Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 397: Chương 397

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 397: Chương 397


Ông Lôi sát vách nghe nói như vậy đã cảm thấy tìm được bạn tâm giao: "Rốt cuộc cũng có người hiểu chuyện, trồng rau bằng phân bón nhà nông mới ăn ngon hơn, hương vị nó ngọt ngào hơn." (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhà bọn họ còn có mấy người con trai, tuổi không lớn hơn mấy so với anh Tiểu Bác.

Tống Sở: “.....”

Tống Sở và Giang Bác: “.....”

"Đồng chí nhỏ, mọi người mới chuyển tới sao, thật ngại quá, ông Lôi nhà bà thích trồng rau, khiến mọi người thêm phiền phức rồi. Bà trở về nhất định sẽ nói ông ấy cẩn thận, ít rau xanh này mọi người cầm về ăn thử nhé."

Tống Sở thấy dì che miệng mắng: "Ông Lôi, ông làm gì đấy, ông đang không có ý thức cộng đồng à? Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, làm như vậy rất ảnh hưởng tới cuộc sống của mọi người, ông có thể ý thức hơn một chút hay không?"

Tống Sở vội vàng xua tay: "Không sao ạ, không cần khách sáo."

Một lát sau, ông ấy lại làm một chuyện đó là bắt đầu bón phân, loại phân hoá học kia giống như loại anh Tiểu Bác làm.

Từng đợt hương vị thật đặc trưng...

"Vất vả gì chứ, về hưu không có chuyện gì làm mà thôi." Ông ấy rất vui vẻ, lại bắt đầu cuốc đất, chuẩn bị trồng chút đồ ăn khác.

Khi anh ta biết là sát vách đưa thì nói: "À, là thủ trưởng Lôi, nhà họ thích cho người khác đồ ăn."

Tô Chí Phong không chịu nổi nữa: "Không không không, đừng hiểu lầm. Bọn nhỏ đều nhờ sự cố gắng và chăm chỉ mới được như vậy, không liên quan nhiều đến tôi."

Làm như vậy khiến cô cảm thấy dì này rất lịch sự, bức tường thấp như thế, dì c*̃ng không đưa thẳng qua.

Trùng hợp là gia đình sống sát vách cũng là một đôi ông bà có tuổi.

"Đúng, không thể quá khiêm tốn, cấp trên của tổ chức chẳng lẽ còn sai sao?"

"Đừng nói lung tung nữa được không?"

TBC

Người ông nói: "Ôi, khách sáo làm gì, ông tự trồng, muốn ăn thì đến hái." (đọc tại Qidian-VP.com)

Tô Chí Phong: “..…” (đọc tại Qidian-VP.com)

Bà Lôi nghe không nổi nữa, đặt giỏ rau về phía bên này rồi vội vã về sân nhà mình ngăn cản bạn già. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một dì từ trong nhà chạy ra, vì sao không gọi là ‘bà’ bởi vì dì này xem ra còn chưa tới tuổi bà.

Dì kia rất tức giận, nhìn thấy Tống Sở ở bên sát vách lại không tiếp tục mắng nữa mà là dùng giỏ đựng một đống rau xanh hái được trong vườn rau nhà mình, đưa tới từ cửa chính.

Trong khu tập thể Quân đội, hai đứa nhỏ c*̃ng kết bạn với hàng xóm mới.

Hiệu trưởng nói: "Thầy Tô, đừng khiêm tốn, năng lực của ông mọi người đều có thể thấy, đây là chuyện không thể phủ nhận. Sau này ông truyền thụ kinh nghiệm giáo d·ụ·c của ông nhiều hơn nhé, để cho mọi người học hỏi lẫn nhau."

Tống Sở xua tay: "Không không, cháu không thể tham lam, ông trồng rau rất vất vả."

Ông Lôi hình như thấy người tức giận, có chút chột dạ, lén nhìn lướt qua, sau đó ỉu xìu đi vào theo.

Ông thật sự muốn đưa hai đứa nhỏ đến trường học để bác bỏ tin đồn.

Ông Lôi tức giận bất bình: "Sao tôi lại nói lung tung được, lời tôi nói chính là sự thật. Cho dù bà muốn chia phòng với tôi, tôi cũng phải nói sự thật."

Chẳng qua tuổi của người ông hơi lớn hơn một chút, còn người bà thì nhìn trẻ tuổi hơn khá nhiều.

Chồng già vợ trẻ, hơn nữa trước kia thủ trưởng Lôi là dân quê, bà Lôi lại là con gái nhà tư bản, đương nhiên cuộc sống khác biệt rất lớn.

Sở dĩ Tống Sở quen biết hàng xóm là bởi vì người ông sát vách đang hái dưa chuột do chính ông ấy trồng thì nhìn thấy Tống Sở đứng trong sân, ông ấy lập tức đưa dưa chuột qua bức tường thấp cho cô.

Khi Tiểu Vương đưa đồ ăn tới, thì thấy trong nhà nhiều hơn một giỏ rau. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tống Sở: “.....”

Bà Lôi: “.....”

Giọng của ông Lôi rất lớn: "Không phải tôi đã đổi phân hóa học rồi sao, không còn dùng phân bón nhà nông nữa rồi còn gì? Còn nữa, bà nhỏ giọng một chút, sát vách còn có cô gái nhỏ và chàng trai nhỏ nữa."

Bà Lôi tức giận mặt đỏ rần, đi thẳng vào trong nhà.

Tống Sở nói: "Bọn họ vừa mới cãi nhau, không sao chứ."

"Không sao đâu, họ cũng thường xuyên như này." Tiểu Vương trả lời.

Trong quân khu, tường của các hộ gia đình chỉ để trang trí, rất thấp. Tống Sở dựng ghế là có thể thấy sát vách.

Chương 397: Chương 397

Tống Sở: “.....”

"Ông ơi, cháu cảm ơn dưa chuột của ông."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 397: Chương 397