Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 157: Phù không đảo…

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 157: Phù không đảo…


“Bất quá nói đi cũng phải nói lại, những cái kia phù không đảo đến cùng là thế nào hình thành đây?”

Trên đường trở về, Sở Tiêu tò mò nhìn những phù không đảo trên bầu trời, hỏi.

“Chẳng phải nói do trọng lực của 【 Thiên Cung 】 sao? Chúng ta ở đây nhảy nhẹ một cái cũng cao được mấy chục mét. Chắc là do mặt đất có vấn đề nên mới xuất hiện phù không đảo.”

Ôn Lượng ôm con gà con trắng muốt, đi giữa đội hình nói.

“Mặt đất có vấn đề, ví dụ như?” Hàn Ngư nhìn con gà con trong ngực Ôn Lượng, nuốt nước bọt.

Béo thật… trông ngon ghê.

Ôn Lượng: “Ta làm sao biết… Đừng nhìn, nó là triệu hoán vật, hết giờ là biến mất.”

“Ngươi triệu hoán được nó bao lâu?” Lâm Thiên Thu xông tới hỏi.

“Triệu hồi sinh vật càng mạnh thì thời gian càng ngắn, con này thì vô dụng. Về đến nơi chắc nó cũng biến mất, mợ nó, kỹ năng triệu hoán của ta sao mà chán thế?”

Ôn Lượng nhìn con gà trong ngực, bất đắc dĩ nói.

Hắn đã Nhị giai rồi mà kỹ năng triệu hoán vẫn không ổn định. Nếu không phải thi đại học gặp may, chắc hắn rớt rồi.

“Có thể là do linh tức của ngươi vận chuyển không đều, lúc ngươi dùng năng lực thì linh tức bị đứt quãng. Nếu ta đoán không sai… Triệu hoán thuật của ngươi dựa vào lượng và độ tinh khiết của linh tức để quyết định sức mạnh sinh vật triệu hồi. Chỉ cần ngươi khống chế tốt hai thứ đó, chắc chắn sẽ khống chế được triệu hoán thuật.”

An Trần Lẫm quay đầu nói.

“Sao ngươi biết?” Ôn Lượng ngạc nhiên.

“Hắn là Lượng năng lực.” Hàn Ngư nói.

“Đúng ha… Nhưng ngươi nói khó làm lắm đó? Khoan… Ngươi là Lượng năng lực, với ngươi thì dễ như ăn kẹo…”

Ôn Lượng thở dài.

Bọn hắn ổn định dùng năng lực, bộc phát uy lực mạnh mẽ đã là chuyện khó rồi. Người không có dị năng khó mà mạnh hơn Lượng năng lực giả. Cùng cấp bậc thì không thể có chuyện đó.

“Đúng là đơn giản… Mà này, các ngươi có thấy mặt đất rung không?”

An Trần Lẫm nói, dừng bước nhìn xuống đất.

“Rung á? Không thấy.” Sở Tiêu đáp, rồi bước lên đất.

An Trần Lẫm ngồi xổm xuống cảm nhận, sắc mặt kỳ lạ.

“Sao vậy?” Phỉ Ti Điệp Na đến gần hỏi.

Mộng Trọng Âm đứng bên cạnh, chờ An Trần Lẫm nói.

“Ừm… Ta muốn hỏi, các vị có thể chạy được mấy cây số trong mười giây không?”

An Trần Lẫm đứng dậy hỏi, đồng thời lực trường trên người khuếch tán ra.

“Ngươi ổn không?” Mộng Trọng Âm nhìn Hàn Ngư.

Hàn Ngư lắc đầu: “Ta mới Nhất giai, sao nhanh được vậy.”

“Vậy chắc chúng ta sắp được chứng kiến phù không đảo hình thành rồi…”

An Trần Lẫm nói, giơ tay nắm lấy Mộng Trọng Âm và Phỉ Ti Điệp Na.

Mộng Trọng Âm và Phỉ Ti Điệp Na lập tức hiểu ý, vươn tay ra nắm lấy người khác.

“Gì… Á á á á! Cái đệt!”

Sở Tiêu còn chưa kịp phản ứng đã bị Lâm Thiên Thu tóm lấy.

Ngay sau đó, mặt đất rung chuyển dữ dội, rồi từ từ bay lên.

Xung quanh bọn hắn, vô số miếng đất cũng nổi lên.

“Cái mợ nó! Cứ phải đúng lúc chúng ta về thì phù không đảo mới hình thành sao?”

Ôn Lượng chửi ầm lên, ném luôn con gà trong ngực ra.

“Giờ còn chưa cao lắm, hay là mình nhảy xuống luôn đi!”

Có người bối rối nói.

“Không được! Đất dưới chân ta dùng năng lực dính lại đó! Ta còn dùng năng lực ngăn không cho chúng ta hòa vào chỗ khác. Ai mà biết hòa vào mấy chỗ kia sẽ ra sao!”

An Trần Lẫm hét lớn.

Chẳng bao lâu, bọn hắn thấy con gà Ôn Lượng vứt cũng bay lên.

Nhưng… Nó nhanh chóng bị vô số miếng đất bao vây, máu tươi chảy ra từ khe đá.

Thật thảm cho con gà…

Thấy cảnh đó, ai nấy đều im lặng, nắm chặt tay người bên cạnh.

“A…” An Trần Lẫm thở dài.

Giữ vững miếng đất dưới chân tốn rất nhiều linh tức và thể lực.

An Trần Lẫm không biết mình trụ được bao lâu.

Phỉ Ti Điệp Na và Mộng Trọng Âm thấy rõ tình trạng của An Trần Lẫm, vội dùng linh tức ổn định hắn.

“Khôi phục đi…” Phỉ Ti Điệp Na ghé sát tai An Trần Lẫm nói nhỏ.

Hơi thở ấm áp phả vào tai An Trần Lẫm, hắn cảm thấy linh tức đang từ từ hồi phục.

An Trần Lẫm gật đầu với Phỉ Ti Điệp Na, tiếp tục ổn định hoàn cảnh xung quanh.

Khoảng hai mươi phút sau, đất ngừng bay lên.

May mắn là bọn hắn đang ở trên mặt đất, chứ không bị miếng đất nào bao vây.

“A… A… Xem ra ổn rồi.”

An Trần Lẫm thở dốc, được Mộng Trọng Âm đỡ đứng dậy, rồi bắt đầu quan sát xung quanh.

Phù không đảo… Bọn hắn cuối cùng đã biết phù không đảo hình thành thế nào.

Xung quanh không khác gì trên mặt đất, trừ vài cái cây đổ, mọi thứ đều bình thường.

Trông không khác gì mặt đất.

Mà phạm vi cũng rất lớn, đường kính chừng hơn mười cây số.

Cảm giác thì không có gì nguy hiểm… Nhưng chỉ là cảm giác thôi.

“Có ai biết gì về phù không đảo không?” Sở Tiêu vừa cảnh giác xung quanh, vừa hỏi.

Mười người còn lại cũng đang cảnh giác.

“Không, mỗi phù không đảo một kiểu. Biết trước cũng vô dụng, nhưng nghe nói khi phù không đảo hình thành, nó sẽ mang theo những thứ quý giá trên mặt đất. Nên trên phù không đảo thường có nhiều tài nguyên quý.”

Có người nói.

Nghe vậy, bảy trong mười hai người mắt sáng lên.

Phần lớn bọn hắn đều phải tự mình tranh giành tài nguyên.

An Trần Lẫm lên tiếng: “Đừng manh động… Yêu thú ở 【 Thiên Cung 】 đa số biết bay… Phù không đảo mới hình thành… Chắc chắn lũ yêu thú biết bay sẽ kéo đến đầu tiên. Giờ việc cần làm là tìm chỗ an toàn… Rồi cầu cứu căn cứ.”

Vừa nhắc đến tài nguyên quý, mấy người cầm đầu như Sở Tiêu chắc chắn sẽ hưng phấn.

Nhưng giờ không được nóng vội, nóng vội là hỏng chuyện.

Việc cần làm là tìm chỗ an toàn trốn.

“Được, ta đi tìm xem…” Sở Tiêu nói, rồi bước lên trước.

Nhưng… Hắn đi được vài bước rồi biến mất trước mặt mọi người.

Cả đám: “…”

Cái đệt, người sống biến mất à?

Mấy người vội chạy tới xem, rồi quay lại nói: “Ở đây có cái lỗ, Sở Tiêu rớt xuống rồi!”

“Vậy sao… Chờ đã, An Trần Lẫm ngươi chắc chỗ chúng ta đứng là an toàn chứ?”

Mộng Trọng Âm đột nhiên nhìn An Trần Lẫm.

An Trần Lẫm đã nói, chỗ bọn hắn đứng là do hắn dùng năng lực dính lại…

An Trần Lẫm im lặng một lúc, rồi nói: “Hình như… không phải…”

“Á á á! ! !”

Ngay sau đó, mặt đất sụp xuống, tất cả mọi người rơi xuống.

–––-oOo–––-

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 157: Phù không đảo…