Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 391: Chương 391

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 391: Chương 391


Tô Chí Phong và Mã Lan lập tức nhớ lại, hình như là có chuyện như vậy, có điều lúc ấy bọn họ chỉ nghĩ là nói cho có mà thôi, ai biết lãnh đạo lớn thật sự giữ lời hứa đáng giá ngàn vàng.

"Lương thực ở khu tập thể Quân đội đều sẽ do ban hậu cần cung cấp, mỗi thứ hai đều sẽ có rau xanh và thịt được đưa đến, chỉ cần báo tên chủ hộ là được, nếu cần gì đặc biệt thì có thể ngồi xe ra ngoài mua."

Mã Lan ho khan một cái, khẩn trương nói: "Thời gian đương nhiên là có, nhưng… như thế có làm chậm trễ chuyện lớn của quốc gia không."

"Không phải đâu, mẹ như vậy là vì... Thật sự rất vui." Nằm mơ cũng không dám mơ về chuyện này, có thể không kích động sao, có thể không khẩn trương sao?

Tiểu Vương còn cho bà xem sổ lương thực và dầu: "Đây là số lượng tháng này." (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau này cả nhà thật sự là không phải lo khoản ăn uống.

Tống Sở hào hứng nói: "Là Vạn Lý Trường Thành được viết trên sách phải không ạ, chúng ta có thể đi chơi sao? Mẹ, con còn muốn chụp hình, sau đó gửi ảnh về cho ông bà nội nữa."

"Không được, tôi phải đi cắt lại tóc."

Chương 391: Chương 391

Có chiếc xe máy điện eMule nhỏ của gia đình Mã Lan mang đến, sau này sẽ thuận tiện cho việc đi mua đồ hơn.

Cho nên chờ sau khi trưởng thành, quốc gia còn muốn Sở Sở không?

Cặp vợ chồng bận rộn đến mức chân tay luống cuống.

Giang Bác nói: "Không cần em phải lớn lên, anh có thể làm nhiều hơn một chút, em làm ít đi một chút." (đọc tại Qidian-VP.com)

Thế nhưng Tiểu Vương còn dậy sớm hơn, trước đó còn đưa lương thực đến phòng bếp cho bọn họ.

Lúc này còn chưa đi mà toàn thân hai người đã cảm thấy không được tự nhiên lắm.

TBC

Tiểu Vương nói: "Chỉ có thời gian hai tiếng, lúc phía trên thông báo có nói là trước đó lãnh đạo lớn đã nói trong thư rồi."

Lúc đầu Tiểu Vương còn muốn giúp đỡ nấu cơm, nhân viên phục vụ đều có một chút tay nghề. Nhưng Mã Lan thực sự không muốn nhìn thấy một vị chiến sĩ nấu cơm cho bà, như thế rất ngại. Mình làm mẹ dựa vào con trai thăng tiến mà không phải nhấc một ngón tay, sống cuộc sống đầy đủ sung túc không lo đồ ăn thức uống, nếu ngay cả cơm cũng không nấu thì cảm giác bản thân rất áy náy.

"Đúng rồi, vừa mới có thông báo, nói là ngày mai lãnh đạo lớn sẽ mời mọi người đi tham quan Vạn Lý Trường Thành, mọi người có thời gian không?"

Trưởng thành rồi, không thể ngủ chung một giường... Vậy tại sao bọn họ còn phải lớn lên?

"Ừm." Giang Bác xoay người, mặt hướng về phía cô nhưng lại cảm thấy cách rất xa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mã Lan kinh ngạc: "Nhiều như vậy sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Đợi sau khi Tiểu Vương rời đi, Mã Lan và Tô Chí Phong liền đứng ngồi không yên.

Mã Lan hỏi nơi mua thức ăn để chuẩn bị sau khi tan tầm sẽ đi nhìn qua.

Những gia đình khác trong khu tập thể Quân đội c*̃ng đang thảo luận về gia đình Mã Lan vừa mới chuyển đến.

Giang Bác không có một chút phản ứng gì.

"Đồng chí Tô Giang Bác có nguồn cung ứng đặc biệt."

Nhưng Tống Sở lại không nghĩ nhiều như vậy, tiếp tục về phòng viết thư.

“!!!” Mã Lan còn đang suy nghĩ sau này sẽ mua thức ăn thế nào, sống như thế nào, nghe được thông báo này, tim đập mạnh một cái. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tô Chí Phong ở bên cạnh đang vo gạo chuẩn bị nấu cháo cũng suýt chút nữa đổ sạch gạo vào bồn rửa.

Vì ở nơi mới cho nên sáng sớm hôm sau cả gia đình đều dậy rất sớm.

Mã Lan và Tô Chí Phong lập tức rất hâm mộ con trai và con gái mình, không hiểu chuyện thật tốt.

Dù sao chỉ cần con trai con gái của bà không chê, bà tình nguyện nấu đồ ăn ngon cho bọn nhỏ cả đời.

Tô Chí Phong nói: "Tôi phải cạo râu nữa."

Tống Sở cảm động nhìn anh chăm chú: "Anh Tiểu Bác, anh thật tốt. Nhưng mà không được, em không thể trốn tránh trách nhiệm thuộc về mình, vì em chính là một phần của tổ quốc."

Trong bóng tối, Giang Bác yên lặng lật người, không muốn nói chuyện nữa.

Tống Sở nói: "Mẹ, cha mẹ không muốn đi sao?"

Mã Lan nghiêm túc nói.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 391: Chương 391