Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tự Tại Tiêu Dao
Unknown
Chương 12: Ngoại môn đệ tử (1)
Hai ngày nay cậu trốn việc luyện công dành cho các đệ tử nhập môn. Chỉ quanh quẩn trong phòng của mình, khổ tu hai ngày, cậu dùng linh khí trào ra từ viên đá kia, thêm việc tìm hiểu văn tự bên trong miếng ngọc bội kia.
Sau cùng một bước của mình bằng mười bước của người khác, Đạo Cảnh hậu kỳ viên mãn. Cậu kết thúc khổ tu, đứng dậy vươn vai hít một hơi thật sâu. Mở cửa đi ra hít thở không khí liền bị Thanh Vân đứng đó từ lúc nào, cầm hai tay cậu, quăng đi.
- Sắp mở kỳ tuyển ngoại môn đệ tử rồi, ngươi còn ở đây? Tha cho hai ngày trốn rồi, hôm nay trốn nữa là ta đánh cho no đòn!
Nàng vừa quăng cậu đi vừa chửi.
Lúc đầu khá hoảng nhưng khi nghe đến ngoại môn đệ tử thì cậu định thần lại, tính lại thì nhớ ra mình đã ngồi lì hai ngày. Cậu tức tốc bay đến chỗ thi.
Nơi đây là một ngọn núi lớn được san phẳng ở phần đỉnh, rộng lớn vô cùng. Nơi đây tập hợp nhiều là đệ tử nhập môn, có vài đệ tử ngoại với nội môn và các trưởng lão đến để xem thi đấu, không thể thiếu vị tông chủ của Đông Cực tông.
- Phù, may là vẫn kịp.
Cậu đáp xuống.
- Các vị, hôm nay là cuộc thi tuyển chọn ngoại môn đệ tử, ba năm tổ chức một lần, ta là tông chủ đương nhiệm của Đông Cực tông, Lý Tử Xuyên.
Ông ta đứng giữa sàn đấu, dõng dạc nói.
- Xin chào, tôi là trọng tài của cuộc thi ngày hôm nay, cũng là bình luận viên của cuộc thi. Những đệ tử tham gia vui lòng bốc số rồi dựa theo con số ấy để thi.
Một người phụ nữ xuất hiện nói to.
Cậu đi lại hòm bốc số, lấy đại một số, là số hai mươi mốt. Cậu đến gần võ đài, nơi mà các đệ tử sẽ thi đấu để tranh tài làm đệ tử ngoại môn.
- Năm nay chỉ tiêu là một trăm đệ tử. Không khoa trương, chỉ cần vào được hạng là được rồi.
Cậu nhìn con số của mình, suy nghĩ.
Những cuộc tranh tài không thiếu hai chữ cá cược. Những ngoại môn và nội môn đệ tử mở ra cuộc cá cược rằng ai sẽ thắng trong các vòng. Lúc mở ra cá cược, một túi bốn trăm linh thạch thượng phẩm đặt lên bàn.
- Ta cược số hai mươi mốt đến hết cuộc thi! Ta thấy vận may ta không tồi.
Là Thanh Vân, lúc nàng xuất hiện thì ai nấy cũng dạt ra một bên, nhìn nàng.
- Số đấy là ai nhỉ? Sao Thánh nữ chúng ta lại cược cho hắn? Lạ thật.
Cùng nhiều lời thì thầm khác.
- Lạy cô, lạy ba cái, dập đầu lạy cô, cược cho ta thì ta vui nhưng để mọi người biết ta thì sau này khó sống ở đây!
Cậu núp vào một góc võ đài, nhìn Thanh Vân, khổ sở nói.
- Trận đầu tiên mở màn cho hôm nay, số hai mươi mốt và số ba mươi! Xin mời hai đệ tử có con số tương ứng lên võ đài.
Giọng người trọng tài vang vọng khắp núi.
- Đùa hay thật vậy?
Cậu đứng hình một lúc, không ngờ là mình lại là người đầu tiên.
Cậu bước lên theo con số báo danh của mình. Lúc cậu bước lên thì ai nấy cũng bàn tán vì Thanh Vân đặt cược vào cậu, số linh thạch không nhỏ. Cậu ngước lên, hướng về phía nàng, thầm trách.
- Không thù không oán, lại chơi ta một vố, giờ ai cũng biết, hầy...
Số ba mươi bước lên, là một thanh niên tướng mạo tuấn tú, da trắng, cỡ mười sáu mười bảy tuổi.
- Ta họ Diệp, xin chỉ giáo.
Thanh niên ấy cúi chào cậu.
- Từ từ, họ Diệp, cái họ nghe quen lắm...à, nhớ rồi, là kiểu họ mà mấy nhân vật chính trong tiểu thuyết mạng mình hay đọc đây mà, đời hay đùa ta quá.
Cậu suy nghĩ.
- Ta họ Đoàn, xin chỉ giáo.
Cậu cũng hành lễ cúi chào lại.
- Trận đấu bắt đầu!
Trọng tài hô to.
Họ Diệp kia lấy ra thanh kiếm, lao về phía cậu. Cậu cũng lấy ra thanh kiếm nhưng không vội đánh, chỉ đỡ các đòn kiếm của họ Diệp kia.
- Họ Diệp ta hay đọc là thường hay làm bố trong thời gian ngắn này lắm, chắc không bị gia tộc ruồng bỏ hay là phế vật đâu nhỉ.
Cậu vừa đỡ, vừa suy nghĩ.
Đối với cậu hiện tại các giác quan đều vượt xa người thường, mọi chuyển động của họ Diệp kia trong mắt cậu đều chậm lại. Đánh giá xong một hồi thì cậu cũng phản đòn, vung một đòn kiếm khí về phía họ Diệp kia.
Văng đi một khúc thì họ Diệp cũng ra chiêu, chém hai đường tạo thành hình chữ X về phía cậu. Cười khẩy, cậu tránh đi một cách dễ dàng. Nhìn thấy cậu tránh dễ vậy, họ Diệp kia cũng có chút bất an.
Hai người thăm dò lẫn nhau. Đánh một lúc cậu cũng biết là tên họ Diệp này giấu chiêu. Cậu nhảy ra xa, tay kết ấn tạo ra một q·uả c·ầu l·ửa lớn, phóng về phía họ Diệp nhằm dụ y ra chiêu.
Đúng như dự đoán, họ Diệp ấy cũng ra chiêu, chỉ thấy y cũng kết ấn, một vòng sáng hình cái bát úp ngược đỡ được chiêu của cậu.
- Lần này đã đánh giá thấp cậu, tôi sẽ tung hết sức.
Họ Diệp kia tuy đỡ được nhưng hậu chiêu của cậu cùng với sức nóng cũng làm y ít nhiều cũng bị vài phần c·hấn t·hương nhẹ.
Tay kết ấn, linh khí xung quanh họ Diệp kia hóa thành hình một con rùa lớn và quấn quanh bởi một con rắn lớn.
- Huyền Vũ, lại là thần thú có sức chống đỡ cao, khắc hoàn toàn các loại lửa, đánh thẳng vào Khống Hỏa Thuật của mình!
Cậu kinh ngạc suy nghĩ.
- Khống Trọng!
Họ Diệp kia hô to, Huyền Vũ đứng phía sau dậm chân xuống đất, cả người cậu như được bị hàng tấn sắt dè lên, nặng nề vô cùng.
Nhưng chỉ nhắm vào cậu, không nhắm vào xung quanh. Nhìn thấy khoảng trống, cậu cố vung kiếm về phía họ Diệp kia.
Kiếm khí quét qua, họ Diệp nhanh tránh đi, đứt quãng chiêu nên Bình An thoát ra được, nhanh như cắt, cậu đi gần đến họ Diệp kia.
Mặt đối mặt, cậu kéo gần khoảng cách, ép y phải đấu tay đôi với mình, về khoảng này cậu có thể hoàn toàn không sợ.
Hai người đánh tay không, người đánh người đỡ, nhờ có Huyền Vũ nên y chỉ nhận lại một ít sát thương, còn cậu thì nhận hoàn toàn sát thương. Nhưng việc kiểm soát thần thú này rất khó, nhanh chóng đã biến mất, nhìn thấy điều này, cậu tăng tốc ra quyền cước.
Đánh thẳng vào các cơ bắp của họ Diệp kia. Cậu đánh liên tục làm cho y không kịp đỡ, đôi lúc còn bị lấn áp hoàn toàn. Cuối cùng, cậu kết thúc bằng cách luồng ra sau y, hai tay ôm eo, nắm lại, vật y ra phía sau.
- Số ba mươi đã không thấy động đậy, số hai mươi mốt thắng!
Tiếng vỗ tay vang khắp nơi cùng với tiếng trọng tài vang lên.
Đội ngũ chăm sóc đến, chữa trị nhanh cho họ Diệp kia. Cậu đi xuống võ đài, phần b·ị t·hương của cậu cũng không ít, nhận không ít vết chém và bầm tím vài chỗ, cậu được phân cho một viên Trị Thương Đan.
Vận công một lúc thì cũng khá lành lặn, cậu đứng dậy, nhìn về phía võ đài, thấy một thiếu niên áp đảo hoàn toàn, một kiếm đã chiến thắng. Cậu đứng đấy quan sát.
- Cho hỏi có phải Đoàn huynh không?
Một giọng nói phía sau khiên cậu quay đầu lại.
- Đúng rồi, cậu họ Diệp?
Cậu hỏi.
- Ta là Diệp Bất Thiên. Xin cho hỏi họ tên của huynh.
- À ra là Diệp Bất Thiên. Ta là Đoàn Bình An.
Hai người chào hỏi qua lại.
- Họ Diệp với cái tên rất là nghịch thiên! Không biết có nên qua lại với người như hắn không?
Cậu suy nghĩ.
- Ta năm sáu tuổi đã đến đây luyện võ, nay đã mười bảy tuổi Khai Đạo cảnh. Cho hỏi Đoàn huynh đây...
- À, ta trước là một gã thợ săn ở một vùng núi hẻo lánh. Đến đây được ba ngày. Tính sơ chắc cũng sắp bốn mươi.
- Bốn mươi? Ta nhìn huynh thấy cũng chỉ hai mươi là cùng!
- Ha ha, ngươi nói quá, người luyện võ và tu sĩ vốn có cách mà, chỉ cần không cạn thọ nguyên thì sẽ giữ mãi tuổi trẻ.
- Ha ha, huynh nói chí phải, chẳng hay Đoàn huynh là tu sĩ...
- À, ta là tu sĩ Cao Đạo cảnh. Lúc nãy giao hữu đánh vượt cấp cũng bội phục mấy phần.
- À...à....
Hai người nói chuyện với nhau, lúc nói đến tuổi và cấp độ thì Diệp Bất Thiên khá bất ngờ.
- Không đánh không quen, vậy sau này huynh cứ gọi ta là Diệp sư đệ là được.
- Được, được, Diệp sư đệ.
- Vâng, Đoàn sư huynh.
Hai người kết giao.
Cậu đi dạo vài quanh trước khi đến lượt của mình. Đang đi thì một cú đánh vào đầu của cậu.
- Ai dám đánh ta...
Cậu ôm đầu, định chửi thì nhìn lại, thấy Thanh Vân đang đứng phía sau.
- Sao, ta không dám đánh ngươi à?
- Không, không chị đại, ngươi đánh ta không nói gì, đánh không lại.
Cậu cười trừ.
- Đây, phần thưởng cho ngươi chiến thắng.
Thanh Vân đưa cho cậu một túi linh thạch.
Mờ túi linh thạch ra thì thấy có khoảng trăm viên linh thạch thượng phẩm.
- Phú bà, phú bà...
Cậu thốt lên, bị nàng đá vào lưng.
- Bà cái đầu ngươi, ta đâu có già đến vậy.
Nàng lấy gương ra soi.
- Trận của ngươi lời gấp đôi số linh thạch ta cược, đây là phần nhỏ thôi.
Thanh Vân nói.
Cậu xoa cái lưng của mình, chỉ cười.
- Thế ai đang ngồi ở trên kia?
Cậu nhìn lên, thấy Thanh Vân đang ngồi cạnh các vị trưởng lão.
- Thế Thân Thuật thôi.
Nàng nói.
Cậu chỉ "à à". Thanh Vân tạm biệt cậu, quay về chỗ của mình. Cậu nhìn lên, vị tông chủ kia ngồi cao nhất, cũng có thể quan sát tất cả nơi này. Thanh Vân và các trưởng lão ngồi phía dưới.
Cậu nhìn lên võ đài, lần này là cuộc chiến khá ác liệt, hai thí sinh ai cũng máu đầy người nhưng không có ai chịu thua.
- Một tên trâu bò khó đánh, hầy...
Cậu thở dài.
Tìm đại một chỗ ngồi gần đấy, lấy bình nước sâm lạnh mới mua, uống một ngụm sâm mát lạnh, cậu lại bất chợt nhớ về những ngày hè của mình ở Trái Đất.
- Nếu có thể trở về, mất bao năm?
Cậu bất chợt suy nghĩ.