Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4


“Cái gì mà đội nón xanh! Nói bậy nói bạ! Biểu ca ta làm sao có thể coi trọng con nha đầu câm ấy!”

Vừa vặn đ.â.m sầm vào lòng Giang Chi Dao.

Để sớm ngày thoát khỏi Giang phủ.

“Nha đầu câm đó nhất định sẽ tha thứ cho ta! Các ngươi thua rồi, chuẩn bị bồi bạc đi!”

Chỉ một lòng nghĩ cách lừa thêm chút bạc từ Giang Chi Dao. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn cúi người thu dọn chăn gối.

Ngoài cửa, Giang Chi Dao đã tìm đến.

Trước kia ở y quán, vị đại phu dạy ta từng mắng rằng ta e thẹn không dám nhìn thân thể nam nhân, thì khó mà làm nên đại sự.

Ta đang điều dưỡng thân thể cho phu nhân, chờ bà uống xong thang thuốc cuối cùng của liệu trình, là ta có thể hoàn toàn rời đi, không còn lưu luyến.

Ta nhìn vết tích còn lưu lại trên đó, mặt nóng bừng như sắp bốc cháy thành tro.

Lận Trường Uyên bật ngón tay gõ vào trán ta, nói:

Ta khẽ lắc đầu.

(*người làm nghề y có tấm lòng như cha mẹ)

Chương 4

Trước khi lên đường, ta giục phu nhân uống xong thang thuốc hôm nay, lại đưa theo vài gói thuốc mang theo dọc đường.

“Yên tâm đi, đợi gia chơi chán với Lưu Phương Ninh rồi, sẽ thu tâm cưới nàng.”

Chỉ riêng Giang Chi Dao vẫn chẳng hay biết gì, còn vui vẻ thu bạc vào túi.

Thầm nghĩ: Thôi miễn.

“Vẫn là Linh nhi chu đáo nhất. Ta uống thuốc con kê, thân thể đã khá hơn nhiều. Theo ta thấy, năm nay nhất định con sẽ thi đậu vào Quan Y Ty.”

Giang Chi Dao liền ghé lại gần, cười nhăn nhở khoác vai ta:

Phu nhân chuẩn bị đi Giang Nam để tra sổ sách các cửa hàng, phải mấy tháng mới trở về.

Ta nào phải kẻ nhặt rác!

Nàng dù sao cũng là y giả, chẩn đoán thử xem, ta mắc phải chứng gì, sao chỉ cần nữ nhân đụng đến là liền…”

Ta không thể nghe tiếp được nữa, bịt tai, chạy ra ngoài.

Ta liền viện cớ rằng mình uống say, nhận nhầm hắn là Giang Chi Dao. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ta đứng ở đằng xa, lặng lẽ nhìn.

Có lẽ bị ta làm loạn đến mức không còn cách nào, hắn thật sự đồng ý. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lận Trường Uyên nhìn ta một lát, chợt hỏi:

Lận Trường Uyên lại còn nói thêm:

Phu nhân thấy ta và hắn đứng cùng một chỗ, tưởng rằng ta đã tha thứ cho hắn, nên cũng tha cho hắn.

Khóe mắt ta liếc thấy ánh giễu cợt lướt qua trong mắt Lưu Phương Ninh.

Thi hai lần đều trượt, trong lòng ít nhiều có chút nản lòng.

Hắn lại dỗ ta:

“Không khóc vì hắn nữa sao?”

Phu nhân cũng phát hiện — đánh lâu như vậy, mà ta vẫn không ra mặt ngăn cản.

Nước mắt của nữ nhân, là m.á.u được rút ra từ tình yêu.

Ông nói, y giả phụ mẫu tâm* – nam hay nữ trước mắt y giả đều như nhau.

Cây roi trong tay bà — vung cũng chẳng phải, hạ xuống cũng chẳng xong.

“Nếu không phải Linh nhi xin tha, hôm nay ta đánh c.h.ế.t cái đứa con bất hiếu này rồi!”

Phu nhân hiền hòa nói:

Lận Trường Uyên sắc mặt điềm tĩnh, cũng không hỏi thêm gì.

Nếu ta không vượt qua được rào cản này, thì mãi mãi không thể trở thành một danh y chân chính.

Nhưng lúc ấy, ta vờ như không thấy gì cả.

“Thấy chưa! Nha đầu câm của ta là yêu ta c.h.ế.t mất rồi! Các ngươi thua rồi!”

Giang Chi Dao bị bắt quỳ trong từ đường, bị phu nhân đánh đến da tróc thịt bong.

“Vẫn là nha đầu câm đau lòng vì gia mà.”

Nhắc đến Quan Y Ty, lòng ta lại trĩu xuống.

Hiện tại, ở Giang gia, chỉ còn lại một chuyện cuối cùng.

“Chờ thành thân rồi, thân thể và trái tim của gia đều dành cho nàng.” (đọc tại Qidian-VP.com)

06

“Cũng đừng trách ta không giữ được mình. Đây là lần đầu tiên trong đời ta bị nữ nhân chạm vào.

Ta không nỡ để bà khó xử, bèn bước lên, nhẹ nhàng níu tay áo bà, lắc nhẹ tay bà, ngẩng mặt nhìn với vẻ đáng thương.

Một khi tâm đã c·h·ế·t, thì sẽ chẳng còn giọt lệ nào vì người ấy nữa.

Sau khi tỉnh lại, ta xấu hổ vô cùng, sợ hắn cho rằng ta là hạng nữ tử phóng túng lả lơi.

“Vậy thì cân nhắc lấy ta đi. Thanh bạch ta giữ suốt hai mươi lăm năm, đều bị nàng phá sạch rồi.”

Thấy ta không khóc, không mắng, không oán, hắn liền cười lớn ha hả:

Nếu là trước kia, ắt ta sẽ nhắc hắn — rằng những người đó chẳng hề thật tâm đối đãi hắn.

Ban đầu, Giang Chi Dao còn gào khóc cầu xin tha thứ.

Tâm thì đã thối rữa.

Hắn lớn tiếng gào:

Nhưng khi hắn quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt lạnh nhạt của ta, liền sững người.

Phu nhân liền nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn không hỏi ta có bị uất ức hay bị ức h.i.ế.p gì không, chỉ quan tâm đến một chuyện — mình có thắng cược hay không.

Vài tên công tử bột khác nhìn hắn như nhìn một kẻ ngu.

Ta liếc nhìn dấu răng mà Lưu Phương Ninh để lại trên cổ hắn.

Đêm ấy, ta liền mượn rượu làm gan, đưa ra yêu cầu hoang đường kia với Lận Trường Uyên.

Vì nếu là trước kia, ta nhất định sẽ đau lòng rơi lệ, chạy lên che cho hắn, ôm hắn, chắn roi thay hắn.

Thân thì hôi hám.

Sau ba ngày lục tục dọn dẹp, cuối cùng cũng đã chuyển đi xong hết.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4