Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 72: Chương 72
Chương 72: Chương 72
Cố Thư Di ngừng thở, đặt điện thoại xuống, thấy bên ngoài trời đã tối.
Bùi Cận Bạch lại nhướn mày: “Thì tại anh không có cảm giác an toàn chứ sao. Trước khi đính hôn, em cứ khăng khăng không chịu dọn sang nhà sống cùng anh.”
Lúc rời khỏi cửa hàng, Cố Thư Di nhìn điện thoại, cuối cùng xóa bỏ số điện thoại và WeChat của Triệu Tân Mai mà trước kia mình vẫn lưu lại.
Ánh đèn trên tầng thượng vẫn sáng ngời.
Bùi Linh Thư: [Cho chị xem nè.]
[Chị là bạn thân của chị Thư Di, em sẽ tặng chị một cái.]
Cảm giác nếm được ngon ngọt mà mỗi lần chỉ có thể nhấm nháp chút ít rồi ngừng, đôi khi còn tra tấn con người ta hơn bao giờ hết.
Sau khi trở về thành phố B, thời tiết chuyển lạnh.
“Ruột thừa ở đâu nhỉ?” Cố Thư Di nhất thời quên mất, bèn đưa tay v**t v* bụng mình: “Bên trái hay là bên phải nhỉ?”
… (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong cửa hàng, Cố Thư Di đang thử váy, Bùi Cận Bạch chờ bên ngoài, di động của Cố Thư Di nằm trong tay anh.
Sau khi nhận được chiếc túi ấy, Cố Thư Di kiểm tra một chút mới biết hình như mẫu túi này không được bày bán trên thị trường, chỉ có khách hàng đạt đến đẳng cấp nhất định mới được đặt làm riêng, không thì thi thoảng mới xuất hiện trong hội đấu giá.
Chỉ để lại vệt nước đặc biệt nào đó trên sàn nhà.
[Ngưỡng mộ.jpg ngưỡng mộ.jpg ngưỡng mộ.jpg]
Người đàn ông lên tiếng: “Em giải thích với anh đi, vợ của XX.”
Rèm che bị kéo ra, Cố Thư Di thay lễ phục đã được sửa lại, lần này nhân viên cửa hàng thật sự biết điều hết sức, luôn miệng gọi cô là “chị Bùi”. Cố Thư Di thấy xưng hô này không êm tai cho lắm nhưng khi thấy thấy gương mặt tươi cười của nhân viên phục vụ, cô đành phải nhịn xuống không sửa lại xưng hô của họ.
Bùi Cận Bạch cúi đầu hôn lên hõm vai mịn màng của Cố Thư Di.
Nghĩ đến thời gian đính hôn mà lúc trước Bùi Cận Bạch đưa ra, Cố Thư Di mấp máy môi: “Thực ra em đã có cảm giác an toàn nhiều lắm rồi.” Không cần dùng đính hôn để khẳng định thêm đâu.
Sau khi biết vụ án của ba Cố Thư Di, Bùi Viễn Phong trở nên bình thường hơn nhiều.
[Phiên bản duy nhất có tiền cũng không mua được, thế mà em lại thu thập được cả bộ!]
[Ảnh chụp.jpg]
[Bầu trời nổ một tiếng, lão nô xuất hiện lấp lánh.jpg]
Nhóm chat vẫn được giữ nguyên, mỗi ngày Bùi Linh Thư và Đường Điền đều up ảnh chồng ảo trong nhóm, còn up các loại hàng do fandom tự sản xuất trong nhóm chat. Thi thoảng Cố Thư Di cũng đọc mấy bài, phát hiện có một số bài thực sự rất hay, cũng có những bài thật sự rất… k*ch th*ch.
Đây là lần thứ hai, Bùi Cận Bạch thấy Cố Thư Di thay lễ phục.
Cố Thư Di: “…”
Có vẻ như nhận thấy hai người trò chuyện rất hợp nhau, dần dà Bùi Linh Thư và Cố Thư Di liên lạc với nhau nhiều hơn.
Nhân viên bán hàng lại bắt đầu gọi Cố Thư Di là “chị Bùi” ngay trước mặt Bùi Cận Bạch. Khi nghe thấy xưng hô này, Bùi Cận Bạch cũng sửng sốt trong chốc lát. Chờ đến khi hai người có thể trò chuyện cùng nhau, Cố Thư Di không thể nhịn được nữa: “Hay là lát nữa anh bảo cô ấy đừng gọi em kiểu đó.”
[Ảnh chụp.jpg]
Sau đó, cô cúi đầu hôn lên môi anh.
Cố Thư Di nhớ thư mời đã được in xong hết rồi, không nhịn được cảm thấy áy náy trong lòng.
“Phải rồi.” Giọng nói của người đàn ông vừa bình tĩnh vừa sung sướng: “Thời gian đính hôn, anh lại thảo luận với ba mẹ một chút, hay là khỏi chờ mùa hè sang năm, làm ngay mùa đông năm nay cho rồi.”
Khi người đàn ông tìm thấy chốt mở, Cố Thư Di nhắm mắt lại.
Bùi Cận Bạch: “Em thấy thế nào?”
“Được rồi.” Cố Thư Di cố gắng bình tĩnh: “Tùy anh, anh muốn làm sao cũng được.”
Nghe anh nói vậy, gò má Cố Thư Di nóng ran, sau đó bình tĩnh tỉnh táo lại.
Cố Thư Di cũng cảm nhận được những lần trước, Bùi Cận Bạch vẫn nhân nhượng mình, chỉ cần mình nhắm mắt nói mệt mỏi, anh sẽ lập tức đi tắm rửa rồi ôm mình đi ngủ.
Tiếng vải vóc sột soạt rơi xuống sàn nhà, có cái rơi lung tung trên thảm trải sàn, có cái bị vứt lên sofa rộng lớn.
Khi biết thời gian đính hôn được tổ chức sớm hơn vào mùa đông, người phấn khởi nhất là Bùi Linh Thư. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thời gian vẫn còn sớm, thế là Cố Thư Di xoay người ngồi trên đùi người đàn ông, hai tay bưng mặt anh, chính thức trả lời: “Thế thì đính hôn vào mùa đông đi.”
Đến cuối cùng, nụ hôn của người đàn ông ngang ngược rơi trên gáy của cô, mang theo t*nh d*c nồng cháy đến nỗi gần như muốn nuốt chửng cô, ngón tay luồn ra sau lưng cô như mọi khi nhưng lại phát hiện mình gỡ mãi mà không được, dần dần hao hết kiên nhẫn. Trong lúc * l**n t*nh m*, Cố Thư Di cảm nhận được người đàn ông không thể nhịn được nữa nên đang định dùng sức xé rách áo của mình, chẳng qua cho dù c·h·ế·t cô cũng không thể tự tay cởi bỏ thay anh, đành phải hơi kéo khoảng cách giữa hai người, cố kìm nén tiếng nức nở, nhỏ giọng nói: “… Ở đằng trước.”
Đối với câu hỏi của Bùi Linh Thư tại sao lại coi trọng một người đàn ông vừa hà khắc, vừa mặt đơ, vừa nham hiểm như anh trai mình, nghe Bùi Linh Thư miêu tả Bùi Cận Bạch bằng hàng loạt tính từ đầy căm phẫn ấy, Cố Thư Di chỉ có thể cười xấu hổ: “Chị cảm thấy… Anh ấy vẫn ổn mà?”
Ban đêm, dinh thự Cảnh Nam yên tĩnh không một tiếng động.
Cô ấy đang theo học ở Mỹ nên không thể quay về, bèn bỏ qua Bùi Cận Bạch, trực tiếp hỏi phương thức liên lạc của Cố Thư Di thông qua Hách Như Đức.
Cố Thư Di thấy tin nhắn trong nhóm chat “Các con vợ của XX”.
Gió thổi qua, cuốn theo chiếc lá vàng đầu tiên từ trên cây rơi xuống.
Nhưng rồi cô vẫn nghiêm túc nói thêm một câu: “Anh trai em tốt lắm.”
Bùi Cận Bạch mỉm cười gật đầu. Anh biết những người chung quanh luôn có một số người thích gọi người vợ bằng họ của người chồng, cho rằng đó là sự kính trọng và lấy lòng.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Cố Thư Di, Bùi Cận Bạch không nhịn được bóp mặt cô: “Chẳng lẽ lại đi tuyên bố với cả thế giới rằng anh bị em bỏ rơi trước ngày đính hôn?”
Bùi Cận Bạch cảm thấy di động của Cố Thư Di khẽ rung lên, màn hình tự bật sáng, thông báo có tin nhắn mới. Anh nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, Cố Thư Di từng ghi face ID cho anh nên anh có thể mở khóa điện thoại của cô.
Bùi Viễn Phong biết Bùi Cận Bạch và Cố Thư Di về Lăng Thành một chuyến, cũng biết họ đi là vì chuyện gì.
Cố Thư Di nghiêm túc tìm đọc thông tin liên quan đến phẫu thuật. Mãi đến khi cô nhận thấy có ngón tay luồn vào áo ngủ của mình, làn da trên bụng hơi ngứa ngáy, xúc cảm như có như không ấy tiếp tục dần dần len lỏi lên trên như có con rắn bò trên da, đến vị trí mà cô không thể xem nhẹ được nữa.
[Sóc thảo nguyên thét chói tai.jpg]
Sau đó khi đối mặt với dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần trong chiếc váy đính hôn của Cố Thư Di, Bùi Cận Bạch lại đưa điện thoại cho cô.
Thực ra sau khi trở về từ Lăng Thành, cảm xúc của Cố Thư Di vẫn chẳng vui vẻ mấy, sau đó mới dần dần khôi phục bình thường, hai người ân ái được mấy lần nhưng Bùi Cận Bạch vẫn không nỡ làm quá mức, trạng thái vẫn không gãi đúng chỗ ngứa.
“Thế thì nên mắc bệnh gì đây nhỉ?” Sau đó, Cố Thư Di bắt đầu tìm kiếm lý do cho mình: “Bị viêm ruột thừa đi.”
Bùi Cận Bạch ôm Cố Thư Di ngồi xem TV trên sofa, nắm tay cô xoa bóp lúc có lúc không, còn nhắc đến một chuyện khác.
“À phải.” Cô lại hỏi tiếp: “Lễ đính hôn trước đó bị hủy bỏ, gia đình anh giải thích với mọi người thế nào?”
Bình hoa được đặt trên kệ triển lãm trong phòng khách ngã lăn quay trên sàn nhà, thảm trải sàn bị vứt đầy quần áo.
Cô thật sự cho rằng, khi phần tài liệu ấy được gửi đến biệt thự Thanh Sơn, tiệc đính hôn sẽ hủy bỏ.
…
Bùi Linh Thư: [Bình thường, bình thường thôi.]
Cho dù hai người chưa sống chung với nhau nhưng tính ra thì từng có không ít lần ngủ lại nhà của nhau. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Hả?” Cố Thư Di không ngờ lại là lý do này.
[Vì XX nhà mình, nạp bao nhiêu tiền cũng đáng!]
Cố Thư Di quyết định sẽ cúng cái túi xách này.
Mãi đến khi chân mềm nhũn không thể đứng vững, cô được bế lên, nhanh chóng đưa vào phòng.
[Ảnh chụp.jpg]
Bảo vệ mặc đồng phục đứng ở cửa, nghiêm túc làm lễ chào các chủ nhà lái xe về nhà vào ban đêm.
Cứ thế trò chuyện được một lát thì nhắc đến anh chồng ảo của Bùi Linh Thư.
“Hả?” Nghe vậy, Cố Thư Di kinh ngạc quay đầu.
Cố Thư Di thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cuối cùng cũng vào mùa thu.
Bùi Cận Bạch: “Bên phải.” Nói rồi, anh cũng vươn tay chạm vào bên phải bụng dưới của Cố Thư Di, nhẹ nhàng ấn lên: “Hẳn là chỗ này.”
… (đọc tại Qidian-VP.com)
Thế là ba người tạo một nhóm chat nhỏ.
Nghe vậy, Bùi Cận Bạch bật cười, lồng ngực hơi rung lên: “Được rồi, thế thì viêm ruột thừa.”
Hôm nay, Bùi Cận Bạch mới thấy cô có thể vừa nói vừa cười, còn nghiêm túc tra cứu thông tin trước và sau khi phẫu thuật cắt bỏ viêm ruột thừa, hiển nhiên là đã hoàn toàn khôi phục.
Cố Thư Di nghe mà buồn cười. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vì thế, Bùi Linh Thư khẳng định rằng chắc chắn Cố Thư Di vẫn chưa hoàn toàn thấu hiểu con người của Bùi Cận Bạch.
Cố Thư Di nghĩ đến Bùi Viễn Phong, lại đối mặt với chiếc túi xách cùng kiểu dáng với Bùi Linh Thư, không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời trước mắt.
TV cũng không có gì hay để xem, Bùi Cận Bạch nhìn Cố Thư Di nghiêm túc tra cứu tài liệu trên điện thoại, một bàn tay vẫn đặt ở vị trí ruột thừa trên bụng của cô.
Từ sofa đến phòng ngủ, khoảng cách mà ngày thường không hề cảm thấy xa xôi, vào thời khắc này dường như trở nên lâu dài như vô tận, cứ như thể đi mãi mà không thấy điểm cuối ở đâu.
So với bất ngờ của lần đầu, lần này hiển nhiên anh có thể thưởng thức nhiều hơn.
Trái lại Bùi Cận Bạch chỉ cười khẽ, đặt cằm l*n đ*nh đầu của cô: “Chỉ là một chiếc túi xách mà thôi, ba tặng thì em cứ nhận đi.”
Đường Điền: [Á á á á á á á á!!!]
Thế là cô ấy kể lại cho Cố Thư Di nghe hàng loạt “tội ác” mà Bùi Cận Bạch từng gây ra đối với mình từ nhỏ đến lớn, anh trai nhà người là đều cuồng em gái, nâng em gái như nâng trứng, còn anh trai của cô ấy chỉ biết giấu vở bài tập cũ của mình không cho mình chép bài, trơ mắt nhìn mình chơi suốt cả kỳ nghỉ hè, đến khi sắp khai giảng phải vừa khóc vừa làm bài tập bù mà cũng không chịu nói sẽ làm hộ mình một hai bài, lúc đi ngang qua chỗ mình còn cất tiếng cười b*nh h**n.
Vẫn phải tìm hiểu một phen, không thì lỡ bữa sau người ta trò chuyện với mình, hỏi mình đã hết viêm ruột thừa chưa, mình thậm chí không nhớ ruột thừa ở bên trái hay bên phải thì xấu hổ lắm.
Khi trò chuyện với Bùi Linh Thư, Cố Thư Di cảm thấy đây là một cô nhóc vừa tinh nghịch vừa đáng yêu.
…
“…” Cố Thư Di câm nín: “Xin lỗi anh.”
Cô không muốn làm hại Bùi Cận Bạch cãi cọ với ba của anh.
Thế là Cố Thư Di cầm điện thoại lên, chuẩn bị tra xét kỹ càng kiến thức trước và sau khi phẫu thuật cắt bỏ ruột thừa.
Bùi Cận Bạch ôm cánh tay của Cố Thư Di, chậm rãi giải thích: “Nói em bị ốm một trận, phải làm tiểu phẫu rồi nghỉ ngơi một thời gian, vậy nên phải hoãn thời gian tổ chức tiệc đính hôn.”
Bùi Linh Thư: “Cho nên em cảm thấy, chị thật sự rất giỏi khi có thể chịu đựng cuộc sống chung với loại đàn ông như thế.”
Đêm hôm ấy, Bùi Linh Thư vẫn lặng lẽ vểnh tai lắng nghe, tràn ngập tò mò đối với người phụ nữ có thể khiến anh trai mình biến thành một kẻ trong đầu chỉ biết yêu đương, thậm chí dám cãi lời ba chứ không chịu hủy bỏ tiệc đính hôn.
Trong tiếng dụ dỗ và động viên của Bùi Cận Bạch, Cố Thư Di mở mắt ra rồi nhắm mắt thật chặt, kiên quyết không chịu nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương, tay nắm chặt chỗ có thể miễn cưỡng chống đỡ thân thể của mình, cắn môi siết tay thật chặt, khi buông tay ra để lại một lớp sương mù nhàn nhạt trên ống kim loại lạnh lẽo.
Thậm chí Bùi Linh Thư còn đổi tên nhóm chat thành “Các con vợ của XX”.
Xem hai người trò chuyện, Cố Thư Di phát hiện hình như mình không theo kịp.
Đường Điền: [Em là đại thần “Angela Thư” top 3 nạp tiền toàn server à!]
Bởi vì mấy ngày nay, Bùi Linh Thư cứ ồn ào đòi túi xách nào đó làm quà chúc mừng cho môn học nào đó của cô ấy đạt điểm B, Bùi Viễn Phong cũng nhân tiện đặt luôn một chiếc túi cùng kiểu dáng khác màu cho Cố Thư Di.
Đường Điền: [Vì XX nhà mình, nạp bao nhiêu tiền cũng đáng!]
Nhiệt độ trong phòng bị tăng lên 2 độ.
Thấy biểu cảm nghiêm túc của Bùi Linh Thư trong điện thoại, Cố Thư Di cũng không làm cô ấy phật hứng mà gật đầu: “Chị sẽ cố gắng.”
Đến khi sắp đi thử lễ phục đính hôn, vẫn là bộ váy lần trước, lúc trước sửa tay váy xong thì lễ đính hôn bị trì hoãn nên kéo dài thời gian, Cố Thư Di vẫn chưa thử lại lần nữa.
May mà mọi chuyện đều được giải quyết.
Cố Thư Di nhớ hình như Đường Điền cũng thích chơi game này, cũng pick nhân vật này, thậm chí nhịn ăn nhịn mặc để nạp tiền cho game.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.