Chương 11 : Trại Giam Yên Thế
Chí hiện tại có chút kháng cự đối với việc đi ra ngoài nhưng hắn cũng không biết làm thế nào bởi kiểu gì popo cũng sẽ lôi hắn ra ngoài nếu không tự giác đi ra thì nhất định sẽ bị một trận đòn kéo ra ngoài .
Chí cực kỳ ghét cảnh sát chỉ cần là cảnh sát của bất cứ quốc gia nào thì Chí đều gọi là popo bất quá hiện tại Chí cũng biết cái đám lính ngục này gọi là gì .
Popo trong miệng Chí là các ông tập hoặc còn được gọi là – quan tập .
Ông tập ở đây là lính tập nhưng ở trong tù thì lính tập rất to đa số tù phạm đều sợ đám lính này mà gọi là Ông Tập tất nhiên cũng có nhiều biến thể xưng hô nhưng đều mang kính sợ .
Ở mặt ngoài thì là các ông tập các quan tập nhưng trong lòng thì lại là thằng tập cẩu tập . .. có bao nhiêu người thì có bấy nhiêu cách chửi .
Đương nhiên lính tập thật ra cũng có thể coi là quan tại thời kỳ thực dân phong kiến này thì lính tập được liệt vào hàng quan cửu phẩm .
Trên quan tập là quan cai trên quan cai là quan suất hay thường được gọi là ông suất trên nữa có quan quản .
Quan quản có mới có thể tính là quan lớn bởi các quan ta nhiều nhất cũng chỉ làm đến mức này trừ khi là người tây hay cụ thể là người Pháp thì mới có thể hướng lên cao hơn .
Càng đáng buồn với người dân An Nam là cấp bậc quan quản cũng chỉ ngang với chuẩn úy của người Pháp chỉ nhìn vào điểm này có thể hiểu địa vị của người An Nam trong mắt thực dân Pháp .
Tất nhiên với Chí hiện tại hắn chỉ hiểu đến lính tập mà thôi dù sao Ba Beo cũng chỉ biết đến thế .
Lính tập được chia làm ba dạng lính quần đỏ lính quần vàng cùng lính quần xanh .
Lính quần đỏ là lực lượng tinh nhuệ nhất còn cái đám popo mà Chí suốt ngày chửi thầm kia là lính quần xanh .
Cũng theo Ba Beo nói lính quần xanh bình thường đều là làm theo lệnh rất ít khi tự mình ra tay đánh người An Nam dù sao đều là người cùng khổ lính quần xanh bình thường cũng khổ tuy nhiên số của Chí là số con rệp .
Cái nhà tù này không bình thường điều này Chí đã sớm biết nhưng Chí không thể đoán được tên của nhà tù này đây là Trại Yên Thế .
Trong đêm tối nghe Ba Beo nói liên mồm trong ánh mắt đầy vẻ tự hào mà Chí cảm giác . . . rất khó đỡ .
Trại Yên Thế mới được xây dựng nói địa danh cụ thể thì nó nằm ở Yên Bái nhưng nói hoàn cảnh ra đời thì mới hiểu cái trại này ra sao trại này được xây từ ba năm trước bởi vào năm 1930 là năm Phong Trào Khởi Nghĩa Yên Thế nổ ra .
Hắn không biết phong trào này hắn không có lý do gì để biết cả dù sao mẹ nuôi cũng không hay giảng sử Việt Nam cho hắn nhưng ký ức của Chí– chủ nhân cũ của thân thể này thì biết.
Chí là một đứa bé mồ côi sống vật vã ăn bữa nay lo bữa mai cả đời còn chưa rời khỏi cái làng Vũ Đại ấy vậy mà trong tai vẫn nghe tới Khởi Nghĩa Yên Thế vẫn nghe dân làng loáng thoáng bàn qua những cái tên như ông Học ông Nhu hay ông Chính .
Tiếp theo lại nghe Ba Beo nói chuyện lại nhìn ánh mắt nóng rực đầy vẻ bội phục của hai thằng còn lại là Chí hiểu Khởi Nghĩa Yên Thế kia có tác động lớn thế nào trong lòng người dân An Nam điều này cũng nói rõ Khởi Nghĩa Yên Thế đủ to đủ to để Trại Yên Thế này có cả tù chính trị .
Trại giam tội phạm bình thường đã mệt trại giam có tù chính trị thì càng thêm mệt muốn vào đã khó muốn ra lại càng khó hơn
Trại giam cỡ này có quan tây cũng là điều bình thường không thể bình thường hơn .
Theo câu chuyện của Ba Beo về Khởi Nghĩa Yên Thế kết thúc Chí cũng rất nhanh đi vào giấc ngủ chỉ là trước khi ngủ Chí vẫn nghĩ mãi không hiểu vì cái gì hắn lại ở đây .
Thông thường mà nói Bá Kiến không có tư cách đưa hắn vào chỗ này dù sao Bá Kiến chỉ là cấp làng hơn nữa giả sử Bá Kiến có thể đẩy hắn vào đây thật thì Tư Lê Sáu Nghị lại là tại sao ? .
Hai đứa đệ của Chí chỉ là trộm cắp móc túi mà thôi cũng không nên vào Trại Yên Thế ngồi tội móc túi này từ bao giờ vip như vậy ? .
Chí không có quá nhiều ký ức đáng giá lưu lại nhưng chút hiểu biết về pháp luật thì vẫn có tội trộm cắp chỉ đến mức đi 'nhà khám' mà thôi trừ khi là cướp đồ của người Tây Dương .
Nhìn Tư Lê cùng Sáu Nghị cũng không ngu đến mức đi đụng vào túi tiền của người Tây Dương đi ?.
Có nhiều việc hiện tại Chí không hiểu .
Chí chỉ hiểu là lại một buổi sáng nữa trên trại Yên Thế đến và nếu hắn không mang cái thân thể mệt mỏi này ra ngoài lao động khổ sai thì hắn chuẩn bị vừa lết vừa ra ngoài được rồi .
Trại Yên Thế không có chế độ nghỉ mỗi ngày ra ngoài là một ngày cực hình tuy nhiên ngày hôm nay ít nhất Chí có chút hy vọng so với hôm qua .
Ngày hôm qua Chí không có gì cả nhưng ngày hôm nay còn có một bài thơ Nhớ Rừng .
Đám tù phạm trong nhà giam Yên Thế này tất nhiên có kẻ phi phàm nhưng phần nhiều đều là kẻ bình thường chữ nghĩa có khi còn không biết chứ đừng nói hiểu văn thơ .
Nếu mang một bài thơ ra cho đám tù phạm này bình phẩm hay dở thì chẳng hóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu tuy nhiên Nhớ Rừng lại là một dạng văn học khác .
Chính Chí còn không quá hiểu rõ biện pháp tu từ ẩn dụ mượn vật tả người mượn câu thơ bên ngoài lột tả cái ý bên trong của Thế Lữ dù sao hắn cũng như đám tù phạm rất không có khả năng đi bình phẩm một bài thơ .
Vấn đề là bài thơ Nhớ Rừng này có một cái ngông cái khí thế rất riêng lại mang loài chúa sơn lâm vào từng câu chữ .
Cái uy của loài mãnh hổ trong dân gian Việt Nam vẫn luôn tồn tại đám tù phạm đa phần đều chưa thấy con hổ ra sao nhưng đều biết đến loài chúa sơn lâm này .
Mang hổ vào câu thơ đã thành một nét rất riêng mà cái nét riêng này bất giác sẽ làm người ta thích .
Sau đó cái ông hổ kia cái ông mà dân gian coi là chúa sơn lâm kia lại bị nhốt vào sở thú có khác gì đám người trong này bị nhốt vào nhà tù không ? .
Thuở tung hoành hống hách những ngày xưa của ông chúa sơn lâm kia có khác gì thuở tung hoành của các bậc đàn anh trong cái Trại Yên Thế này đâu .
Cái ánh mắt khinh thường của loài chúa sơn lâm của ông hổ tung hoành nơi rừng thiêng nước độc cũng có khác ánh mắt của những kẻ tung hoàn giang hồ tại cái Trại Yên Thế này đâu ? .
Chỉ mấy câu mở đầu của Nhớ Rừng thôi cũng đã sinh ra sự đồng cảm trong lòng người .
Bài thơ này không khó học không khó thuộc lại cho người ta cảm giác lạ cảm giác ngông cảm giác cuồng nhưng cũng có cả sự đồng cảm .
Càng quan trọng Ba Beo – Tư Lê cùng Sáu Nghị chỉ biết đoạn thơ đầu tiên nói rõ còn những đoạn thơ sau điều này lại làm người ta chờ mong .
Rất nhanh đoạn đầu của bài thơ Nhớ Rừng lan truyền khắp Trại Yên Thế .