Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 92: Chương 92

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 92: Chương 92


Cô lại tự nhủ với chính mình thêm một lần nữa rằng Hòa Quang và GNP đều phát triển theo những ngành nghề khác nhau, cũng không có quan hệ kinh doanh với nhau.

Cố Thư Di nói liên tục một lèo, nín thở chờ đợi câu trả lời từ người đàn ông đối diện.

Bùi Cận Bạch nói rằng tài xế của anh nên có chút đạo đức nghề nghiệp và sẽ không tùy tiện cung cấp video camera hành trình trên xe mình cho người khác.

Cô trả lời xong thì siết chặt nắm tay dưới gầm bàn, trong lòng thầm quyết tâm sẽ từ chối một cách thẳng thừng khi Bùi Cận Bạch nói rằng anh muốn phát triển mối quan hệ lâu dài với cô.

....

Cho dù người đó có là Bùi Cận Bạch đi chăng nữa thì cũng vậy thôi.

Cuối cùng, giọng nói êm ái đầy từ tính của người đàn ông lại vang lên: "Vậy chúng ta thử hẹn hò xem sao. Em thấy thế nào?"

Cố Thư Di tập Pilates với huấn luyện viên cá nhân xong mới về nhà.

Bao nhiêu năm qua, trong đầu cô chỉ còn sót lại mỗi suy nghĩ phải leo lên một vị trí thật cao. Cô muốn có chỗ đứng ở thành phố B, được thăng chức và tăng lương nhưng khi xét trên phương diện các mối quan hệ cá nhân thì cô vẫn luôn cô đơn một mình.

Trên sàn nhà, Cố Thư Di đã cố gắng tìm kiếm cây bút chì kia rất nhiều lần nhưng vẫn chưa tìm được. Thậm chí, mỗi lần đầu ngón tay cô chạm được vào một góc của cây bút thì lại vô tình đẩy nó ra xa hơn.

Tiếng chuông báo thức được đặt theo chế độ kêu lớn dần lên, nhờ đồng hồ sinh học nên Cố Thư Di mới kịp vươn tay tắt chuông báo thức ngay khi nó vừa reo vang.

Cố Thư Di nhìn thấy tin nhắn này, chiếc điện thoại di động trên tay cô trượt xuống rớt trên bụng.

Cố Thư Di đứng loạng choạng trên đôi giày cao gót, dường như sắp ngã xuống đến nơi. Nhưng chỉ ngay giây tiếp theo, một bàn tay to lớn vững vàng đã đỡ được thắt lưng cô.

Hai bức ảnh mờ ảo kia chắc chắn là do Chu Hiên photoshop để lừa gạt cô, thật ra anh ta không có bất kỳ đoạn video nào từ camera hành trình. Cố Thư Di không hề bị lừa nên chỉ đành im lặng.

Sự hiểu biết ngầm giữa đàn ông và phụ nữ trưởng thành có lẽ biểu hiện ở chỗ khi bầu không khí phù hợp hình thành, đôi khi chỉ cần một cú huých nhẹ cũng thành đôi mà không cần nói quá nhiều.

Nhưng khi đi ngang qua, cô đã vô tình đụng trúng một tập tài liệu đặt trên bàn trà.

Chẳng còn chút bóng dáng nào cho thấy cô là người đã đánh gục kẻ tung tin đồn nhảm về mình vào đêm hôm đó nữa.

Mấy đầu ngón tay của Cố Thư Di co lại trên đầu gối, sẵn sàng đối mặt với dáng vẻ nhàn nhã và lịch lãm trong bộ đồ ngủ của người đàn ông. Cuối cùng cô cũng nói đến chuyện chính.

Cố Thư Di choáng váng đến nỗi phân nửa chiếc mặt nạ đã tuột khỏi mặt. Cô lại cầm điện thoại lên mà đầu óc rối tung rối mù. Sao trợ lý của Bùi Cận Bạch lại biết nick WeChat của cô được? Trợ lý của Bùi Cận Bạch tìm cô làm gì?

Bùi Cận Bạch: "Em có bạn trai chưa?"

...

Cố Thư Di vừa thấy tin nhắn này thì trực tiếp nghi ngờ thành tiếng: "Hả?"

Sau khi tắm rửa xong, Cố Thư Di đắp mặt nạ, nằm bò trên ghế sofa chơi điện thoại. Khi nhìn thấy một trang web lớn nổi tiếng giới thiệu quần áo mới cho mình, cô mới chợt nhớ ra mình sắp hết quần áo trong khoảng thời gian chuyển mùa tới đây.

Hòa Quang và GNP đều phát triển theo những ngành nghề khác nhau, cũng không có quan hệ kinh doanh với nhau.

Anh là một người đàn ông hơn 30 tuổi nhưng vẫn có đủ sức để vật lộn với cô đến tận đêm khuya. Thậm chí đến cuối cùng, họ quyết định dừng lại cũng không phải là vì anh đã đủ hài lòng mà là vì cô nói mình không thể chịu đựng nổi nữa, khó khăn lắm anh mới chịu buông cô ra.

Sự thật đã chứng minh rằng lựa chọn này là cực kỳ đúng đắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thế nên dưới mắt tràn đầy mong đợi đó, cuối cùng anh cũng chậm rãi nói: "Thân thủ của tổng giám đốc Cố thật tốt." (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng đối phương lại là Bùi Cận Bạch.

Cố Thư Di bấm vào xem thì thấy phần ghi chú trống trơn. Avatar là hình phong cảnh, chỉ nhìn tên thì không thể phát hiện ra bất kỳ manh mối nào.

Cố Thư Di đang nắm chặt tay: ?

Cô không mặc đồ ngủ nên lúc này đang nằm tr*n tr**ng dưới lớp chăn mền.

Cố Thư Di nhìn cái vòng bạn bè này, cô đi làm ngần ấy năm rồi nhưng vẫn không nhớ được mình có liên hệ gì với người của Hòa Quang hay không, hay là cô có quen ai ở Hòa Quang không.


Sau khi do dự một lúc, cô cảm thấy cái avatar này trông không giống nhân viên chào hàng. Có thể người ta thật sự tìm cô có việc gấp nên cô vẫn quyết định đồng ý lời mời kết bạn mới kia.

Chương 92: Chương 92

Câu đầu tiên cô nói là “Liệu anh có còn nhớ tới chuyện của hai tháng trước, sau khi bữa tiệc tối từ thiện kia kết thúc hay không”.

"...?"

"..."

Dù đã làm ăn trong cái ngành này nhiều năm như vậy, cũng đã dự rất nhiều bữa tiệc tối nhưng khi phải đối mặt với người đàn ông phía đối diện, trong lòng Cố Thư Di vẫn thấy hoang mang rối loạn.

Những người như Bùi Cận Bạch luôn coi thời gian là thứ vô cùng quý giá. Cố Thư Di đã cố gắng hết sức để nói một cách ngắn gọn rằng cô là người đã ra tay đánh người vào đêm hôm đó. Vì người đàn ông đó đã bịa đặt tin đồn không hay về cô, cô nhất thời tức giận nên mới động tay đánh người đó. Bây giờ, có lẽ người đàn ông đó đang cố gắng liên lạc với tài xế của anh để xin camera hành trình trên xe, cô hy vọng tài xế của anh sẽ không đưa đoạn video đêm đó cho người khác.

Chu Hiên lại gửi tới thêm vài tin nhắn, liên tục nói rằng anh ta đã tìm được tài xế của Bùi Cận Bạch và lấy được camera hành trình trên xe. Thậm chí anh ta còn gửi cho cô hai bức ảnh nhoè nhoẹt không rõ để ép cô xin lỗi nếu không muốn gặp rắc rối trong đồn cảnh sát. Lúc Cố Thư Di nhìn thấy hai tấm ảnh kia, trong lòng vẫn có chút khẩn trương và rồi cô chợt nhớ tới đêm hôm đó.

Cố Thư Di thận trọng bước vào và ngồi trên ghế sofa.

Mặc dù cô cũng thấy trải nghiệm vừa qua rất tuyệt nhưng cô không muốn biến mối quan hệ này thành bạn tình lâu dài.

Cô đặt điện thoại xuống, sấy tóc đến khi tóc khô hơn phân nửa rồi mở túi đựng đồ trang điểm ra và trang điểm trước gương.

Thế nên Cố Thư Di vội vàng mặc quần áo vào thật nhanh, sau đó quay sang nói với người đàn ông mặc đồ ngủ hững hờ nằm trên giường: “Vậy em đi trước nhé.”

Nhưng mặc đồ trong bóng tối vốn không phải là điểm mạnh của cô.

Rất nhanh, đối phương đã gửi tin nhắn qua đây: [Tôi là Trần Lê, trợ lý của anh Bùi Cận Bạch.]

Lúc mới tới đây, Cố Thư Di còn thấy không hiểu lắm nhưng dần dần, cô có cảm giác rằng mình đã đoán được mục đích của người đàn ông khi hẹn cô tới đây sau khi xong việc

Vào ban đêm, phòng suite trên tầng thượng có view nhìn ra hồ ở trung tâm khu resort với ngọn đèn nhỏ, còn có khách đang câu cá ngoài thiên nhiên.

Là Bùi Cận Bạch cũng không được.

Sự nghi ngờ càng lúc càng nhiều thêm.

Hình như Bùi Cận Bạch đang mải mê suy nghĩ điều gì đó: "Ừ."

Tư thế này thực sự khiến cô thấy hơi mệt, Cố Thư Di thu tay lại. Lúc cô đang định nghỉ ngơi một chút thì cảm nhận được người đàn ông trên ghế sofa có vẻ hơi nóng nảy, anh vội đứng lên cạnh cô.

Có lẽ là vì trải nghiệm của tối hôm qua nên khi Cố Thư Di trang điểm, cô không nhịn được nhìn chằm chằm chính mình trong gương một hồi lâu.

Cô đã tự mua được một căn hộ nhỏ với 3 phòng ngủ rộng 90m2 ở vị trí đắc địa của thành phố B. Lúc mua cô còn phải vay vốn ngân hàng nhưng chỉ cần qua năm nay là có thể trả hết.

Thế nên sau khi Cố Thư Di lo lắng trong chốc lát, cô đã lựa chọn phớt lờ lời đe dọa của Chu Hiên.

Rèm cửa khách sạn có khả năng cản sáng cực kỳ tuyệt vời, chỉ có một chút xíu ánh nắng mặt trời vô tình lọt qua khe hở trên tấm rèm và tràn vào trong phòng cho thấy trời đã sáng.

"Em có bạn trai chưa?"

Thực ra cũng không đến nỗi vừa đụng trúng là tập tài liệu kia đã rơi xuống đất, nhưng cây bút chì vốn được đặt trên đó đã rơi xuống đất sau cú va chạm, hình như còn lăn xuống dưới gầm ghế sofa.

Thế nên cô mới dám làm ra mấy chuyện như “tìm tình một đêm” này.

Nhân viên phục vụ dẫn cô đến phòng riêng đã đặt trước, Cố Thư Di nhìn thấy người đàn ông đang ngồi chờ cô ở phía đối diện.

Cố Thư Di nghe người đàn ông hỏi mình: "Tổng giám đốc Cố."

Có lời mời kết bạn mới.

Thế nên cô trực tiếp gửi tin nhắn qua: [Xin hỏi, anh là ai vậy?]

Cố Thư Di rời đi.

Trở lại phòng mình, Cố Thư Di đi tắm trước.

Câu hỏi vẫn y như đêm đó.

Chắc hẳn cây bút kia đã lăn đến một chỗ rất xa nên nếu muốn nhặt thì cô chỉ có thể quỳ gối trên mặt đất. Cô vén mái tóc dài ra sau tai, duỗi một tay xuống dưới gầm ghế sofa và chúi người về phía trước, cái eo cong xinh đẹp nép xuống tạo thành một độ cong cực kỳ mềm mại.

Kiểu tìm tình một đêm này cũng tính là có qua có lại.

Cố Thư Di ngồi đối diện với Bùi Cận Bạch.

Trần Lê: [Là thế này thưa cô Cố. Tôi muốn hỏi, ngày mai hoặc cuối tuần này cô có rảnh không?]

...

Cho nên cho dù cô không đồng ý và đắc tội với Bùi Cận Bạch, anh cũng không thể một tay che trời, cản trở con đường kinh doanh của cô ở một ngành nghề hoàn toàn khác biệt với bản thân.

Đêm đó chủ yếu là anh tình tôi nguyện, nhưng sau đó có thể thấy cô vẫn chưa thèm khát chuyện ấy đến mức đó.

Cố Thư Di: "..."

Một lúc lâu sau Cố Thư Di vẫn không nói gì.

[Chủ tịch Bùi của chúng tôi muốn mời cô một bữa.]

Cố Thư Di chỉ có thể trả lời: [Phải.]

Bùi Cận Bạch nghĩ đến người đã vẫy tay và cố dừng xe anh lại vào đêm đó, rồi nhìn sang Cố Thư Di đang ngồi ở phía đối diện - người đặc biệt đến tìm anh vì chuyện này.

Lúc Cố Thư Di nhắm mắt lại, cô đột nhiên nhớ lại trải nghiệm tối qua rồi lại thầm tự nhủ rằng chuyện đó không là gì cả.

Cố Thư Di cầm điện thoại di động của mình lên.

Chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ.

Cuối cùng, Cố Thư Di cũng mò mẫm mặc xong đồ lót, khi cô đang phân vân xem chiếc áo sơ mi trên tay mình có bị ngược hay không thì có tiếng "tách" vang lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau đó cô mới nhớ ra, hình như mình thực sự có quen một người đến từ Hòa Quang và từng qua lại với người đó.

Khi cô ra khỏi phòng tắm thì nhìn thấy tin nhắn mà Trịnh Ngọc San vừa gửi tới, bà ấy hẹn gặp cô ở sân vận động lúc 10 giờ.

Cô mở vòng bạn bè của người đó ra, suốt nửa năm chỉ có một bài đăng mà đó còn là tin chuyển tiếp về Hòa Quang nữa.

Bùi Cận Bạch nhìn người phụ nữ với dáng ngồi đoan chính ở phía đối diện: "Tìm tôi làm gì thế?"

Chỉ là Cố Thư Di không ngờ Bùi Cận Bạch lại có thể lực tốt đến vậy.

Sau cuộc họp tổng kết kéo dài suốt cả ngày, cuối cùng cô cũng có thể tan làm đúng giờ vào chiều nay.

Thứ sáu.

Cố Thư Di nhanh chóng đứng dậy. Cô định nói “Xin lỗi chủ tịch Bùi” và xin cam đoan sẽ tìm thứ khác về bù lại. Nhưng có lẽ là do cô đã nằm bò trên đất quá lâu nên khi vừa đứng dậy, hai chân cô đã tê dại cả đi.

Khi bữa ăn đã gần tới hồi kết, Cố Thư Di đặt đũa xuống, nhìn người đàn ông đối diện rõ ràng là đang định bắt chuyện với cô nên hơi mím môi.

Cố Thư Di vô thức ôm áo sơ mi lên che trước ngực, cô quay đầu lại nhìn về phía Bùi Cận Bạch thấy anh cũng đã tỉnh.

Trong vòng bạn bè của cô có ảnh nên chắc chắn anh ấy đã xem qua rồi, giờ hỏi thêm một câu cũng chỉ muốn xác nhận lại một cách lịch sự thôi.

Dường như thời gian đã ngừng lại.

Cô muốn gọi một tiếng "chủ tịch Bùi", nhưng cô cảm thấy ít nhất mình nên mặc quần áo đàng hoàng vào trước đã.

Cô hơi cau mày khi trông thấy lời mời kết bạn mới đột nhiên xuất hiện này.

Vì vậy Cố Thư Di cũng không cần để ý quá nhiều.

Bùi Cận Bạch đang ngồi trên ghế sofa nên ở gần cửa hơn, Cố Thư Di không thể đi qua ngay trước mặt anh nên chỉ đành đổi hướng đi vòng qua.

Cố Thư Di im lặng một hồi lâu.

Bùi Cận Bạch: "Tài xế của tôi cũng nên có chút đạo đức nghề nghiệp chứ."

Cố Thư Di lại mở mắt ra.

Cố Thư Di đến gặp Bùi Cận Bạch về chuyện camera hành trình trên chuyến xe đêm đó.

Người Cố Thư Di vẫn hơi ngả về phía sau, lòng bàn tay nhẹ nhàng tựa lên lồng ngực rắn chắc của người đàn ông.

Cố Thư Di nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt.

Ánh mắt hai người giao nhau.

So với cô gái nhỏ vừa tốt nghiệp đại học và bắt đầu đi làm cách đây 8 năm ra, vẻ ngây thơ non nớt đã bị 8 năm qua mài mòn hết tất cả. Ngay cả đầu mày khóe mắt cũng trở nên xinh đẹp và quyến rũ hơn trước kia nhiều.

Ánh sáng trong phòng thật sự rất tối, Cố Thư Di chật vật tìm quần áo của mình từ quần áo nam nữ vương vãi khắp nơi trên sàn nhà ở phía đuôi giường, nhẹ nhàng mặc quần áo vào.

Cô yên lòng hơn nhiều, đứng dậy, theo thói quen hạ tay xuống vuốt phẳng vạt váy, vui vẻ cười: “Cám ơn chủ tịch Bùi.”

Chu Hiên vội vàng liên lạc với tài xế Bùi Cận Bạch để lấy đoạn video, nhưng có lẽ anh ta không ngờ rằng ở phía bên kia, chính Bùi Cận Bạch lại đang đứng ngay trước mặt cô.

Thế nên cô định cuối tuần này sẽ rủ Đường Điền đi dạo trong trung tâm thương mại xem có gì để mua không.

Lúc này Cố Thư Di mới thở phào nhẹ nhõm.

....

Chuyện gì đã xảy ra rồi thì thôi bỏ đi, đàn ông và phụ nữ trưởng thành trong bầu không khí ấy, thường chỉ cần một cái nháy mắt đã hiểu được hàm ý trong mắt đối phương. Rồi củi khô lửa bốc, yêu nhau say đắm cũng là điều hết sức bình thường.

Bàn tay anh to đến nỗi khi mở rộng ra hết cỡ, gần như đã bao trọn cả vòng eo thon của cô.

Nếu vậy, chuyện gì sẽ xảy ra nếu ông chủ biết cô là người đã ra tay đánh người vào đêm hôm đó đây.

Cố Thư Di nằm trong chăn, cảm nhận được hô hấp phập phồng đều đặn của người đàn ông bên cạnh.

Đèn được bật và cả căn phòng lập tức sáng bừng lên.

Bùi Cận Bạch nhìn Cố Thư Di đang nhặt bút.

Cố Thư Di nhàn nhã mở WeChat ra, cô còn chưa kịp mở khung chat riêng với Đường Điền ra thì chợt nhìn thấy một chấm nhỏ màu đỏ xuất hiện ở góc dưới bên phải màn hình.

Cố Thư Di vẫn đang trong trạng thái hoang mang khiếp sợ. Điện thoại của cô rung lên, đối phương lại gửi thêm một tin nhắn mới.

Sau đó, Cố Thư Di nghe thấy người đàn ông đó nói: "Tổng giám đốc Cố." (đọc tại Qidian-VP.com)

Chẳng lẽ Bùi Cận Bạch không biết đặc điểm quan trọng nhất của chuyện tìm tình một đêm này là một khi đã xong việc, đôi bên sẽ quên nhau và không bao giờ gặp lại nhau nữa.

[Xin hỏi, cô có phải là cô Cố Thư Di không?]

Cố Thư Di nhanh chóng nói “tôi xin lỗi” rồi lập tức ngồi xổm xuống nhặt bút lên.

Gần 30 tuổi rồi.

Cứ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

Cố Thư Di vừa sấy tóc vừa trả lời lại: [Được, tổng giám đốc Ngọc.]

Cố Thư Di nghe thấy câu hỏi này thì khẽ cau mày, như thể cô không ngờ lời ngỏ cho cuộc trò chuyện này lại là câu đó: "Chưa có."

Cô mặc một bộ váy rất chuyên nghiệp, lớp vải dệt tôn lên c*p m*ng tr*n trịa và xinh đẹp.

Có lẽ là do trải nghiệm lần trước khá ổn nên anh không muốn dừng lại ở 419 mà muốn phát triển thành mối quan hệ lâu dài. (đọc tại Qidian-VP.com)

[Xin lỗi cô Cố, hồi nãy tôi quên không ghi chú lại.]

Thế nên Bùi Cận Bạch mới không bị đánh thức.

Đều đã từng c** q**n áo rồi, lúc gặp lại nhau mà ăn mặc đàng hoàng, ra vẻ đạo mạo đến đâu cũng không mang lại mùi vị như trước nữa.

Cô biết theo quy luật thông thường, đặc biệt là các quy tắc an toàn dành cho nữ giới thì hành vi đi một mình vào phòng người khác giới vào ban đêm là việc không hay ho gì.

Cô cẩn thận bò dậy từ trên giường.

Một nhà hàng món Nhật Bản trông cực kỳ phong cách.

Vì vậy, ngày hôm sau, mặc dù vẫn thấy hơi bối rối trước tình cảnh này nhưng Cố Thư Di vẫn tới đó theo lời mời.

Tới ngày hôm sau, Cố Thư Di bị tiếng chuông báo trên điện thoại di động đánh thức.

Thế nên Cố Thư Di hít sâu một hơi, lúc cô đang chuẩn bị nói ra những câu mà bản thân đã soạn thảo sẵn trong đầu thì người đàn ông đứng trước cửa lại đột ngột lên tiếng trước: "Vào đi."

Bùi Cận Bạch đẩy thực đơn đến trước mặt Cố Thư Di: "Em gọi món trước đi."

Họ cứ tiếp tục duy trì tư thế này mà không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Dần dần, cách một lớp áo sơ mi, Cố Thư Di bắt đầu cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của người đàn ông.

Nhan sắc vẫn như trước, chỉ là khí chất thành thục cẩn trọng vừa hiện ra trong đáy mắt cho cô biết rằng mình đã 29 tuổi rồi.

Hai người dùng bữa trong sự yên lặng, mặc dù hôm qua người đặt lịch hẹn là trợ lý nhưng hôm nay trợ lý lại không có mặt ở đây, để một mình Bùi Cận Bạch ở lại.

Sau khi trở về từ resort nghỉ dưỡng, cuộc sống đã quay lại đúng với quỹ đạo của nó.

Bùi Cận Bạch cũng gật đầu, trông anh khá bình tĩnh: "Tổng giám đốc Cố."

Nên có chút đạo đức nghĩa là anh sẽ không tùy ý đưa đoạn video trên camera hành trình cho người khác.

Cô gật đầu chào hỏi trước: "Chào anh, chủ tịch Bùi."

Cô nhanh chóng trang điểm và đổi sang bộ quần áo mới, xuống nhà ăn ăn vội tiệc buffet ăn sáng rồi phóng nhanh đến sân golf.

“Vậy nếu anh không muốn nói gì thêm nữa thì tôi xin phép không quấy rầy nữa, tôi về trước đây.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 92: Chương 92