Khí Vận Chi Tử Chỉ Là Đồ Ăn
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 44: Ăn cắp
Một thanh niên tóc đỏ, xỏ khuyên tai, cả 2 cánh tay đều xăm đủ loại hình ảnh.
Ánh mắt Lâm lạnh xuống.
Lâm ngồi xuống hỏi:
"Không, không sao."
"Thì ra mày cũng không đơn giản."
Hắn đã không muốn chấp với những người này nhưng có lẽ là hắn nghĩ nhiều.
Hắn khẽ vẫy tay, 5 người còn lại lập tức lấy ra 5 con dao bấm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Những người còn lại đều ẩn ẩn phẫn nộ.
Đi tàu liên tục mười mấy tiếng làm hắn có chút ê ẩm.
Thanh niên đổ gục xuống đất.
Lâm lại tặng thêm một đá vào bụng.
"Chị muốn xem ảo thuật không?"
Đúng là trời cũng giúp bọn họ.
Hắn đang đi thì quẹo vào một hẻm nhỏ rất vắng người.
Hắn thả túi xách trong tay ra.
Lúc này một tên thanh niên trong đó mới hoảng sợ nhìn về tường:
Thanh niên ngay lập tức hít một ngụm khí lạnh.
Thấy cảnh này mấy tên lưu manh đằng sau lập tức thấy vui vẻ.
Cô gái thấy Lâm không muốn phản ứng đến mình thì rất kinh ngạc.
Nhìn thấy thanh niên tóc đỏ trong nhóm, Lâm đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Lâm hơi ngạc nhiên nhìn về người này.
Lúc này dù có ngốc đi chăng nữa cô cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra.
"Rắc"
Thanh niên vừa định bước đi thì cố một cánh tay bắt lại bả vai mình.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của 6 người còn lại.
Lâm đưa tay bắt lấy cánh tay của tên này.
Nghe Lâm nói như vậy nụ cười trên mặt thanh niên cầm đầu đã biết mất.
Sau đó hắn quay đầu bỏ chạy. Tốc độ phải nói là kinh khủng.
Khi hắn đang nhẹ nhàng cảm nhận bài hát, thì hắn thấy một việc thú vị.
Lâm nhìn về hướng cô gái nói:
"Ầm"
Tất cả đều vội vàng hỏi thăm. Biết được mấy thanh niên b·ị đ·ánh gãy tay dù nhìn mấy người này không phải loại lương thiện gì.
"Mày tên gì?"
Tiếng huyên náo chào mời đồ ăn sáng.
Hắn ngừng ngay động tác của mình, Lâm cũng không làm khó mà thả lỏng tay ra. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn bay ngược ra sau ôm lấy bụng. Cả người cong lại như con tôm luộc.
"Đánh nó"
Lại một tiếng gãy xương vang lên.
Vừa nãy hắn đã cảm giác xương vai mình như sắp gãy.
Sau đó hắn giả vờ làm vài động tác rồi nhẹ nhàng chỉ về áo khoác của thanh niên.
Lâm cười nói, rồi đưa ví lại cho cô.
"Xin lỗi, xin lỗi. Chị không sao chứ? Em không chú ý."
Nhìn dáng vẻ tên này đâm người rất thành thạo. Không có chút nào do dự cả.
Hắn chỉ cần bỏ chạy đàn em sau này cũng không theo hắn nữa.
Cổ tay của hắn bị tươi sống bẻ gãy. Lực bóp phải mạnh đến mức nào mới có thể làm được chuyện này.
Hắn nhìn Lâm chằm chằm rồi bỏ chạy sang toa tàu khác.
Cô gái muốn dùng tiền để cảm ơn Lâm nhưng Lâm đã từ chối và trở lại chỗ ngồi của mình.
Nhưng vẫn có người dân nhiệt tình gọi công an và chở bọn hắn đi bệnh viện.
Lúc này một nhóm cô chú bác chạy đến. Khi nhìn đến 7 thanh niên b·ị đ·ánh nằm ra đất.
Miệng đang không ngừng ói ra nước.
"aaa"
Tất cả đều ôm lấy cánh tay của mình gục xuống đất.
Nghe đại ca mình nói như vậy một thanh niên trong đó lập tức lao tới chỗ Lâm.
Cả 5 tên lập tức bao vây lập lại.
Lúc này thanh niên đầu đã đầy mồ hôi, sắc mặt cũng đã tái nhợt nhưng vẫn cắn răng lao lên.
"Rắc"
Thanh niên một mặt khó chịu nhìn lại.
Lâm hơi nhướng mày, đánh nhau thì là đánh nhau.
Lâm dùng tay còn lại làm một động tác cách không lấy vật gì đó từ trong túi xách của cô gái.
Cô dùng ánh mắt cảm kích nhìn về Lâm nói:
Dù hắn đã cùng một đạp hạ đồng bạn nhưng bọn này không có vẻ gì là sợ cả.
Nhưng hắn kinh ngạc phát hiện tay thằng nhóc này như một cái kìm ghì chặt lấy vai hắn.
"Tường, Lê Công Tường. Em tên là Lê Công Tường."
Hắn dùng tốc độ cực nhanh bắt lấy cổ tay của đối phương.
Hắn không chú ý phía xa ở sau có 6-7 thanh niên đang đi theo.
Lâm xấu hổ vì tiền đã dùng mùa gà và sá sùng cả rồi.
Cô gái nhìn thấy cái ví thì kinh ngạc kiểm tra túi xách của mình.
Lâm đi xuống tàu, hắn đang phân vân nên tự đón xe về hay chờ xe buýt.
Thanh niên gào lên nhìn về tay mình. Sau đó hoảng sợ ngẩn đầu lên nhìn Lâm.
"Xin nhắc lại. Xin mời hành khách xuống ga Diêu Trì ra cửa."
"Tao biết, tất cả ném hết dao vào rãnh nước đi."
Thằng nhóc này tất nhiên là Lâm.
Hắn vỗ vỗ lấy mặt của Tường mỉm cười:
Hắn xách theo hành lí đi ra cổng.
Lâm lúc này đang nghe nhạc, cũng sắp đến ga Diêu Trì.
Nhưng chơi dao không phải là thứ tốt.
"Aa"
"Là thằng nhóc đấy đại ca. Nếu không có nó thì em bú đậm rồi. Con nhỏ kia xài thẻ visa không cần mật khẩu."
Thanh niên đau đến phát ra tiếng.
Lâm nghe thấy tiếng bước chân đang dồn dập chạy về hướng này.
Tất cả đều bị bẻ gãy.
Phối hơp rất tốt, ra tay cũng hung ác.
Cô không thấy ví của mình đâu.
Lúc này mọi người trong toa tàu đều nhìn về Lâm với ánh mắt rất kính nể.
Bài hát Thu Cuối này đã lâu rồi hắn mới nghe.
Thanh niên ngay lập tức lảo đảo suýt ngã. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Aaaa"
"Cũng bình thường. 7 con c·h·ó mà thôi. Không lẽ cắn c·hết một con sư tử."
Một dao khác đã chém thằng về mặt hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Mả mẹ nó"
Liên tục tiếng la thảm thiết vang lên.
Kẻ vừa lao lên ăn của Lâm một đạp.
Tuy là 4h sáng nhưng ở cổng Ga rất nhộn nhịp.
Nhưng điều làm Lâm kinh ngạc là người này cắn chặt răng của mình không la tiếng nào.
Tiếng mấy chú xe ôm chào khách.
Lê Công Tường như muốn hét lên trả lời.
Thanh niên hất vai để tránh khỏi tay của thằng nhóc.
Dù biết là đụng trúng thứ dữ. Nhưng hắn không thể làm gì khác là xông lên.
Lâm nhẹ phát lực.
Đây là lần đầu có chàng trai đối xử với cô như vậy.
Thanh niên cầm đâu kinh ngạc nhìn về Lâm:
Thanh niên này dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn về Lâm.
Cô gái thấy ngoại hình của thanh niên có chút e ngại, lắp bắp nói.
Thanh niên cầm đầu thấy cảnh này, sau lưng đã phát lạnh.
Lâm có thể thấy thanh niên này rất vạm vỡ.
Lê Công Nam điên cuồng gật đầu.
"Aaaaaa"
Thanh niên có vẻ như là cầm đầu lên tiếng.
Lâm đột nhiên phát lực, ngón tay hắn bấu chặt vào xương vai của thanh niên.
"Đại ca, người tập võ."
Cô không thể làm gì khác là đi về toa tàu của mình.
Chương 44: Ăn cắp
Trong khung cảnh yên tĩnh, một tiếng xương gãy vang lên làm tất cả mọi người rợn cả da gà.
"Chuyện hôm nay đến đây. Sau này tao còn thấy bọn mày làm mấy trò t·rộm c·ắp đánh người. Tao cho bọn mày đi xe lăn cả đời đó. Hiểu chưa?"
Cô gái bị v·a c·hạm tức thời bị ngã ra đất.
Thanh niên tóc đó lúc này định dùng tay hất Lâm ra.
Khi thấy là một thằng choai choai thì hắn càng không kiên nhẫn.
Lâm không quan tâm sắc mặt của thanh niên đã tái nhợt, hắn đưa tay lục lọi áo thanh niên lấy ra một cái ví.
Thanh niên cầm đầu không nói gì nhiều. Chỉ đơn giản 2 chữ.
Phía trước có một cô gái đang nghe điện thoại. Thanh niên cố tình đi đến v·a c·hạm vào cô gái.
Dù bị hắn khiêu khích như vậy nhưng vẫn chờ thanh niên này chứ không có phát tác.
"Theo cho nó một trận. Sau này bớt lo việc của người khác. Nhìn đến tay nó còn xách gà, cũng không tệ lắm."
"Sao? Định theo trả thù à?"
Từ đầu đến cuối không có thằng nào định bỏ chạy cả.
Trừ bỏ chuyện bọn này làm việc rất không tốt. Nhưng đám này đủ nghĩa khí.
Thực sự là quá đau rồi.
Thanh niên tóc đỏ lập tức cuống cuồng xin lỗi, đồng thời cũng đỡ cô gái đứng dậy.
"Cảm ơn em."
Hắn muốn về nhà sớm một chút để nằm nghỉ.
Lâm cảm thấy nhớ cái giường của mình rồi.
Dao trong tay không do dự đâm về Lâm.
Lâm nhẹ nhàng tránh thoát một dao đầu tiên.
Hắn sẽ chờ xe buýt để về lại Tây Sơn.
"Đừng để tao bắt gặp."
Mượn nhờ ánh đèn đường le lói vào.
Nhìn đến thanh niên không muốn trả lời.
"Ồ, không tệ đâu nhóc. Biết có người theo mà còn cố tình quẹo vô đây. rất tự tin nha."
Lâm đứng ở xa nhìn đến cảnh này thì cũng quay đầu bỏ đi.
Nên chỉ có thể nói là có người đón.
"Aaaa"
Hắn biết mình đụng phải kẻ khó chơi, lực tay của thằng nhóc này quá khủng kh·iếp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn dùng tay đẩy thanh niên một cái.
Có thể nói bài hát này là một phần thanh xuân của hắn.
Cũng không đợi cô gái nói gì.
Nhưng hắn không thể chạy.
Bọn họ vừa quẹo theo vào hẻm thì đã thấy Lâm đứng nhìn bọn họ.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Nhìn đồng hồ đang là 4h sáng.
"Một màn ảo thuật mà thôi chị. Sau chị cẩn thận hơn nhé."
Lâm rất kinh ngạc, bọn này tựa hồ rất sợ thanh niên cầm đầu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.