Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 81: Chương 81
Thấy ông cụ Tô đi vào, mọi người vội đứng dậy chào ông.
Tô Chí Phong và Mã Lan nhìn nhau, sau đó cả hai đều nhìn về phía ông cụ Tô:
Tống Sở nghe thấy vậy có chút thất vọng.
“…!!!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bốn ngày sau, Tô Chí Phong đưa Tống Sở lên huyện tỉnh đón hai người,Tống Sở rón rén nhìn quanh, sau khi nhìn thấy bóng dáng của Giang Bác cô lập tức vui vẻ chạy tới: “Anh Tiểu Bác!”
Trên xe trở về huyện Bình An, hai đứa trẻ ngồi cạnh nhau. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Anh không để ý” Giang Bác thành thật nói, đó là sự thật, anh hầu như không quan tâm đến bất kỳ thứ gì khác ngoài sách.
Sau khi đi hết một chặng đường dài, cuối cùng họ cũng đã trở về huyện Bình An. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bây giờ trời đã gần tối, khi Tô Chí Phong đưa cha mình cùng con trai và con gái trở về nhà, cùng lúc đấy cả gia đình Tô Chí Cường và Tô Chí Quốc cũng đang ở đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Em vui quá, cuối cùng anh cũng về rồi.” Tống Sở cười nói.
Cả nhà im lặng một lúc.
“Cháu rất nhớ hai người.” Mặc dù mấy ngày nay cô vẫn vui vẻ, gặp được nhiều người bạn mới, nhưng đến buổi tối đi ngủ cô vẫn nhớ đến Tiểu Bác.
Giang Bác xuống xe, tâm trạng vô cùng tốt, đột nhiên nghe thấy tiếng của Tống Sở, hai mắt liền sáng lên nhìn về phía phát ra âm thanh.
Tô Chí Cường nói: “Cha, cha có chuyện gì muốn bàn bạc với bọn con ạ?”
“Cha, có chuyện gì vậy ạ?”
Tống Sở lại hỏi anh: “Anh Tiểu Bác, anh ở thành phố S như thế nào? Ở đó có gì thú vị không?”
Lúc nhìn thấy Tống Sở chạy tới, anh theo thói quen đưa tay ra đỡ người: “Sao lại chạy thế?”
Tống Sở l.i.ế.m môi, không muốn tỏ ra rằng mình ghen tị, thần nghĩ nếu mình cũng có thể ăn những món ăn ngon ở bất cứ đâu thì tốt quá rồi.
Tống Sở nói với Giang Bác về chuyện gia đình không mua được lương thực, cô nghiêng người về phía Giang Bác, nhỏ giọng nói: “Có tiền cũng không mua được đồ ăn.”
Tô Chí Phong vội vàng đi tới vươn tay xách hành lý, khi hai ông cháu đến thành phố bên kia cũng không mang nhiều đồ đạc, chỉ mang theo quần áo để thay, nhưng khi trở về, giáo sư Tiêu đã gửi một số đồ dùng học tập và sách vở cho nên đồ đạc trông nhiều hơn rất nhiều so với lúc đi.
Điều này khiến mọi người cảm thấy bất an.
TBC
Anh bỗng nói: “Bánh bao thịt ở đó rất ngon.”
Chương 81:
Chị dâu Từ Mỹ Lệ cười thầm, bà ta cảm thấy Mã Lan cuối cùng cũng mất mặt.
Nghe vậy, Tô Chí Phong nhìn Giang Bác: “Xem ra lần này con trai con đã thể hiện rất tốt.”
Ông cụ Tô thở dài: “Cũng không biết có phải là chuyện tốt hay không.”
Giang Bác rất vui vẻ, khóe miệng hơi cong lên.
Hiệu trưởng Tô mỉm cười và xoa đầu cô: “Tại sao Sở Sở lại ở đây?”
“Tất cả đều là đồ của Tiểu Bác, đều là chú Tiêu của con đưa.”
“Còn hơn cả tốt.” Hiệu trưởng Tô đắc ý nói, cố ý khoe khoang: “Về nhà cha sẽ kể cho con nghe.”
Ông cụ Tô nói: “Sau khi Tiểu Bác đến đấy, thằng bé đã có những biểu hiện quá ưu tú nên chú Tiêu của các con đã ngỏ lời muốn giữ thằng bé ở lại bên kia học đại học.”
Hiệu trưởng Tô lúc đầu rất khó tính, nhưng vì chuyện của Giang Bác ông cụ đã thoải mái hơn khá nhiều. Ông không thấy khó chịu khi ăn cơm cùng con cả và con thứ hai của mình nữa, điều quan trọng là để cho họ nghe tin tốt từ ông cụ.
“…”
Trong bữa ăn, ông cụ Tô ngồi ngay ngắn, không ai dám động đũa trước.
Hiệu trưởng Tô cũng cười sảng khoái, ông cụ cảm thấy sau một quãng đường dài, vừa xuống xe nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tống Sở ông cụ bỗng thư thái hơn rất nhiều.
Nhìn thấy hiệu trưởng Tô đi sau Giang Bác, cô lập tức hét lên: “Ông nội!”
Tô Chí Phong xách cũng cảm thấy nặng: “Trong này có những gì thế ạ?”
Giang Bác gật đầu, tỏ ý rằng anh đã hiểu. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 81: Chương 81
Tô Chí Phong gật đầu: “Bác cả và bác hai bận rộn công việc nên không xin nghỉ phép được, chúng ta cùng đi đón họ nhé.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.