất cả những nơi Bùi Cận Bạch thường ra vào đều khó mà có muỗi.

Người mà cô muốn mời đến dự lễ đính hôn...

Có lẽ phải mất vài ngày thì mới mất đi được.

Tưởng chừng tất thảy đến từ một chốn khác.

Cố Thư Di đã suy nghĩ xong, cô lắc đầu.

"..."

...

Sự thật chứng minh, quyết tâm hào hùng "không chơi hăng máu" mà cô tự thôi miên bản thân trước khi ván game bắt đầu đều là vớ vẩn.

Cuối cùng, Cố Thư Di nghe người đàn ông hỏi mình bằng chất giọng êm ái, như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Bùi Cận Bạch nhẹ nhàng nhéo mặt Cố Thư Di một cái. Thấy cô cứ bối rối đẩy mình như vẫn chưa sẵn sàng, anh đành phải cố gắng thở đều trở lại: "Vậy anh ra phòng khách ngủ nhé?"

Mãi đến khi đối mặt với ánh nhìn không chút kiêng dè của người đàn ông, Cố Thư Di mới ý thức được rằng bản thân của ngày hôm qua ngây thơ, ấu trĩ nhường nào.

Cố Thư Di mới vừa đứng lên, nghe thấy tiếng cười này thì quay đầu lại: "Anh cười cái gì?"

Nghe Cố Thư Di bảo có lẽ không còn ai mời được nữa, Bùi Cận Bạch lại xoa đầu cô: "Lễ đính hôn gấp nên hơi sơ sài, nhưng sau này kết hôn thì sẽ không như thế."

Tóc mái đen như mực của người đàn ông trong gương ươn ướt. Một vài giọt nước tụ lại ở cuối ngọn tóc, rồi nhỏ xuống theo trọng lực.

Không nghi ngờ gì nữa, đây là thứ mà phái mạnh như anh không cho phép bị khiêu khích nhất.

Bởi vì sẽ chẳng có người nào chấp nhận cả. Người như cô, xuất thân của cô, đó là sự gièm pha trong bất cứ hoàn cảnh nào!

Đường Điền là người bạn thân duy nhất của cô, trong lớp cũng có bạn quen biết từ hồi ở câu lạc bộ, gặp nhau thì trò chuyện được vài câu. Khổ nỗi lễ đính hôn được tổ chức vào kỳ nghỉ hè, cho dù không vào kỳ nghỉ hè thì quan hệ giữa cô và họ cũng không thân thiết đến mức mời đi dự lễ đính hôn.

Cố Thư Di không kiềm được mà vươn tay ra, sờ dấu vết ấy.

Không chơi game thì cô lại thấy chán vì chẳng có chuyện gì để làm. Cố Thư Di làm tổ trong lòng Bùi Cận Bạch, ngáp một cái, nghe anh nói rằng thật ra ngay từ lúc đề cập với cô về chuyện đính hôn, anh đã sắp xếp cả rồi. Lễ đính hôn của hai người sẽ diễn ra vào tháng bảy, sau buổi lễ tốt nghiệp.

Cô thử đề nghị: "Chỗ này anh nói là bị muỗi cắn được không?"

Bùi Cận Bạch đứng lên.

Rõ ràng cô đã mong cầu điều này bấy lâu nay, nhưng khi chính thức xảy ra thì cô lại vô thức cảm thấy hồi hộp, bất an trước chuyện bản thân chưa từng trải qua bao giờ.

Bùi Cận Bạch đột nhiên hỏi: "Em có muốn mời ai đến dự lễ đính hôn không?"

Nói xong, người đàn ông thử đứng dậy.

Vẫn là quản lý tòa nhà nọ. Lúc giao các túi đồ ăn ngoài cho cô, Cố Thư Di cứ cảm thấy nụ cười của quản lý tòa nhà kia khi nhìn mình có gì đó kỳ lạ, như thể đang ngụ ý gì vậy.

Có đôi lúc, mặc dù biết chỉ là hiểu lầm nhưng mấy lời này nghe thật sự "không hề khiêu khích" chút nào.

Chương 61: Chương 61

Rõ ràng người đàn ông chẳng mấy bận tâm đến dấu vết trên cổ, chỉ nhìn người con gái có vẻ cực kỳ lo lắng về dấu hôn đang ở trong lồng ngực của mình.

Cố Thư Di thều thào: "Nhưng mà..."

Sau một hồi tâm trạng thay đổi xoành xoạch rồi lại bật khóc, Cố Thư Di vô cùng mệt mỏi. Hôm nay cô không muốn làm gì khác, ngủ lại dinh thự Cảnh Nam.

Bùi Cận Bạch biết Cố Thư Di đang suy nghĩ gì: "Anh biết thôi là được rồi."

Lúc này đây, đôi chút tàn độc, âm u và giận dữ mà anh đã kiềm chế trước đó bắt đầu bộc phát.

Bùi Cận Bạch vẫn ngậm môi lưỡi cô mà trêu chọc, chờ đến khi cô sắp không thở nổi nữa thì lại chuyển xuống cổ, xương quai xanh để tạo ra những dấu hôn mới hơn.

Mà mặc áo cao cổ vào thời tiết này thì cũng kỳ quặc lắm.

Tiếng cười khe khẽ của người đàn ông bỗng dưng vọng lại từ đằng sau.

Bùi Cận Bạch nhìn Cố Thư Di từ dưới lên. Cô đang mặc đồ ngủ rộng thùng thình của anh, làm tôn lên cơ thể mảnh mai, nhỏ nhắn của cô hơn.

Hôm nay hai người có xuống lầu đâu, anh mua từ khi nào vậy?

Cố Thư Di bị anh bế lên.

Chờ đến khi người trong lòng đã chìm vào giấc nồng, anh mới rón rén xuống giường.

Cố Thư Di ngẩn người, không còn suy nghĩ được gì nữa, chỉ biết ngẩn ngơ đối mặt với Bùi Cận Bạch. Dường như những lời mà người đàn ông nói vừa nãy gây sốc đến mức khiến người nghe c·h·ế·t trân vậy.

Hình như trên đời chưa bao giờ có ai nói những lời này với cô cả.

Bùi Cận Bạch nghe vậy thì bật cười: "Em đi tìm con muỗi giùm anh nhé?"

Sau đó, ở góc độ này, cô nhìn thấy dấu hôn cạnh trái táo cổ của Bùi Cận Bạch.

Anh bảo chuyện đó không liên quan gì đến cô cả. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Đợi đã." Cố Thư Di đột nhiên khẽ lên tiếng.

Về mẹ, ba dượng và con trai ba dượng.

Một tay anh ôm eo cô vững vàng, tay còn lại m*n tr*n vạt áo ngủ mà cô đang mặc, cảm nhận xúc cảm nơi rãnh lưng cô trên đầu ngón tay mình.

Nếu tối nay cứ ở bên nhau như thế này, anh không dám đảm bảo mình sẽ không làm ra chuyện gì.

Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương với một ai, thậm chí cô còn không mơ có được cơ hội đính hôn, kết hôn với ai đó trong đời.

"Nhưng cũng chưa thành công mà!" Cô càu nhàu. Nhớ đến việc tối hôm qua mình bị đẩy ra rồi mà còn khăng khăng đòi tiếp tục, cái gì cũng dám nói, tự dưng Cố Thư Di rầu rĩ trong lòng quá trời quá đất.

Lúc được đặt xuống, cô ngả lưng trên ga trải giường màu xám sẫm của phòng ngủ chính.

"Em đi ngủ đây." Nói xong, Cố Thư Di đứng dậy, không nằm trong lòng Bùi Cận Bạch nữa.

Mắt anh cứ dán vào xương quai xanh lộ ra do cổ áo xiên vẹo của cô. Dấu hôn mà anh để lại hôm qua vẫn còn đó. Có đôi lúc những gì hiện diện trong im lặng như thế mới là sự quyến rũ c·h·ế·t người.

Kế đến, cô cảm nhận được người đàn ông cứng đờ người.

Quá không chân thật!

Cố Thư Di nuốt nước miếng, không rõ đó là gì.

...

Cuối cùng Cố Thư Di cũng ngẩng đầu lên, để lộ đôi mắt đẫm lệ chứa chan sự nghi hoặc chưa từng có.

Bởi vì hôm sau là cuối tuần nên Bùi Cận Bạch từ chối tham gia một cuộc xã giao vốn đã được sắp xếp trong lịch trình. Hai người cùng nhau ở nhà suốt cả ngày hôm đó, xem hai bộ phim, rồi nảy ý vượt ải ván game trước đó.

Cố Thư Di mở choàng mắt.

Bùi Cận Bạch: "..."

"Cố Thư Di, rốt cuộc ai mới là người không được hả?"

Không liên quan gì đến cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, vạn vật chìm vào tĩnh lặng.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 61: Chương 61