Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 183: Hắn đang là gì?
Hắn bắt buộc phải nghĩ cách.
"C·h·ế·t tiệt, nhanh lên, nhanh hơn nữa!"
Hắn đã hoàn toàn trở nên vô tri vào lúc này, ngay cả trạng thái của bản thân đang là sống hay c·h·ế·t hắn cũng không biết được.
Nhận thức của hắn chìm vào sâu trong thế giới nội tâm của mình, sau đó một phân thành hai.
"Thật sự là họa vô đơn chí a..."
"Nếu một kiếm không thể chém c·h·ế·t ngươi vậy thì hai kiếm, nếu hai kiếm không thể chém c·h·ế·t ngươi vậy thì ba kiếm, chỉ cần ta còn có thể vung kiếm thì ngươi liền sẽ bại!"
Nếu là người khác thì không thể vừa sống vừa c·h·ế·t được.
Hắn đang là gì?
Hắn hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được đối phương là làm sao vẫn cử động được sau khi bị kiếm khí của hắn bộc phát từ bên trong, theo lý thuyết n·ộ·i· ·t·ạ·n·g xương cốt của đối phương lúc này đây phải nát bấy rồi mới đúng chứ.
Nhưng tại khoảnh khắc hắn biết mình còn chưa c·h·ế·t.
Hắn cảm giác như thứ quan trọng nào đó của mình sắp cách xa hắn rồi.
Kẻ trước mắt bắt buộc phải trả giá.
Hắn c·h·ế·t - Hắn mạnh lên - Vòng lặp mới - Cự Ảnh Báo mạnh hơn - Hắn c·h·ế·t -...
Cả hai ý thức cãi lộn với nhau, ai đúng ai sai, Trần Lâm không cách nào biết được, bởi lẽ hắn đã hoàn toàn phong bế nhận thức của mình đối với ngoại giới, hắn không thể nhìn không thể nghe không thể ngửi không thể cảm giác.
Tức là mặc dù mọi thứ trông như diễn ra ngay lập tức nhưng thật ra đều tuân theo thứ tự trước sau.
(Cảm ơn "Thiên Lục" "Quỷ Tiên" "vô thượng kỷ nguyên " và "Lười viết" đã đề cử nha hehehe.)
Gượng chống kiếm đứng lên, ánh mắt Vu Thiên Sơn một lần nữa sắc bén trở lại.
Nhưng đồng thời cũng không có sinh vật có nhận thức nào mà không nằm trong quá trình hoàn thành "cái c·h·ế·t" trường sinh bất tử chỉ là một loại trạng thái kéo dài tới vô cực quá trình đạt tới "cái c·h·ế·t" mà thôi.
Tại trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn dường như thấy được cuộc đời mình tua nhanh mà qua.
Phải biết ngay từ đầu hắn chỉ là một Luyện Khí tầng bảy yếu gà không có bất cứ chổ nổi trội nào cả.
Nhưng tạm không nói những thứ này.
Nhưng Trần Lâm cũng không vì thế mà tuyệt vọng nữa.
Nhưng trong trận đấu với Vu Thiên Sơn, tại khoảnh khắc ấy khi bản thân lâm vào điên cuồng, Trần Lâm có thể cảm giác được bản thân dường như thức tỉnh thứ gì đó vô cùng phiêu miểu và mờ mịt.
Nhưng một ý thức khác phản bác lại và chứng minh "Trần Lâm" chưa c·h·ế·t vì hắn vẫn đang tự nhận thức được sự hiện sinh của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
...
Trong khu rừng rậm âm u, phải tranh đấu không ngừng với Cự Ảnh Báo, Trần Lâm càng lúc càng cuồng bạo và điên cuồng.
"Quả nhiên ngươi đúng là quái vật mà Tô Thường Nguyệt, hừ, nhưng dù có là quái vật hôm nay ngươi cũng phải bại ở đây."
Vì vậy chừng nào hắn vẫn còn tự nhận thức được sự hiện hữu của mình.
Nhưng so với cảm giác không thể tin nổi, chân chính làm Vu Thiên Sơn cảm thấy kinh hoảng là vì hắn chưa bao giờ cách cái c·h·ế·t gần như thế.
Hắn là bất tử.
Vấn đề đến rồi, vậy làm sao để hắn vừa phải vừa phải ngăn vòng lặp mới bắt đầu khi điều kiện lặp là cái c·h·ế·t của hắn đây? (đọc tại Qidian-VP.com)
Bởi vì "Sự lo âu". (đọc tại Qidian-VP.com)
Trần Lâm lập tức phong bế hoàn toàn nhận thức của mình về ngoại giới.
Đối với lời tuyên bố giõng giạc hùng hồn của Vu Thiên Sơn, Thường Nguyệt lựa chọn đáp lại bằng một ngọn thương đâm tới.
Một lần nữa đối mặt với Cự Ảnh Báo, Trần Lâm không chút nao núng mà lao đầu lên, mặc cho hành động như này sẽ đưa hắn tới "cái c·h·ế·t".
Vì vậy để có thể ở trong trạng thái sống và c·h·ế·t, hắn cần giữ sự nhận thức về sự hiện sinh của mình trong khi bản thân trải nghiệm quá trình tử vong.
"Điều kiện của vòng lặp là ta phải c·h·ế·t, khi đấy linh hồn sẽ rèn luyện và cường hóa, Cự Ảnh Báo cũng sẽ mạnh lên, vì vậy hắn mới không bao giờ có thể đánh bại được con s·ú·c sinh này."
Hắn không rõ ràng nguyên nhân vì sao bản thân lại gặp phải tâm ma, nhưng Trần Lâm biết lúc này điều hắn cần làm là mau chóng vượt qua chuyện này mà không phải hỏi nguyên nhân nữa.
Một lần nữa bị đá bay, gương mặt Vu Thiên Sơn lúc này đã răng môi lẫn lộn hoàn toàn nhìn không ra bộ dáng lúc ban đầu.
Bởi không ai có thể kinh nghiệm về cái c·h·ế·t, chỉ cần ngươi còn nhận thức dù sinh mệnh có cạn kiệt ngươi vẫn "sống".
Nghĩ ra được phương hướng, mặc dù không biết cách thức điên cuồng và lố bịch như thế có hiệu quả hay không, nhưng Trần Lâm vẫn quyết định phải thử mới biết được.
Suy nghĩ đại khái ra cơ chế của ảo cảnh này, Trần Lâm tại trong quá trình chiến đấu còn phát hiện thêm một chút điểm khác đó là trước khi một vòng lặp mới bắt đầu, sẽ không có chuyện Cự Ảnh Báo mạnh lên, nhưng hắn thì lại có thể, bởi lẽ linh hồn hắn mạnh lên là vì phải trải nghiệm qua cái c·h·ế·t.
"Sự lo âu" về cái c·h·ế·t khiến cho sự nhận thức của hắn phản bội sự hiện sinh của hắn, từ đấy hắn đã phủ định sự tồn tại của mình như cách hắn nhận thức cái c·h·ế·t của người khác.
Hắn là kỳ lân nhi của Vu gia, là thiên tài trăm năm có một của tông môn, vận mệnh của hắn chú định sẽ ngự trị trên đỉnh cao của kiếm đạo, tuyệt đối sẽ không có chuyện hắn dễ dàng gục ngã ở tại nơi này.
Nhưng hắn thì có thể đấy.
Nhưng may mắn, hắn vẫn có thể đứng ở đây là bởi đối phương dù có là quái thai thì giờ đây cũng đã thấm mệt, nhất là sau khi bị kiếm khí bộc phát, thân thể bị tàn phá nặng nề cũng khiến sức lực của đối phương lại hàng thêm một bậc, nếu đổi lại là lúc đầu, ăn một cước vừa rồi, đầu hắn tuyệt đối sẽ bị đối phương đá ra óc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một lần nữa sống lại, tinh thần rệu rã tới cực điểm, nhưng Trần Lâm cũng có lại chút tỉnh táo sau quá trình vật lộn điên cuồng dài dằn dẵn với đầu s·ú·c sinh trước mắt.
Sự lo âu về cái c·h·ế·t của mình thúc đẩy Trần Lâm cố tự nhận thức về sự hiện sinh của bản thân, nhưng cũng cùng lúc, khoảnh khắc ấy hắn đã sắp đối mặt với cái c·h·ế·t cũng khiến tiềm thức của hắn phủ định trạng thái hiện sinh của mình.
Này cũng phải thôi, tại sinh tử luân chuyển không ngừng ma luyện như thế, hắn không cách nào triệt để c·h·ế·t đi vậy thì chỉ có thể bị động mạnh lên.
Biết được cơ chế và thứ tự trước sau, Trần Lâm bắt đầu có những suy nghĩ viễn vong để phá thế cục đáng c·h·ế·t này.
Tại khoảnh khắc hắn c·h·ế·t, chênh lệch thực lực giữa hắn và Cự Ảnh Báo liền sẽ xuất hiện, vì vậy trước khi một vòng lặp mới bắt đầu, hắn cần phải đánh bại đầu s·ú·c sinh kia.
Từ không có thần thức cho đến có thần thức là một quá trình rất dài và phức tạp, thuế biến cũng rất lớn, nhưng từ đầu tới đuôi hắn ở trong ảo cảnh này cũng chả thấy có gì khác biệt cả, bản thân vẫn cứ bất lực như vậy.
Lập tức lao vào nhiệt huyết phấn chiến, Trần Lâm tại trong quá trình không ngừng vật lộn với Cự Ảnh Báo lại không ngừng c·h·ế·t đi rồi lại sống lại rồi lại c·h·ế·t đi.
Liệu một người có thể vừa sống vừa c·h·ế·t sao?
"Chát!"
Chương 183: Hắn đang là gì?
Nhưng vậy tại sao hắn lại c·h·ế·t đây.
Bởi theo chủ nghĩa hiện sinh của Heidegger, ngươi chỉ có thể nhận thức được cái c·h·ế·t của người khác mà không thể tự nhận thức được cái c·h·ế·t của mình.
Câu trả lời thì còn tùy nữa.
Trần Lâm phát hiện ra một chuyện đó là linh hồn của mình dường như càng lúc càng mạnh lên.
Lúc ấy đầu óc không đủ tỉnh táo để suy nghĩ, nhưng hiện tại Trần Lâm biết được khi đó tinh thần của chính mình tại từng vòng từng vòng áp lực của tâm ma dày vò và đè nén đã thành công ngưng tụ thành thần thức, vì vậy nên khi ấy bản thân mới có thể có cơ hội bắt kịp động tác của Vu Thiên Sơn.
Hắn cần phải mau chóng tỉnh lại, mau chóng cứu vãn lại cái tình huống tồi tệ này.
Nhưng muốn dựa vào cơ chế đấy để phá giải cái ảo cảnh c·h·ế·t tiệt này cũng không thực tế, bởi linh hồn hắn mạnh lên thì vòng lặp sau Cự Ảnh Báo cũng mạnh lên.
Đã nói xong phải hủy diệt đối phương bằng bất cứ giá nào nàng liền sẽ không dễ dàng từ bỏ, cho dù lúc này tình trạng thân thể đã hỏng bét tới cực điểm, cho dù lúc này đang phải vừa chiến đấu với đối thủ vừa giành giật sự sống với thần c·h·ế·t, nàng cũng sẽ không ngừng lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một ý thức không ngừng thuyết phục bản thân hắn đã c·h·ế·t rồi, nó nhận thức được cái c·h·ế·t của "Trần Lâm".
Nhưng mặc dù không thể từ thần sắc để đoán ra nội tâm của hắn lúc này, nhưng từ trong ánh mắt, ta vẫn có thể thấy được cảm xúc bất định và không dám tin của Vu Thiên Sơn.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.