Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Từ Hạ Nhẫn Bắt Đầu
Unknown
Chương 22: ngọt ngào trên chiến trường
Khi Chước độn xuất hiện cũng chính là lúc màn đơn phương đồ sát của Pakura mở màn.
Pakura trong lòng vui sướng rạo rực khí thế như rồng đối mặt mấy tên Ninja thực lực đã yếu hơn mình mấy con phố, ý chí chiến đấu hoàn toàn tan rã thậm chí còn chưa từ v·ụ n·ổ hồi hồn trở lại thì bọn hắn không có một tí xíu cơ hội nào sống sót dưới tay nàng.
Pakura còn rất cẩn thận đi bổ đao một lượt, cho tất cả những Ninja chỉ bị thương ngất đi chưa c·hết hẳn về với vòng tay tử thần.
Watanabe Sengoku thấy chiến đấu kết thúc hắn nở nụ cười đi tới:
-Chúc mừng Anh hùng Làng Cát Chước độn Pakura đại nhân hoàn thành thành tựu Bách nhân trảm, 1vs100, từ nay danh vọng của ngươi vang xa nhẫn giới được người người kính trọng.
Đánh thắng một trận chiến giòn dã tâm trạng của Pakura cực kì vui vẻ:
-Ha ha ha, ta chỉ g·iết khoảng 10 người mà thôi, còn lại đều bị bẫy bùa nổ của ngươi đánh bại, lấy đâu ra 1vs100. Công lao này nên thuộc về ngươi mới đúng.
-Cái này ta thật không nhận nổi, thực lực của ta quá yếu nếu như gánh lên cái danh ‘Bách nhân trảm’ 1vs100 sau này ai muốn nổi tiếng đều đến đạp ta một cước lấy ta làm đá kê chân thì sẽ phiền c·hết, ta cũng rất thê thảm.
Làng Lá muốn báo thù rửa hận làm sao bây giờ? Bọn hắn muốn xử lí một tên Hạ nhẫn như ta quá đơn giản, ta không gánh nổi danh hiệu này.
Chỉ có ngươi vừa vặn đã có sẵn năng lực gánh vác lên danh hiệu này nó lại có thể giúp ngươi tích lũy danh vọng cùng uy tín, để sau này ngươi càng có cơ hội cạnh tranh những chức vụ khác trong làng của chúng ta.
Pakura nghe vậy mới sực nhớ ra bản thân từ trước đến nay vẫn luôn tâm tâm niệm niệm muốn làm Phong Ảnh bởi vậy cạnh tranh với Rasa khốc liệt không ai nhường ai.
Nhưng từ lúc gặp lại Watanabe Sengoku lại cùng đối phương có chung một mơ ước nàng giống như đã không còn quá coi trọng việc nàng có thể làm Phong Ảnh hay không nữa rồi.
Với việc có được danh tiếng tốt như vậy mà lúc nàng nghe Watanabe Sengoku nói muốn cho nàng danh tiếng như thế nàng lại không quá cảm thấy có hứng thú, nếu đổi lại là trước đây nàng sẽ rất yêu thích những danh tiếng tốt như vậy và được mọi người trong làng tán dương.
Đây hẳn là có theo đuổi lí tưởng cao xa hơn cho nên đã có thể bỏ qua những theo đuổi hạ cấp hơn sao?
Nàng lúc này mới ý thức được Watanabe Sengoku đã thay đổi bản thân hắn, cũng bất tri bất giác thay đổi nàng.
Pakura hiếm thấy hùa theo lời nói đùa của Watanabe Sengoku:
-Ta là Anh hùng Làng Cát vậy ngươi là gì? Cánh tay phải đắc lực của Anh hùng Làng Cát sao ? Hay là túi khôn của ta ?
Watanabe Sengoku ra vẻ vuốt cằm suy nghĩ :
-Ta thấy ngươi thuận tay phải a, vậy ta thích làm tay phải hơn. Dù sao lúc ngươi đi tắm chắc là sẽ không chỉ dùng toàn tay trái a.
-Lại bắt đầu không đứng đắn, hứ.- Pakura sắc mặt cứng đờ tại chỗ, sau đó nàng hờn dỗi kiều hừ một tiếng.
Watanabe Sengoku thấy vậy không lo lắng ngược lại cảm thấy vui vẻ, quả nhiên Pakura không có kinh nghiệm nói chuyện tình cảm gì cả, chỉ trêu đùa tí nàng liền không biết ứng đối ra sao, ha ha.
-Không thích sao, thì ra ngươi không muốn ta thân cận ngươi a.-Watanabe Sengoku sắc mặt lộ ra vẻ buồn bã.
-Không...ý ta không phải như vậy.
Pakura vội vàng lắc lắc tay cuống quýt giải thích, Watanabe Sengoku liền nói :
-Vậy có nghĩa là ngươi muốn ta thân cận ngươi hơn sao ? Ta không làm tay phải vậy ta có thể làm ‘người’ của ngươi sao ?
Pakura đầu óc đứng máy 1 giây, ý gì ? Hắn...chẳng lẽ hắn đang tỏ tình với ta.
Watanabe Sengoku đi tới trước mặt nàng, nhìn từ trên xuống vào hai mắt của nàng.
Pakura hơi ngẩng đầu lên, trái tim nhanh chóng tăng tốc, sự bồn chồn khiến nàng không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.
Cảm giác ánh mắt của Watanabe Sengoku quá nóng bỏng quá có tính xâm lược, bước chân nàng không tự chủ được lùi lại nửa bước, nhưng giọng nói của Watanabe Sengoku như một đạo mệnh lệnh đánh xuyên qua tâm trí nàng :
-Đừng động.
Cả người Pakura cứng đơ tại chỗ, nàng trơ mắt nhìn Watanabe Sengoku đưa tay lên bên má mình nhẹ nhàng vuốt ve, tay trái của hắn không biết từ lúc nào đã ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng sau đó mạnh mẽ kéo hai người lại đứng sát bên cạnh nhau.
Cả hai có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của nhau, hơi thở trở nên gấp gáp, trái tim bịch bịch đập loạn.
Watanabe Sengoku từ từ đưa mặt lại gần, Pakura không dám động đậy dù chỉ là một chút, nàng chỉ biết nhắm mắt lại bồn chồn chờ đợi.
Bờ môi cảm giác được mềm mại chạm vào, lúc đầu chỉ là khẽ chạm liền rời nhưng sau đó như là bị lực hút cực đại hấp dẫn khiến cho cả hai đan xen vào nhau.
2 người cứ như vậy ở ngay trên chiến trường thể hiện tình cảm cháy bỏng mãnh liệt với nhau, một hồi sau Watanabe Sengoku lúc này mới từ từ tách ra.
Pakura hơi mở mắt ra, trong ánh mắt của nàng tràn đầy mê li như chưa tỉnh giấc khỏi giấc mơ ngọt ngào, nàng lần đầu tiên trong đời được trải nghiệm cảm giác như vậy.
Thật sự khiến người ta mê li đánh mất cả ý chí.
Hai người trầm mặc một hồi giống như đang tự mình dư vị cảm xúc vừa rồi, sau đó Watanabe Sengoku chủ động nói :
-Từ nay chúng ta là của nhau.
Pakura hai má ửng hồng khẽ gật đầu một cái, nàng cảm giác bầu không khí quá lúng túng khiến nàng không dám đối mặt Watanabe Sengoku bởi vậy đưa ánh mắt nhìn qua một bên đánh lạc hướng chủ đề :
-Số xe hàng này làm sao bây giờ ? Làm sao chúng ta có thể đánh c·ướp được nhiều hàng như vậy ? Chúng ta muốn kéo về căn cứ của làng ở tiền tuyến cũng không được a.
Nếu như gửi lại cho Làng Công Tượng thì sợ bọn hắn sẽ nói đây là hàng của bọn hắn không chịu phối hợp.
Watanabe Sengoku nghe vậy lập tức phá tan lo lắng của nàng :
-Không cần gửi lại cũng không cần chúng ta kéo về, chúng ta chỉ cần kéo nó ra khu rừng ngay bên cạnh sau đó ngươi dùng thổ độn chôn nó xuống là được.
Sau đó chúng ta xóa dấu vết bánh xe rồi trở về gọi người của căn cứ đến kéo hàng về là xong. Chỉ cần đám người kia không biết hàng nằm ở đâu thì nó giống như kho báu chỉ chờ chúng ta đến đào mà thôi.
-Ngươi thật thông minh. -Pakura không ngờ tới việc này lại có thể giải quyết một cách đơn giả như vậy, giấu đi là được a, tại sao nàng lại nghĩ muốn đem số lượng lớn hàng như vậy kéo đi đây.
Hai ngươi bắt đầu dọn dẹp chiến trường, đầu tiên là mang hàng đi dấu, sau đó tháo xuống hộ ngạch của Ninja Làng Lá, đây chính là bằng chứng cho việc bọn hắn đánh g·iết Ninja làng địch nhân.
Sau đó hai người thảo luận một chút cuối cùng vẫn phải dọn xác của đám người này đưa đi chỗ khác xử lí, che giấu luôn vị trí chân thật của chiến trường.
Có [Ảnh phân thân chi thuật] trợ giúp việc dọn xác đám người cũng không tốn quá nhiều thời gian, bọn hắn chỉ cần gom lại một chỗ mượn tạm phong ấn quyển trục cất chứa sau đó đưa đi chỗ khác dùng Thổ độn chôn là được rồi.
Hai người bận rộn một hồi liền xong việc, cuối cùng xuất phát trở về căn cứ tiền tuyến.
Lần này c·ướp được đơn hàng lớn của Làng Lá không chỉ khiến cho đối phương thiếu khuyết v·ũ k·hí để chiến đấu làm giảm đi thực lực của đối phương mà còn tăng lên thực lực của quân mình, tăng lên sĩ khí chiến đấu, một công nhiều việc.
Mà Pakura bại lộ cũng khiến lá bài tẩy Watanabe Sengoku chuẩn bị đã mất hiệu lực, nếu có kẻ địch muốn làm hại hắn thì đối phương chắc chắn sẽ chuẩn bị lực lượng đủ đối phó cả Pakura nữa mới xuất hiện trước mặt hắn.
An toàn của hắn một lần nữa lâm vào nguy hiểm.