Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 1: Trọng Sinh, mở màn g·i·ế·t chóc (1)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Trọng Sinh, mở màn g·i·ế·t chóc (1)


Tất cả sinh linh trong vũ trụ đều tử vong.

Nguyễn Thành hắn một đời anh kiệt, ra sức vì chính đạo, vậy mà vì Ngọc Minh Châu lại bị gán cho tội danh "cấu kết ma đạo" cái mũ ma đầu này bị chụp xuống, hắn lập tức thành ma đầu tội ác ngập trời.

Nguyễn Thành phun ra một ngụm máu, hắn nhìn thấy Nguyễn Ngọc phía xa xa như cười mà không phải cười nhìn hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lâm Thiên nhìn hắn, ánh mắt hả hê, có vui thích cũng có chán ghét.

Viên Ngọc Minh Châu này chứa rất nhiều ký ức, nguyên lý của hỗn độn.

"Hừ". Nguyễn Thành lập tức ngã xuống, linh lực của hắn đã sớm khô kiệt, giờ phút này c·h·ế·t cũng là một loại giải thoát với hắn.

…….

Hắn vội bật dậy, nhìn xung quanh.

Linh khí như thủy triều tràn vào cơ thể hắn.

Máu từ tim Nguyễn Ngọc đổ đầy một ly thủy tinh, hắn không chút do dự uống sạch sau đó vận pháp quyết.

Nguyễn Thành nhìn thấy bên cạnh có một viên châu, nó chính là Ngọc Minh Châu đại danh đỉnh đỉnh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chính đạo tu sĩ chỉ thấy trước mắt tối sầm, sau đó bầu trời như sụp đổ, mặt đất biến mất. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Phụt". Nguyễn Ngọc phun ra một ngụm máu, máu tươi nhiễm đỏ.

Hiện là năm 2050, khoa học kỹ thuật rất phát triển, trí tuệ nhân tạo AI đang làm chủ địa cầu.

Nguyễn Thành mặc bộ áo bào màu đen, tóc đen xõa xuống, cả người đầy vết máu.

Chí Thân là những người quan trọng đối với hắn, ví dụ như ba mẹ hay anh em, hắn cần tận tay g·i·ế·t c·h·ế·t rồi lấy máu từ tim họ ra, sau đó vận dụng Chí Thân khiến tu vi tăng cực cao trong thời gian ngắn.

Bỗng thiên địa dần mờ đi.

Đó là lực gió do dao đâm nhanh vào.

Trong lúc nàng hơi thẹn thùng thì một luồng gió bén nhọn thổi vào lưng nàng.

Mình…..vậy mà trọng sinh rồi?

Chơi một hồi, hắn cảm thấy hơi nhạt nhẽo nên quyết định tu luyện.

Nó vậy mà trở về cùng ta? Xem ra mình được trọng sinh là nhờ nó.

Trước mặt Nguyễn Thành là hàng trăm cường giả, tu vi đều từ Hoá Thần kỳ trở lên.

Trước ngực Nguyễn Thành hiện một lỗ máu.

Xác của Nguyễn Thành đã sớm biến mất không thấy.

Hai người chưa từng làm lần nào nhưng nàng đã giúp hắn, nàng thích thú lắm.

Nàng vội quỳ xuống.

Thu Hồn là lấy hồn phách từ những kẻ vừa c·h·ế·t, chỉ cần là linh hồn thì đều thu được, sau đó quét sạch linh hồn, lấy bản nguyên linh hồn làm lớn mạng thần hồn của mình.

Hắn mồ côi từ nhỏ, không có anh em, từ khi lên cấp 3 mới có bạn gái như Nguyễn Ngọc, tiếc là…

Thiên cùng địa hoà làm một, hoá thành hỗn độn.

Nguyễn Thành đáp:"Hôm nay anh hơi mệt, để mai đi, em lại đây anh có chuyện này muốn nói".

"Hừ, thứ kỹ nữ". Nguyễn Thành hừ lạnh, cầm dao mở cơ thể nàng.

"Đây…. Rốt cuộc là nơi nào?". Nguyễn Thành mở mắt, đập vào mắt hắn là trần nhà quen thuộc.

Vài ngày sau, hắn đã tu luyện tới lúc quan trọng.

Hắn đang bị chính đạo cường giả bao vây, tình thế hết sức nguy cấp.

Ngọc Minh Châu bỗng phát ra ánh sáng, nó bao bọc lấy Nguyễn Thành, hóa thành từng tia sáng rồi biến mất.

Nguyễn Ngọc nghi ngờ hỏi:"Là chuyện gì? Chẳng lẽ….anh muốn sao?".

"Tại….sao?....". Nàng ngẩng đầu, run rẩy hỏi hắn.

Nàng ửng đỏ mặt, thấp giọng nói.

Lúc này Nguyễn Ngọc mới ngã xuống, nàng hơi co giật rồi c·h·ế·t hẳn.

Trong Sinh Tử quyết có Thu Hồn và Chí Thân.

"Ầm". Trong cơ thể hắn như có thứ gì đó vỡ ra, hắn chỉ cảm thấy toàn thân đầy sức mạnh, cơ bắp hiện rõ ra.

Hỗn độn là gì? Đó là bản nguyên của thiên địa, là vùng không có trật tự, không có thời gian cũng không có không gian.

Nguyễn Thành nắm chặt nắm đấm, hắn quyết tâm đời này phải lấy lại tất cả, phải g·i·ế·t chóc, vì mục tiêu trường sinh!

Nguyễn Thành không trả lời, khuôn mặt lạnh lùng đâm thêm hai nhát dao vào lưng nàng.

"Nguyễn Thành, mau giao viên Ngọc Minh Châu ra đây, tha ngươi khỏi c·hết".

Hiện hắn đang học lớp 11, còn rất lâu mới tới sự kiện linh khí khôi phục.

Bên cạnh nàng là minh chủ chính đạo, Lâm Thiên.

Tu vi tiến vào Luyện Khí kỳ tầng 1, xem như chân chính nhập môn. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Loại ma đầu như ngươi không xứng có được nó".

"Ma đầu còn không đầu hàng?".

"Hả? Hắn đâu rồi?". Chính đạo đồng loạt nhìn chằm chằm chỗ Nguyễn Thành vừa biến mất.

"Ầm".

Nguyễn Ngọc vội chạy theo, nàng không thấy hành động đó của Nguyễn Thành.

Bỗng cửa phòng hắn mở ra, Nguyễn Ngọc trong bộ tây trang tiến vào, ân cần hỏi:"Sao hôm nay anh không đi học?".

Nguyễn Thành trước khi mất đi ý thức, hắn âm thầm thề.

Ánh sáng biến mất. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngọc Minh Châu lúc vừa trọng sinh có cho hắn một bản công pháp, đó là Sinh Tử quyết.

Tựa như đang hỏi:"Có bất ngờ hay không? Có kinh hỉ hay không?".

"Phốc".

Luyện thành viên mãn, tu sĩ cùng cấp chỉ một ý niệm của hắn là ngay lập tức mất mạng.

Hắn vô tình đạt được viên Ngọc Minh Châu này, hắn chỉ nói cho vợ hắn là Nguyễn Ngọc biết nhưng không ngờ nàng lại bán đứng hắn, lợi dụng lúc hắn đang bế quan, nàng hợp tác với cường giả chính đạo đồng loạt vây công hắn!

Nguyên nhân cũng là viên Ngọc Minh Châu này, đồn rằng thế gian có luân hồi, từ trong hỗn độn sơ khai thiên và địa chia tách ra, mới hình thành vũ trụ càn khôn.

Nguyễn Ngọc đáp:"Hắn xứng đáng có kết cục như vậy, một kẻ ngu xuẩn".

Chương 1: Trọng Sinh, mở màn g·i·ế·t chóc (1)

Khóe miệng hắn chảy đầu máu tươi, có vài vết máu đã khô cạn chứng tỏ hắn đã bị thương rất lâu.

Giá trị của nó không phải bàn.

Nguyễn Thành mở sạch y phục của nàng.

Nếu có kiếp sau…. Ta phải là ma!

Hắn quay sang hỏi Nguyễn Ngọc:"Hài lòng hay không?".

"Ừm, mau lại đây giúp anh". Nguyễn Thành vào phòng bếp, lấy một cây dao giấu vào trong túi quần.

"Coi như vậy đi, nhờ máu và hồn ngươi ta có thể tấn thăng Luyện Khí kỳ tầng 1".

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Trọng Sinh, mở màn g·i·ế·t chóc (1)