Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 90: Chương 90
Vì thế chiếc xe không thể không dừng lại.
Trên cùng một con đường phát triển, những khó khăn mà đàn ông và phụ nữ phải đối mặt là không hề giống nhau.
GNP là một công ty FMCG* của nước ngoài, chưa có bất kỳ giao dịch kinh doanh nào với Hòa Quang, nhưng trong những dịp như thế này, việc hai công ty có mối quan hệ làm ăn với nhau hay không cũng không quan trọng.
Ở trong tình huống này, có lẽ sử dụng bạo lực là cách phù hợp nhất.
Cố Thư Di đã uống rượu nên cô gọi tài xế lái thay.
Nhưng ai bảo anh là Bùi Cận Bạch cơ chứ.
Hoặc là đã nhìn thấy quá nhiều, hoặc là thật sự không ham mê nữ sắc.
Về cơ bản thì bữa tiệc từ thiện tối nay đã sắp kết thúc.
Con đường bên ngoài khách sạn có hơi kẹt do lượng người rời đi tối nay rất đông. Tài xế rất quen thuộc với tuyến đường ở đây nên đã chạy vào con đường nhỏ không có trên bản đồ.
Trần Lê đang ngồi ở ghế phụ, gần như cho rằng mình đã nhìn thấy quỷ khi thấy người phụ nữ ở phía trước đè một người đàn ông xuống đất và đánh anh ta. Nhìn trang phục của họ, chắc chắn cũng là khách mời của bữa tiệc tối nay.
Hoặc bị coi như một miếng thịt mỡ mà dâng tặng cho người khác.
Cố Thư Di mỉm cười gật đầu và đưa cho anh ấy.
Cho dù anh ta không có được chức vụ giám đốc thì cô cũng không còn mặt mũi nào để ở lại nữa.
Trần Lê bước tới đúng lúc: “Đưa cho tôi đi cô Cố.”
Vì vậy Chu Hiên mới cảm thấy lan truyền những tin đồn vô căn cứ đó có thể đả kích cô, đánh bại cô.
Dù biết sẽ bị vứt hết vào thùng rác nhưng vẫn có rất nhiều người muốn đưa.
Cố Thư Di và Trịnh Ngọc San trò chuyện với Bùi Cận Bạch xong thì cũng biết ý mà rời đi.
“Anh cho rằng tôi sẽ quan tâm đến những tin đồn đó à?”
Sau khi nghe thấy điều này, sắc mặt của Bùi Cận Bạch, người đã hơi mệt mỏi vì phải xã giao liên tục vào tối nay mới lấy lại được chút tinh thần.
Trịnh Ngọc San biết vừa rồi Bùi Cận Bạch đã cho mình đủ mặt mũi, nhớ lại lúc nãy được tiếp xúc gần với người đàn ông khôi ngô và cao quý đó, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần như Cố Thư Di, mà còn không chớp mắt lấy một cái.
Chu Hiên: “Tại sao?”
Phụ nữ xinh đẹp, không có bối cảnh, chỉ cần không để ý sẽ bị người ta nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, trở thành một cục thịt mỡ để cho bọn họ xâu xé.
*FMCG: Là thuật ngữ viết tắt của cụm từ Fast Moving Consumer Goods (ngành hàng tiêu dùng nhanh).
Bà cụ Hà tốt nghiệp đại học Sư phạm, bà cũng là người thành lập quỹ học bổng “Lăng Miễn” cho nhà trường. Trịnh Ngọc San nói rằng Tiểu Cố của chúng tôi cũng tốt nghiệp đại học Sư phạm, năm đó cũng nhận được học bổng từ bà cụ Hà.
Trong đêm yên tĩnh, chiếc xe Maybach lặng lẽ lái tới.
Cố Thư Di vội nói: “Tôi vẫn luôn không có cơ hội để bày tỏ lòng biết ơn của mình với bà cụ. May là tối nay gặp được chủ tịch Bùi, nhờ anh thay tôi chuyển lời vậy.”
Nhưng trước khi tài xế lái thay tới, cô còn có một chuyện khác cần phải làm.
Năm ngoái Chu Hiên gây rắc rối cho cô xong thì lặn mất tăm mất tích, không ai biết anh ta đi đâu, nhưng nào ngờ tối nay lại có thể gặp được.
“… Nhưng với anh thì có đấy.”
Chu Hiên giũ áo vest, cảm thấy rất tò mò khi Cố Thư Di hẹn anh ta đến đây.
Cố Thư Di hít một hơi: “Bởi vì ở đây không có camera giám sát nên sẽ không có chuyện gì xảy ra với tôi.”
Bên ngoài khách sạn Bảo Lệ có một con đường nhỏ, ban ngày vẫn còn sáng sủa nhưng về đêm trông rất u ám, ít người qua lại.
Sau đó là phản kích.
“Nhưng anh biết tại sao tôi lại hẹn anh đến đây không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng cũng chẳng liên quan gì đến anh.
Nghĩ tới đây, Trịnh Ngọc San mỉm cười.
Nhưng đáng tiếc là nó không thể đánh bại Cố Thư Di.
Hai người tự giới thiệu bản thân, một người là Trịnh Ngọc San, phó giám đốc GNP khu vực châu Á - Thái Bình Dương, và người còn lại là Cố Thư Di, giám đốc tiếp thị của một chi nhánh quan trọng của GNP.
Cố Thư Di vừa dứt lời thì nâng gối đạp vào bụng của người đàn ông.
Cố Thư Di nhìn khuôn mặt khiến người ta chán ghét của anh ta: “Thật ra tôi không có chuyện gì muốn nói với anh.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 90: Chương 90
Tối nay vô tình gặp được Chu Hiên còn khiến cô cảm thấy hưng phấn hơn khi nhìn thấy Bùi Cận Bạch nữa.
Đương nhiên Bùi Cận Bạch cũng nhìn thấy.
“Chủ tịch Bùi.”
Cô thiên kim tiểu thư đó đã kết hôn vào năm ngoái.
Trần Lê ngồi ở gần đó nhìn thấy cảnh tượng này thì như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, cảm thấy bị sốc nặng. Những vị khách mời trong bữa tiệc đều ăn mặc rất lịch sự và đẹp đẽ, bọn họ đã quen với việc lá mặt lá trái và nịnh hót khách sáo, cho dù không đối phó được với kẻ thù một mất một còn thì cũng không trở mặt ngay tại chỗ như vậy, nào ngờ có người vừa tan tiệc đã sử dụng biện pháp thô bạo này để giải quyết nhau.
Dường như Trịnh Ngọc San biết rất nhiều thông tin về nhà họ Bùi, bà ấy mỉm cười hỏi gần đây sức khỏe của bà cụ Hà như thế nào.
Cố Thư Di đối mặt với Chu Hiên.
Cô biết tối nay trợ lý của Bùi Cận Bạch đã nhận được không ít danh thiếp, cũng biết kết cục của những tấm danh thiếp được trợ lý nhận thay sẽ như thế nào, có thể là không thèm liếc mắt một cái mà đã bị ném vào thùng rác, hoặc bị bỏ xó ở một góc nào đó đến khi bám đầy bụi.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, đánh người là không đúng.
Bùi Cận Bạch lịch sự cụng ly với hai người và trò chuyện đôi ba câu.
Cố Thư Di siết chặt nắm tay.
“Anh có muốn tôi báo cảnh sát không.”
Có thể đạt được vị trí giám đốc tiếp thị chi nhánh GNP ở độ tuổi trẻ như vậy quả thực là một điều đáng khen ngợi.
Cố Thư Di: “Dạ được.”
Anh trả lời Trịnh Ngọc San rằng bà cụ vẫn còn rất khỏe mạnh, rồi nhìn sang người phụ nữ đã nhận được học bổng của bà anh vào lúc còn đi học. (đọc tại Qidian-VP.com)
…
Một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, trông rất có năng lực và khéo léo, người còn lại thì trông cực kỳ trẻ trung đối với bữa tiệc giống như tối nay, trên cổ còn đeo một chiếc vòng cổ bằng ngọc trai.
Anh ta chấp nhận đến ngay khi cô hẹn gặp, chắc chắn là vì cảm thấy cô không thể gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho anh ta.
Trong lòng cả hai người đều biết rõ đó chỉ là lời nói khách sáo.
Vì thế Trần Lê quay đầu nhìn về phía người đàn ông ngồi ở ghế sau cũng đang quan sát cảnh tượng trước mặt, thậm chí còn xem rất chăm chú, nuốt nước bọt:
Nhưng tài xế không ngờ rằng cũng có người nhìn trúng con đường vắng vẻ này giống như mình, dường như còn đang bận giải quyết vấn đề với nhau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cố Thư Di cởi giày, thở hổn hển không thèm quan tâm đến mặt mũi, trong mấy năm qua, cô đã nhìn thấy rất nhiều người trông có vẻ ngay thẳng nhưng bên trong chẳng khác gì thú vật, chuyện đầu tiên cô học được khi bắt đầu đi làm chính là cách để tự bảo vệ mình.
Trịnh Ngọc San lại cụng ly với Cố Thư Di: “Cuối tuần vui vẻ.”
Cố Thư Di đưa danh thiếp của mình cho Bùi Cận Bạch.
“A!”
Giống như cô bây giờ vậy.
Chẳng mấy chốc, anh ta đã yếu ớt ngã xuống đất.
Cố Thư Di túm lấy cổ áo Chu Hiên, cười lạnh: “Hôm nay anh xuất hiện rất đúng lúc đấy.”
Chu Hiên thấy Cố Thư Di vẫn im lặng thì tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn: “Có chuyện gì thì nói nhanh đi, đừng lãng phí thời gian.”
Sovới dòng xe cộ tấp nập ở cửa khách sạn như lúc đến, thì lúc tan tiệc rõ ràng đã thưa thớt hơn rất nhiều.
Cái camera giám sát duy nhất ở gần đó cũng đã bị hỏng, vì đây không phải là đoạn đường giao thông quan trọng nên vẫn chưa được thay mới.
Có vô số người tìm đủ mọi cách chỉ để được xuất hiện trước mặt anh.
Nghe nói mấy năm trước nhà họ Bùi có tìm cho anh một cô thiên kim môn đăng hộ đối. Lúc ấy còn cho rằng đã tìm được người phù hợp, nhưng cuối cùng lại không có chuyện gì xảy ra.
Bùi Cận Bạch mỉm cười: “Được.”
“Tôi tập Muay Thái, Jujitsu và Taekwondo là để xử lý mấy loại rắc rưởi giống như anh đấy.”
Chu Hiên lập tức che bụng lại, hét lên một tiếng đầy đau đớn, anh ta hoàn toàn không ngờ rằng Cố Thư Di hẹn mình tới đây là để đánh nhau, lập tức tỉnh cả rượu, vẻ mặt trở nên vô cùng tức giận và đáng sợ.
…
“Có chuyện gì vậy, giám đốc Cố?” Chu Hiên ợ một hơi, liếc nhìn đoạn đường không có một bóng người vào ban đêm, cười cợt nhả: “Hẹn gặp tôi ở một nơi như thế này, không sợ xảy ra chuyện sao?”
Trịnh Ngọc San hoàn hồn: “Ồ, lát nữa cô có hẹn rồi, con tự mình về nhà đi, không cần lo lắng cho cô.”
Cố Thư Di đi theo sau Trịnh Ngọc San, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, nói: “Phó giám đốc Ngọc, cô như thế này có lái xe về nhà được không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô chán ghét lá mặt lá trái và làm bộ làm tịch nên nếu như tối nay đã may mắn gặp được anh ta thì cô sẽ không bỏ lỡ cơ hội trả thù mà ông trời đã ban cho mình.
“Cô dám đánh tôi?!” Lông mày Chu Hiên dựng ngược lên, lập tức muốn đánh trả, làm sao có thể để bản thân bị một người phụ nữ đánh được chứ, nhưng anh ta còn chưa kịp giơ tay lên thì đã bị đấm vào mặt.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.