Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 281: Chương 281
Anh nghĩ, chờ xong hết công việc, lại bớt chút thời gian làm phân hóa học khác.
Tiếng nước ngoài học cũng sứt sẹo, lắp bắp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hiện tại, cuối cùng người ở quê cũng được ăn đầy đủ.
Vì hoàn thành chí hướng và nguyện vọng của mình, Tống Sở đã chuẩn bị cho sự nghiệp sáng tác vĩ đại của mình.
TBC
Từ Mỹ Lệ và bọn nó cũng biết so với viết sách thì thành tích của bản thân vẫn quan trọng hơn.
Điều này khiến cô phát hiện, chỉ số thông minh của cô thật sự không cao..... (đọc tại Qidian-VP.com)
Mã Đại Tru xúc động nói: "So với trước tốt hơn nhiều rồi, trước kia sản lượng lúa mì vụ xuân không cao, mọi người còn chưa cảm thấy gì, chờ sau khi lúa nước mọc lên, mới giật mình, được một nghìn một trăm cân. So với trước kia nhiều hơn năm trăm cân, lúc thu hoạch, cả đội đều bật khóc. Sau đó, đậu, lạc cũng phát triển tốt hơn, mọi người đều nói năm nay là năm bội thu, cuối năm chia lương thực, mọi người tính thử, cả hoa màu và lương thực cộng lại thì mỗi nhà đều không phải chịu đói. Đội trưởng còn nói, chờ năm mới cho em nuôi nhiều thêm vài con heo."
Mã Lan cũng rất kích động, lịch sử mà bà biết, dù đã trải qua đại dịch, vẫn còn nhiều người đói khổ như cũ.
Qua Tết âm lịch được vài ngày thì Tống Sở cũng hoàn thành nhiệm vụ thi cuối kỳ gian khổ.
Anh không thích loại cảm giác này, cảm thấy không quen, không phù hợp với suy nghĩ trả công và báo đáp bao lâu nay của anh, cứ cảm thấy giống như anh đang nợ người khác thứ gì đó.
Lần này Tống Sở chuẩn bị viết truyện không cùng thể loại với truyện trước.
Chương 281: Chương 281
Tuy không biết các khu khác có được như vậy hay không nhưng đại đội Mã Gia đã thay đổi, về sau phân hóa học ngày càng phổ biến, mọi người sau này cũng sẽ ngày càng tốt hơn.
Chương 281:
Nghe được tin, người nhà họ Tô đều vui mừng không thôi, Tống Sở cười không khép được miệng. Cảm thấy may mắn không cần chờ tới khi cô học làm nông, bằng không mọi người còn phải chịu đói bụng dài dài, thật sự may mà có anh Tiểu Bác.
Người một nhà vây quanh nồi bánh trôi nóng hổi, Mã Đại Trụ và Mã Tiểu Trụ chỉ hận không thể nuốt luôn lưỡi của mình, đã lâu bọn họ không được ăn loại thức ăn trắng mịn như vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Trời ngày càng lạnh hơn, nên Mã Lan muốn giữ hai đứa em ngốc ở lại ăn cơm, Tô Chí Phong vội vàng giúp đem đồ vào trong nhà, sau đó vào bếp hỗ trợ làm chút đồ ăn.
Mã Lan nhìn về phía con trai bà, anh còn chưa biết gì cả mà vẫn nhã nhặn ăn bánh trôi.
Bản thân vui vẻ làm một tác giả là được.
Nhưng mà lần sáng tác này, chỉ có một mình cô.
Mã Lan mỉm cười, có một số việc người ta trong lòng thì hiểu nhưng vẫn không muốn coi chuyện này thành sự thật, coi như là người ở quê gửi tặng chút ấm áp cho bọn họ đi.
Mã Tiểu Trụ nói: "Thật ra cũng không có gì, đại đội vì có Tiểu Bác nên mỗi lần lấy phân hóa học đều rất thuận lợi. Mẹ nói, người trong đội cũng không ngốc." (đọc tại Qidian-VP.com)
Thằng bé còn chưa rõ chuyện nó đã làm ảnh hưởng sâu xa đến cỡ nào.
Đây chẳng phải là thay đổi lịch sử sao? (đọc tại Qidian-VP.com)
Cho nên bọn họ cảm thấy cải thiện việc học của mình, về sau thành tích ổn định mới có thể viết được tác phẩm tốt. Vì thế lần này, một mình Tống Sở phải hoàn thành nhiệm vụ gian khổ này.
Tống Sở cảm thấy đề bài có chút khó nhưng cô vẫn có thể làm được.
Thừa dịp đang ăn đồ nóng, Mã Lan hỏi thăm người trong nhà như thế nào.
Đặc biệt là kiến thức khoa học tự nhiên, cô học đến đau cả đầu.
Lúc đó cô đã ra quyết định, sau này thi đại học sẽ chọn khoa văn học.
Giang Bác thật sự không biết, nói chính xác là anh cảm thấy rất mơ hồ, vì sao những người này lại tặng anh đồ ăn.
Dù sao bọn họ cũng hiểu rõ, con mình đảm nhận vai trò không quan trọng trong việc viết sách. Trên thực tế vẫn là dựa vào năng lực của Tống Sở.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.