Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 200: Hòa ca

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 200: Hòa ca


Không để ý tới trạng thái hốt hoảng của Trầm Linh Nhi lúc này, Thường Nguyệt chợt tươi cười đầy rạng rỡ sau đó liền đưa tay về phía Trầm Linh Nhi rồi nói:

Nghĩ như thế, Trầm Linh Nhi muốn gượng ép bản thân vực dậy, nhưng vừa đứng lên được một nửa, áp lực trầm trọng như núi chợt ép nàng một lần nữa khụy gối trở lại.

Nhưng đồng thời từ hôm nay nàng cũng sẽ có một tượng đài sao mà rực rỡ và cao quý đặt ở trong lòng để bản thân luôn lấy đó mà làm mục tiêu để phấn đấu.

"Không sao, không sao, chỉ cần ta lại đứng dậy là được, chỉ cần lại đứng lên thì mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Đang lúc Trầm Linh Nhi tự hỏi bản thân như thế, đột nhiên lúc này, tiếng bước chân chợt xuất hiện.

Từ hôm nay có lẽ trước mắt nàng sẽ có một tòa núi sao mà cao lớn hùng vĩ, đến mức không thể vượt qua được.

Đối phương nói phải, nàng là kẻ mạnh mà, là kẻ mạnh thì sao phải chần chờ và sợ hãi chứ?

Nhìn thấy thân ảnh Tô Thường Nguyệt lúc này tựa như cất cao vô số lần, Trầm Linh Nhi thật sự bị rung động tới rơm rớm nước mắt.

"Trầm Linh Nhi á? À ý ngươi là nữ nhân không biết xấu hổ kia chuyên leo lên giường tình nhân của người khác và leo lên giường các sư huynh để tranh thủ tài nguyên tu luyện đấy à?"

Trái tim Trầm Linh Nhi từ trong trạng thái loạn nhịp nhanh chóng ổn định lại nhưng sau đó lần nữa thay đổi tiết đấu và bắt đầu đập theo một giai điệu nào đấy.

"Thảm hại..."

Trầm Linh Nhi giờ đây cảm giác bản thân như hoàn toàn bị nhấn chìm, sắc mặt nàng càng lúc càng nhăn lại, cả người cuộn tròn lại trên giường tựa như đang phải chịu đựng nổi giày vò thống khổ nào đấy.

Trầm Linh Nhi chợt lâm vào sự hoài nghi sâu sắc về bản thân, về những nổ lực đã bỏ ra, về lựa chọn của bản thân trong quá khứ.

"Linh Nhi lui ra đi, ngươi không làm được đâu..." (đọc tại Qidian-VP.com)

Để có một ngày có thể sánh vai cùng "ngọn lửa" rực rỡ ấy, để bản thân có thể cùng tỏa sáng tại dưới hào quang rực rỡ của đối phương.

Tửng cảnh tượng trong ký ức vốn đã c·hôn v·ùi rất lâu giờ đây lại một lần nữa rõ ràng trở lại.

Chỉ là Thường Nguyệt trước mắt cũng không phải là thật, cũng không có cách nào an ủi, nhưng lời nói tiếp theo của nàng lại thật sự làm cho Trầm Linh Nhi rung động sâu sắc.

"Chẳng lẽ ta chỉ có thể như thế này thôi sao?"

Ở ngoại giới, sắc mặt Trầm Linh Nhi dần dần thả lỏng cuối cùng trở nên vô cùng nhẹ nhõm, trên gương mặt có chút non nớt nhưng tràn đầy kiên nghị kia giờ đây chợt xuất hiện một nụ cười mỉm hiếm có.

"Kẻ vô dụng mà thôi..."

Tự nhủ một câu, Mộng Đình cũng chợt mỉm cười sau đó bắt đầu ngân nga theo giai điệu đang vang vọng kia. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ở ngoài xa, tại dưới bầu trời đêm, Phù Hoa đang chỉnh lại dây đàn cho đàn tranh của mình, nhưng nàng chợt dừng tay lại, nghiêng mắt nhìn về một phương hướng, Phù Hoa chợt mỉm cười sau đó cũng bắt đầu đàn lên giai điệu của bản thân. (đọc tại Qidian-VP.com)

(Cảm ơn "Thiên Lục" "vô thượng kỷ nguyên" "Lười viết" "Người bên lề" và "Kẻ Trộm" đã đề cử nha hehehehe.)

Vẫn là nụ cười tự tin ấy, vẫn là vẻ mặt đầy ngông cuồng và bá đạo ấy. Đối phương tựa như là ngọn lửa nóng bỏng nhất trần đời khiến cho người khác khó mà đứng gần được, nhưng đồng thời cũng là nguồn sáng mãnh liệt nhất khiến cho không ai trên đời có thể phủ nhận được sự tồn tại của đối phương.

Trong giấc mộng, theo thời gian trôi qua, tiếng mắng chửi, trách móc, phê bình ngày càng dày đặc, cũng ngày càng nặng nề.

Chương 200: Hòa ca

Nhưng đại đa số mọi người đều không có phúc để nghe được. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Đồ không biết xấu hổ..."

"Làm sao lại là ngươi, Tô Thường Nguyệt!?"

"..."

"Ta... thật sự rất muốn sánh ngang với ngươi, với tất cả lòng tự tôn của mình, ta hứa sẽ làm được!"

Tại trong không gian u tối và tĩnh mịch như này, tiếng bước chân kia mặc dù không lớn nhưng lại trở nên rõ ràng vô cùng.

"Muội muội à, đừng cố phản kháng nữa, phụ thân cũng chỉ là muốn tốt cho ngươi thôi, ngươi cũng thấy rồi đó, vị trí của các vì sao đã cho thấy con đường phía trước của ngươi sẽ chỉ mang ngươi hướng vực sâu mà thôi, nên là nghe tỷ và phụ thân đi, bọn ta chỉ là muốn tốt cho ngươi."

Một câu nói ngắn gọn không đầu không đuôi, nhưng giờ đây rơi vào trong tai Trầm Linh Nhi lại tựa như lời công nhận đầu tiên cho những nổ lực nàng đã bỏ ra.

Giờ khắc này, Trầm Linh Nhi đã không chông chờ vào tương lai có thể đánh bại được Tô Thường Nguyệt nữa rồi.

Trong một căn phòng đơn sơ giản dị nào đấy, Trầm Linh Nhi nằm th·iếp đi đầy mệt mỏi trên chiếc giường gỗ đơn sơ.

Cắn răng tự nhủ với lòng, tâm trạng của cô gái nhỏ giờ đây vô cùng hỗn loạn.

"Chúng ta là kẻ mạnh mà..."

Đêm nay, tại dưới bầu trời đêm, hạo nguyệt lên cao, một bản hòa ca vô cùng đặc sắc vang vọng khắp Thiên Nguyên Huyền Tông.

Mặc dù tự nhủ như thế, Trầm Linh Nhi cũng không lại chần chờ nữa mà chợt nắm lấy bàn tay trước mắt.

Một người sao mà có thể hoàn mỹ tới vậy chứ.

Phải, chỉ cần đứng lên như mọi lần bản thân liền sẽ ổn, ta mạnh mẽ mà.

Đối phương tại sao lại xuất hiện ở đây?

"Xem ra ta lại sắp có thêm một vị tỷ muội rồi."

Chẳng lẽ tất cả ngay từ đầu đã sai lầm, nếu cố gắng đến mức kiệt quệ như thế này còn không thể thay đổi được gì hết, vậy những gì bản thân đã trải qua rốt cuộc là vì điều gì đây?

Tại sao chứ, tại sao nàng không thể mạnh mẽ hơn được nữa?

Một lần nữa đứng lên với sự hổ trợ của Tô Thường Nguyệt, Trầm Linh Nhi mắt đối mắt nhìn lấy gương mặt của đối phương.

Sau khi thất bại trong trận chiến ở bán kết, nàng liền được đưa tới dược điền để các y sư kiểm tra và khắc phục một chút v·ết t·hương còn tồn đọng xong liền có thể tự do trở về mà không như Bạch Du và Diệp Vô Nhai phải bị giữ lại để chăm sóc và điều trị kỹ lưỡng.

Nhìn thấy bàn tay trước mắt, Trầm Linh Nhi theo bản năng muốn đưa tay ra để nắm lấy, nhưng rồi nàng lại rụt tay lại.

"Hừ, thứ vô dụng không có thiên phú "chiêm tinh thuật"như ngươi thì tu luyện có để làm được trò trống gì? Mau chóng lấy chồng rồi sinh con đẻ cái để cung cấp thêm mầm tiên cho gia tộc mới là vận mệnh chuẩn xác của ngươi."

Trầm Linh Nhi quay đầu lại xem, ngay lập tức nàng liền bị ngạc nhiên bởi người xuất hiện trước mắt. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Câm miệng, tất cả đều câm miệng cho ta!"

"..."

Trong nội môn, Mộng Đình sau khi đưa tên ngốc Tư Cát Thiệu Huy đi ngủ, bản thân nàng cũng thở phào một hơi dự định đi tu luyện một chút, nhưng đi được vài bước nàng lại đột ngột dừng lại bước chân, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phương xa.

Không thể kìm nén cảm xúc thêm được nữa, trong nội tâm, Trầm Linh Nhi chợt gầm thét lên, ngay lập tức, tất cả những lời nói khó nghe, những cảnh tượng làm bản thân nàng cảm thấy chán ghét kia đều biến mất, chỉ để lại một nội tâm hoàn toàn trống rỗng và ý thức Trầm Linh Nhi cô độc khụy gối giữa nơi tối tăm ấy.

"Vừa rồi ngươi thật sự cừ lắm đấy, tiểu áo bông."

Tại sao chứ, tại sao ngươi lại công nhận ta, chúng ta không phải là kẻ địch với nhau sao?

Bao năm qua đấu tranh với những lời đàm tiếu và dị nghị ngoài kia, đấu tranh với những chuyện cũ đã qua trong quá khứ, giờ đây Trầm Linh Nhi dường như cảm thấy bản thân đã chạm đến cực hạn.

Nàng sao có thể nhận lấy sự thương hại này từ đối phương chứ, làm thế thì khác nào phủ bỏ tất cả những gì bản thân đã nổ lực đó giờ?

"..."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 200: Hòa ca