Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 317: Chương 317
Huyện trưởng Lữ gãi đầu: "Tôi cũng không muốn chuyện như vậy, vẫn do tôi thiếu kinh nghiệm." (đọc tại Qidian-VP.com)
Hóa ra Sở Sở vì anh mới phải chịu tội!
"Mấy ngày trước, một số vị chuyên gia ở thủ đô có kinh nghiệm bắt gián điệp đã tới đây, bọn họ rất chuyên nghiệp, gần đây có tra qua những người có quan hệ với mọi người, chuyện Sở Sở bị b·ắ·t· ·c·ó·c lớn như vậy nên bọn họ đã chú ý tới, bọn họ nói thời điểm quá trùng hợp. Sớm không đến, muộn không đến, sao cứ phải là lúc này? Hơn nữa bình thường dù có muốn nuôi một đứa bé gái, cũng sẽ không có quyết tâm lớn như vậy, cho nên bọn họ mới điều tra thử. Sau khi tra hỏi cặp vợ chồng Lưu Mãn Thúy chuyện b·ắ·t· ·c·ó·c trẻ con thì tra ra một người tên dì Tư, chính người này đã nhắc tới Sở Sở trước mặt bọn họ tốt và xuất sắc đến như nào, Sở Sở lại vừa hay mới xuất bản sách mới nên bọn chúng đã động tâm."
Huyện trưởng Lữ nghiêm túc nói: "Tôi cũng vì chuyện này mà đặc biệt tới đây, trong huyện, tôi chắc chắn không chỉ có một tên này, cho nên để đảm bảo an toàn, về sau mọi người chú ý nhiều hơn một chút."
Mã Lan nhìn con nhà mình, lo lắng: "Vậy một tên đã chạy thì có thể còn cá lọt lưới hay không."
Huyện trưởng Lữ nói: "Đồng chí cứ nghĩ thử xem, quân địch có thể muốn ra tay với Tiểu Bác nhưng không biết bên người Tiểu Bác rốt cuộc có bao nhiêu người bảo vệ, cho nên lợi dụng cặp vợ chồng này để thăm dò trước khi hành động, kết quả ngay cả ở trong huyện chúng ta cũng rất nghiêm mật thành ra bọn chúng không có cơ hội ra tay. Sau đó lại nghĩ nghiêm mật như vậy chứng tỏ bên trên rất coi trọng, nhất định sẽ sắp xếp người tới nên đã bỏ chạy." (đọc tại Qidian-VP.com)
Mày Giang Bác nhíu lại một chỗ, mặt đen cực kì.
"Chuyện Sở Sở bị bắt có liên quan tới gián điệp."
Mã Lan và Tô Chí Phong: "...!!!"
TBC
Chương 317: Chương 317
Người cũng đã chạy mất, nhất thời người nhà họ Tô khó nói thành lời.
Tô Chí Phong hỏi: "Người kêu là dì Tư kia đâu rồi?"
Giang Bác nắm tay cô, nhìn về phía Huyện trưởng Lữ: "Là do ai phái tới?" Hiện tại anh thật sự rất tức giận, cực kì tức giận.
"Bọn chúng không phải gián điệp nhưng có liên quan tới gián điệp." Huyện trưởng Lữ chính là đang sầu muộn chuyện này.
Ông ta không nghĩ tới bản thân thật sự đã lướt qua gián điệp nhưng lại để cho tên đó chạy mất. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mã Lan nói: "Không phải là tổ chức b·ắ·t· ·c·ó·c trẻ con thôi sao?"
Tống Sở hồi hộp nắm tay Giang Bác: "Sao lại liên quan đến gián điệp ạ?"
Tống Sở nói: "Chúng cháu chắc chắn sẽ chú ý, về sau trừ đến trường, chỗ nào cũng không đi. Anh Tiểu Bác, về sau anh đừng cách xa khỏi em nha." (đọc tại Qidian-VP.com)
Mã Lan sốt ruột nói: "Rốt cuộc chuyện này là sao?"
Huyện trưởng Lữ nhếch môi, cực kì buồn bực nói: "Chạy rồi, ngay khi chúng tôi điều tra cặp vợ chồng Lưu Mãn Thúy cũng đã tra hỏi qua dì Tư đó, nhưng không bao lâu đã tìm lý do rời đi. Bà ta là công nhân tạm thời của nhà ăn, không có con cái, nghe nói trước đó chồng tham gia vào quân đội rồi hy sinh, đơn vị thấy bà ta đáng thương nên mới sắp xếp công việc cho bà ta. Sau khi rời khỏi công xưởng, bà ta đã nhờ đơn vị ở địa phương viết cho một bức thư giới thiệu nói muốn tới nương tựa họ hàng xa rồi đi mất, chúng tôi đã sắp xếp người đi bắt, nhưng sợ là trên đường bà ta đã trốn vào trong núi nào đó."
Mã Lan nói: "Vậy bọn chúng bắt Sở Sở làm gì?"
Mã Lan và Tô Chí Phong thật ra cũng không trách ông ta chuyện này, loại chuyện như vậy ai có thể nghĩ tới chứ?
Huyện trưởng Lữ cũng không phụ sự "kỳ vọng" của họ, tin tức nói ra thật sự khiến tim hai người chậm đi mấy nhịp.
Trước đó bọn họ có nhắc tới gián điệp nhưng chưa ai từng nhìn thấy gián điệp, hơn nữa lần này Sở Sở bị bắt, cuối cùng còn kết luận là b·ắ·t· ·c·ó·c trẻ con mà. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.