Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Từ Hạ Nhẫn Bắt Đầu
Unknown
Chương 27: Hội nghị (2)
Pakura nghe vậy mỉm cười:
-Tiền đúng là làm cho làng chúng ta chịu nhiều đau khổ. Đại danh cung cấp nhiệm vụ nhiều cùng quân bị nhiều chúng ta liền vui vẻ qua ngày tháng tốt lành. Đại danh cắt giảm quân bị cùng nhiệm vụ chúng ta liền quải qua ngày tháng đau khổ đói kém.
Thậm chí nhiều lúc nhẫn giới đại chiến chẳng liên quan quái gì đến chúng ta Làng Cát chúng ta vẫn phải tìm cách xông vào chiến đấu để kiếm một ít chỗ tốt đồng thời chứng minh cho đại danh thấy không nên cắt giảm quân bị của chúng ta.
Mà mỗi lần tham gia c·hiến t·ranh lại có thật nhiều n·gười c·hết, bọn hắn đều là anh em bạn bè họ hàng của chúng ta a.
Mitoshi Kuda nhíu mày, hắn chưa hiểu Pakura muốn nói vấn đề gì, mà Đệ Tam Phong Ảnh thì lông mày nhăn lại thật sâu, hắn đã hiểu ý tứ của Pakura, xem ra Mitoshi Kuda không phải đối thủ của nàng.
Pakura chợt quay lại hỏi :
-Chiyo đại nhân, ngươi là trưởng lão uy tín lâu năm của Làng Cát chúng ta, ngươi cảm thấy cái gì có thể giải quyết ấm no của làng chúng ta từ căn bản?
-Nước. -Chiyo đột nhiên bị điểm danh cũng không lộ vẻ khác thường gì, nàng lẳng lặng nhìn Pakura một mắt sau đó nói.
Pakura vỗ tay:
-Không hổ là Chiyo đại nhân, ngươi thật đúng là sáng suốt. Đại danh cho nhiều quân bị hay cắt giảm quân bị thì sẽ chênh lệch tiền, tiền ít chúng ta liền không đủ mua lương thực để sống, tự nhiên sẽ phải phát động c·hiến t·ranh .
Nhưng mà số chênh lệch đủ để chúng ta có trạng thái cuộc sống bình thường không ai phải c·hết không ai phải mất đi người thân này không cần đến đại danh ra tay, một đám người bình thường làm lái buôn lương thực cũng có thể khiến cho chúng ta rơi vào cảnh khốn cùng.
Bọn hắn chỉ cần hùa lại với nhau tăng giá lương thực như vậy cho dù đại danh có cho chúng ta quân bị nhiều như lúc bình thường chúng ta vẫn không đủ tiền mua lương thực nuôi sống dân làng chúng ta, sẽ có hàng loạt n·gười c·hết đói.
Thậm chí 3 đại nhẫn thôn có biên giới sát chúng ta là Làng Lá, Làng Đá cùng Làng Mây nếu xảy ra c·hiến t·ranh với chúng ta bọn hắn không cần thiết phải đánh đến đầu rơi máu chảy mà chỉ cần tìm cách khống chế lượng lương thực chúng ta có thể mua được liền đủ để khiến chúng ta tự sụp đổ cuối cùng đầu hàng.
Cái này đối với bọn hắn mà nói cực kì đơn giản. Bọn hắn chỉ cần ra lệnh cho thương nhân trong nước không bán lương thực cho chúng ta, lại tổ chức đội chống b·uôn l·ậu trừng phạt thật nặng đám thương nhân dám b·uôn l·ậu thì sẽ không có bất kì thương nhân nào dám bán gạo cho chúng ta.
Lúc đó có tiền cũng vô dụng, tiền cũng không mua được lương thực, chúng ta sẽ bị c·hết đói.
Trưởng lão là người bảo vệ cùng phát triển làng, nói bảo vệ đi, Mitoshi Kuda trưởng lão bây giờ lên chiến trường chắc còn không đánh lại nổi Hạ nhẫn Làng Lá, mà chưa chắc hắn dám lên.
Nói phát triển đi, một điều đơn giản như vậy mà hắn cũng không hề hiểu thì làm sao có thể đóng góp bất kì ý kiến gì tốt để phát triển làng.
A đúng, Mitoshi Kuda trưởng lão thực ra là gia tộc hệ trưởng lão. Hắn hoàn toàn dựa vào gia tộc để lại tài nguyên ngồi vị trí này, hơi vô dụng một chút cũng dễ hiểu mà thôi, làm sao có thể so sánh với những trưởng lão khác.
Mitoshi Kuda giận tím mặt, vỗ bàn quát lên:
-Ngươi…khốn nạn. Pakura, ngươi dám xúc phạm trưởng lão, ngươi biết ngươi đáng tội gì không?
Mấy vị trưởng lão khác đều dùng ánh mắt xem trò vui cùng coi thường nhìn hắn, ngay cả Đệ Tam Phong Ảnh cũng thở dài một tiếng, cảm giác tương lai Làng Cát đáng lo.
Bởi vì hắn so với ai đều hiểu rõ đám trưởng lão Làng Cát bây giờ cũng không có năng lực gì, số lượng thì nhiều mà tác dụng thì ít.
Pakura nghe vậy không thèm để ý đến hắn, nàng hừ lạnh một tiếng xem thường sau đó nói ra:
-Các vị, nếu như có nước chúng ta liền sẽ không lo sinh hoạt, có nước liền có thể trồng lương thực, giải quyết vấn đề nghèo đói của chúng ta từ căn bản để về sau nếu đại danh có giảm quân bị chúng ta cũng không cần phải tổ chức c·hiến t·ranh khiến cho hàng loạt thân nhân bằng hữu của chúng ta phải lên chiến trường chịu c·hết nữa.
Các vị chắc không biết nguồn nước gần đây mới xuất hiện ở trong làng có một phần lớn là công lao của ta, chỉ cần ta làm trưởng lão ta liền sẽ thúc đẩy việc này, từ nay về sau làng chúng ta sẽ không còn phải lo lắng về vấn đề nước nữa.
Nghe Pakura nói vậy mấy vị trưởng lão đều nhao nhao cúi đầu nhỏ giọng bàn tán, Đệ Tam Phong Ảnh cũng không nhịn được động tâm.
Mitoshi Kuda thấy nàng sắp đạt được cảm giác trong lòng cực kì gấp, hắn làm ra giãy dụa cuối cùng:
-Hừ, thúc đẩy cái gì chứ? Không phải nguồn nước kia đã đang được bán cho người dân trong làng rồi sao? Người dân trong làng đã không thiếu nước sinh hoạt nữa rồi. Ngươi lấy cái này ra làm điều kiện để nói chuyện không thấy buồn cười sao?
-Ồ, vậy ngươi thấy người dân đi mua nước hàng ngày bất tiện sao? Thấy đủ nước để trồng trọt sao? Thấy Làng Cát chúng ta trồng trọt được lương thực sao? Ta không muốn nói chuyện với phế vật lại còn ngu xuẩn, hừ.
Mitoshi Kuda bị Pakura đỗi đến nghẹn cổ họng, hắn giận tím cả mặt nhưng lại không biết nên nói gì để phản bác.
Chiyo lúc này đột nhiên lên tiếng:
-Pakura, ngươi chắc chắn khi ngươi trở thành trưởng lão ngươi có thể làm được những thứ mà ngươi vừa nói sao?
Nàng cả đời cố gắng vì Làng Cát nhưng không thể trông thấy Làng Cát trở nên phồn vinh hưng thịnh, Pakura lại đứng trước mặt mọi người nói nàng có thể làm được điều này cũng đã có thành tựu, cái này liền khiến Chiyo nổi lên mong chờ to lớn.
-Ta không chắc chắn nhưng ta đã làm và sẽ làm. Có 1 điều các ngươi có thể tin tưởng không cần nghi ngờ chính là ta là người Làng Cát, ta mong muốn nhìn thấy Làng Cát phát triển mà không phải giống như tên vô dụng nào đó chỉ biết ngồi ăn rồi chờ c·hết.
Mitoshi Kuda lại bị Pakura dẫm một chân giận mà không dám nói gì, chỉ có thể âm trầm ngồi đấy chờ tan họp.
Hắn muốn nhanh chóng trở về tìm Rasa để đứa con rể thông minh này của hắn cho hắn ý kiến chơi c·hết Pakura trả thù mối thù ngày hôm nay.
Chiyo nghe vậy hít sâu một hơi, nàng nhìn Đệ Tam Phong Ảnh nói:
-Đã vậy chúng ta cũng nên cho ý kiến đi. Phong Ảnh đại nhân, ta cảm thấy nên cho Pakura cơ hội, dù sao nàng cũng góp công lao to lớn cho làng gần 20 năm nay rồi.
-Ta cũng đồng ý. -Ebizo lập tức phụ họa. Hắn cùng chị hắn lúc nào cũng đứng ở chung một mặt trận.
Có hai người bày tỏ ý kiến những người thân Chiyo trong Trưởng lão đoàn liền đồng ý, Đệ Tam Phong Ảnh thuận theo đám đông cũng không phản đối gì.
Mitoshi Kuda cho dù muốn phản đối cũng vô hiệu, kết quả của sự việc này lần này đã được định ra.
Tan họp.
Trên đường về Ebizo nhìn Chiyo hỏi:
-Chị, ngươi cảm thấy Pakura có thể làm được những gì nàng nói sao?
-Ta cũng không biết nàng làm được hay không, nhưng ít nhất thì nàng cũng dám đứng ra làm mà không phải giống như đám trưởng lão kia cả đời không làm gì.
Đồng ý nàng ta thấy có hi vọng còn không mất gì, nhưng nếu ta phản đối nàng như vậy có thể nàng sẽ làm ra phản kích có hại cho Mitoshi Kuda thậm chí cho cả làng.
Ebizo kinh ngạc:
-Nàng còn có thể làm gì? Phản làng sao?
-Ha ha ha, ngươi không cần nghĩ tiêu cực xa như vậy. Nếu ta là nàng ta lại có thể khống chế nguồn nước ta chỉ cần hơi cắt nước vài ngày liền đủ.
Ngươi nhìn thấy mọi người dân trong làng đang được hưởng phúc lợi của việc có nước sinh hoạt đầy đủ sao?
Bọn hắn đang sống thoải mái như vậy chỉ cần thiếu nước mấy ngày phải quay lại cuộc sống kham khổ bọn hắn sẽ không quen, tiếng oán than dậy đất.
Lúc đó dư luận trong làng sẽ oán trách chúng ta không cho nàng trở thành trưởng lão để nàng có thể phát triển nguồn nước cung cấp cho làng.
Ngay cả Anh hùng Làng Cát còn không đủ tư cách trở thành trưởng lão như vậy ai có thể đủ tư cách? Bộ máy trưởng lão của làng có phải đã trở thành một tập thể lợi ích không cho người khác cơ hội chen chân vào không?
-Còn có thể đến mức này sao? -Ebizo kinh hãi.
-Ta nhìn thấy sự quyết tâm trong ánh mắt của nàng. Pakura không còn giống như trước đây nữa, nàng đã bắt đầu biết dùng thủ đoạn mà không chỉ dựa vào thực lực giải quyết tất cả vấn đề, cái này khiến ta rất vui mừng.
Mitoshi Kuda là một tên phế vật ngu xuẩn, hắn chỉ biết bảo vệ lợi ích của hắn sinh ra đấu đá quyền lực nội bộ mà quên mất bọn hắn là trưởng lão của làng, phải đặt lợi ích của làng lên hàng đầu sau đó mới đến lợi ích của bọn hắn.
Loại người này nếu như Pakura muốn trừ diệt liền để nàng làm đi, chỉ cần nàng chơi đúng luật không dùng b·ạo l·ực giải quyết là được. Chính trị vậy cần dùng chính trị đến giải quyết, không phải á·m s·át hạ độc cắt cổ.
Không biết Pakura lần này sẽ đem đến thay đổi lớn như thế nào cho làng chúng ta, ta thật sự chờ mong.
Hi vọng lúc ta còn sống có thể nhìn thấy làng trở nên phồn vinh thịnh vượng a.