Dự phán được nguy hiểm tiềm ẩn chuẩn bị bộc phát, Thường Nguyệt không chút do dự liền thu "Thương Phục Thù" lại sau đấy liền nhanh chóng bật nhảy về phía sau.
Quả nhiên ngay lập tức, một luồng pháp lực mạnh mẽ liền từ trong thể nội đối phương bộc phát bốn phương tám hướng, tất cả mọi thứ trong bán kính năm mét đều bị quét sạch vô cùng sạch sẽ.
"Phốc!"
Liều mạng bộc phát ra v·ụ n·ổ pháp lực mạnh mẽ như thế, hiển nhiên kẻ đầu tiên nhận sát thương cũng sẽ là chính hắn, chỉ là khi nhìn thấy kẻ địch không những hoàn toàn tránh được một chiêu vừa rồi mà còn thong thả đứng ở ngoài phạm vi sáu mét ung dung nhìn hắn, Minh Lão liền cảm thấy khí huyết công tâm, sắc mặt hắn trở nên âm trầm đến cực điểm.
"Chậc chậc, không tiếc hao tổn Kim Đan chỉ để quét đi một vòng cát bụi xung quanh, ngươi cũng rất biết chơi đấy hê hê."
Thường Nguyệt cười nhạt và giễu cợt đối phương, chỉ là trong nội tâm, nàng không khỏi tặc lưỡi đáng tiếc, vì đòn phủ đầu vừa rồi thế mà không thể kết liễu được đối phương, hiện tại đối phương có cả khoảng cách lẫn thời gian để ứng biến, nàng muốn một lần nữa dồn đối phương vào chổ chết hiển nhiên là sẽ cực kỳ không dễ dàng.
Kìm nén lại cơn phẫn nộ trong lòng, Minh Lão nheo mắt nhìn kẻ trước mắt, sắc mặt âm trầm tới cực điểm, hắn lạnh lùng lên tiếng:
"Ngươi hẵn là kẻ đã bán mảnh linh thạch thô kia đúng không?"
"Ờ, còn ngươi thì là tên già chết giẫm đứng sau đám ô hợp tập kích bọn ta à?"
Thường Nguyệt cợt nhả mà hỏi lại.
Thấy đối phương không có chút vẻ gì là sợ hãi, Minh Lão cũng không thể không hảo hảo cân nhắc lại điều kiện thắng của bản thân một chút.
Về cảnh giới, hắn hơn đối phương một đại cảnh giới vì vậy mà tỉ lệ thắng vốn sẽ áp đảo đối phương, chỉ là khi dời mắt tới ngọn thương bạc kia, Minh Lão liền chợt nổi lên lòng kiêng kị.
Kim Đan vốn có thể hàng duy đả kích Trúc Cơ không chỉ bởi Kim Đan sở hữu mọi tố chất đều áp đảo Trúc Cơ mà ngoài ra còn một nguyên nhân khác chính là "Linh Quang Hộ Thể" có "Linh Quang Hộ Thể" Kim Đan cơ hồ là đứng ở vị thế bất bại trước Trúc Cơ kỳ.
Nhưng thanh thương bạc kia lại sở hữu một đặc tính vô cùng hiếm gặp đó triệt tiêu cực mạnh "Linh Quang Hộ Thể" điều này làm cho tỷ lệ thắng của hắn ngay lập tức hàng một mảng lớn, như vừa rồi vậy, bị tập kích bất ngờ "Linh Quang Hộ Thể" lại bị triệt tiêu đi phần lớn đã hoàn toàn không thể ngăn chặn được đòn công kích của đối phương, nếu không phải hắn bí quá làm liều thì e là lúc này đây trên đầu hắn đã ra một cái lỗ máu rồi.
Nghĩ như vậy, Minh Lão không khỏi bỗng chốc muốn lui chiến, tu đạo mấy trăm năm, hắn mặc dù không có thiên phú tuyệt luân, nhưng trước giờ bằng vào mưu mô cẩn thận và hành sự kỹ càng mới tạo dựng nên thành tựu như bấy giờ, vì vậy mà nếu không phải trận chiến chắc thắng hắn liền không muốn đánh.
Chỉ là nghĩ đến bí cảnh không biết kia, Minh Lão liền không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy.
"Hừ, tiểu bối, cho ngươi một cơ hội, giao ra toàn bộ manh mối về nguồn gốc của mảnh linh thạch thô kia ta liền tha ngươi một mạng."
"Nhao nha nhanh nhối nha nhươi nhột nhạng, tha con mẹ ngươi."
Nhại lại đối phương một câu, Thường Nguyệt liền chủ động phóng tới công kích.
Thấy vậy, Minh Lão cũng lấy ra pháp bảo của bản thân, hắn hừ lạnh một câu.
"Hừ, đồ không biết sống chết!"
Pháp bảo của Minh Lão là một đóa "Huyết Liên" ngay khi vừa ra, "Huyết Liên" xoay một vòng, vô số kim châm liền xuất hiện từ bốn phương tám hướng và vây quanh Thường Nguyệt, mặc dù uy lực của mỗi cây kim châm không lớn, nhưng hơn ngàn hơn vạn cây liên tục công kích liền có thể dễ dàng bào mòn sinh lực và sức lực của mục tiêu, bằng vào pháp bảo đặc biệt này cùng với một chút thủ đoạn khác, Minh Lão đã thủ thắng qua không biết bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ khác nhau.
Chỉ là thủ đoạn mà Minh Lão tự tin hôm nay lại chợt không còn hiệu quả như hắn dự tính khi mà liên tục thôi động pháp bảo mấy lần, dù cho có tạo ra bao nhiêu kim châm hắn cũng không thể hoàn toàn vây quanh được mục tiêu, lúc nào cũng là thất bại ngay giây phút chót.
"Cái quỷ gì?"
Minh Lão hoàn toàn không thể tin vào mắt mình, bởi từ khi sở hữu được món pháp bảo "Huyết Liên" này, hắn đấu pháp chưa từng gặp tình huống tương tự bao giở.
"Làm sao có thể, đây có thật sự còn là Trúc Cơ sao?"
Minh Lão âm thầm kinh hãi vừa tự nhủ, chỉ thấy trước mắt hắn, chỉ là từng đạo tàn ảnh mà Thường Nguyệt để lại, vô số kim châm tùy nhiều nhưng lại ngay cả góc áo của cô vợ trẻ cũng không thể bắt được.
"Hừ đừng có mà coi thường Kim Đan tu sĩ, nữ oa chết tiệt!!"
Giận giữ hét lớn, Minh Lão mạnh mẽ thôi động pháp lực của mình hòng gia tăng uy lực của pháp bảo, ngay lập tức, số lượng kim châm liền gia tăng gấp bội, đồng thời tốc độ cũng liên tục đề thăng.
Song ở phía ngược lại, Thường Nguyệt lại ứng đối ung dung, mảy may không có tí áp lực nào.
"Quái, rõ ràng còn chưa tới ba phút, thực lực của ta đáng lẽ còn chưa đủ để úng đối ung dung như này mới đúng, chuyện gì xảy ra thế này?"
Thường Nguyệt nheo mày suy nghĩ, theo lý mà nói ít nhất là cần ba phút để thực lực của "Song Đạo Trúc Cơ" vượt ngưỡng 50% và bắt đầu có thể đọ tay với Kim Đan, riêng nàng có "Giáp Luyện Tập" buff thêm nên có thể tại thời điểm ba phút liền đã có thể đánh bại được Kim Đan sơ kỳ.
Nhưng hiện tại, chỉ mới hơn một phút trôi qua, nàng cảm thấy bản thân đã có thể đấm nhau trực diện với tên khốn trước mắt.
"Là kẻ này quá yếu sao? Hay là ta quá mạnh rồi?"
Nói quá yếu thì dường như cũng không đúng, vì kẻ trước mắt mặc dù không đến mức khủng bố như sư tôn, nhưng dầu gì cũng đang nắm pháp bảo trên tay và đồng thời sử dụng cũng vô cùng điêu luyện, chỉ là trùng hợp nàng sở hữu "Cảm quan thiên nhân" có thể sớm phát hiện quỹ đạo của tất cả kim châm, nếu không thì cũng khá nhức đầu để ứng mà ứng phó với nhiều kim châm như vậy đấy.
"Vậy chẳng lẽ là ta mạnh lên sao, nhưng vì cớ gì chứ?"
Mặc dù mạnh lên là điều tốt, chẳng ai chê mình quá mạnh cả, nhưng mà mạnh lên vô cớ như này làm Thường Nguyệt cảm thấy có chút kỳ kỳ và không thoải mái lắm, theo lý mà nói, "Đấu Chiến Đạo Cơ" như nàng chỉ có thể mạnh lên thông qua việc chiến đấu liên tục mới đúng, trong khi nàng thì chỉ mới Trúc Cơ còn chưa đánh được bao nhiêu trận cả...
"Khoan, chiến đấu liên tục? Chẳng lẽ..."
Linh quang khẽ động, Thường Nguyệt dường như chợt ngộ ra gì đấy.
"Móa, chẳng lẽ đánh nhau trong "Thiên Võ Cổ Động" cũng được tính là chiến đấu khắc nghiệt, thật sự có chuyện đã như vậy sao?"
Nghĩ vậy, Thường Nguyệt hiện tại rất muốn lại trở lại "Thiên Võ Cổ Động" để được đánh nhau tiếp, vừa được liên cọ xát với kẻ địch mạnh vừa có thể tăng cường tu vi, nàng ước còn không được đây.
Chỉ là nghĩ tới tên khốn không có mặt kia rất có thể sẽ sút bản thân ra khỏi đó nếu hiện tại quay trở lại, Thường Nguyệt chỉ có thể bất đắc dĩ tạm quên đi ý tưởng này, nàng một lần nữa tập trung nhìn lấy kẻ địch trước mắt.
"Trước tiên đành lấy ngươi thử lực trước vậy."
0