Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 13: Ngoại môn đệ tử (2)

Chương 13: Ngoại môn đệ tử (2)


- Tiếp theo, số hai mươi mốt và số năm mươi, xin mời lên võ đài.

Giọng trọng tài vang lên.

- Nãy giờ nghỉ cũng đủ rồi, lên thôi!

Cậu ngồi đấy độ gần tiếng rưỡi.

Cậu đứng trên võ đài, nhìn về hướng đối diện, thấy một thanh niên đầy sát khí tiến đến, răng nghiến răng rắc, khắp người tỏa ra luồng linh khí màu đỏ như máu, cùng với thanh đại kiếm nặng trĩu vác trên vai, ánh mắt nhìn thẳng về phía Bình An nói:

- Mày là số hai mươi mốt, Thánh nữ đã đặt cược vào mày, sao không phải số của ta? Tại sao?

Y quát to về phía cậu.

- Đệt, gặp phải đứa đơn phương si tình rồi!

Cậu thầm nghĩ.

- Trận đấu bắt đầu!

Giọng trọng tài vang lên.

- Ta là Đoàn...

Chưa kịp nói hết câu thì y cùng với thanh đại kiếm màu đen lao về phía cậu, không định hạ thủ lưu tình mà thẳng tay chiêu nào chiêu nấy đều muốn lấy mạng của cậu.

- Ta là Cổ Nguyên Thành, xin được g·iết ngươi!

Cổ Nguyên Thành chém liên tiếp về phía cậu, thanh đại kiếm ấy nhìn sơ là biết cực kỳ nặng nhưng Cổ Nguyên Thành nhẹ nhàng vung từng đường chém.

- Ta Đoàn Bình An, xin chạy khỏi c·ái c·hết, tạm biệt!

Cậu né liên tục, mãi mới nói được, tay cậu lấy ra hai viên bom khói, bóp nổ, khói trắng lan ra khắp nơi làm giới hạn tầm nhìn của Cổ Nguyên Thành.

Đối với cậu thì làn khói che đi tầm nhìn này không quá quan trọng mấy, chủ việc phóng nhẹ ra một làn s·óng t·hần thức là có thể nhìn thấy tất cả.

- Tên này chắc chỉ chăm chăm luyện thể chất cho mạnh và linh hoạt, không mấy quan tâm đến luyện các giác quan.

Cậu suy nghĩ.

- Tìm thấy ngươi rồi! Ha ha.

Cổ Nguyên Thành vung kiếm về phía cậu, nhưng cậu nhanh đã né đi.

Tay cậu kết ấn, hàng trăm thanh kiếm bằng lửa cháy rực hiện ra trong không trung, cũng là lúc làn khói kia tan biến hết. Là Khống Hỏa Thuật - Hỏa Kiếm.

Cậu nhìn về phía Cổ Nguyên Thành, hàng trăm thanh kiếm lai về phía y, Cổ Nguyên Thành liên tiếp chống cự, đỡ được nhưng sức nóng từ lửa là không thể bỏ qua, mồ hôi mồ kê của y nhễ nhại rơi từng giọt xuống đất.

Nhìn lên không thấy cậu đây, nhìn lên trên thấy cậu đang bay xuống cùng với thanh kiếm, y lấy kiếm lên đỡ. Tiếng "Keng" thật lớn phát ra giữa hai thanh kiếm v·a c·hạm.

Cổ Nguyên Thành hất cậu ra, lực vừa nãy khiến cổ tay của y hơi tê và rung. Cậu dùng lực ném kiếm về phía y, một lực rất mạnh, y đỡ được và hất ra nhưng cậu đã đứng sau lưng Cổ Nguyên Thành từ lúc nào, ép về hướng cận chiến tay không, cậu đánh liên tục.

- Ta đánh, ta đánh, ta đánh, ta đánh!

Từng cú đấm liên tục được tung ra, Cổ Nguyên Thành cũng không đỡ hết. Cuối cùng cậu dùng Khống Vật Thuật, lấy chuôi kiếm đập vào đầu y khiến y ngất đi.

- Số hai mươi mốt chiến thắng!

Trọng tài đến gần tên Cổ Nguyên Thành kia, kiểm tra một lúc rồi nói.

- Tên c·h·ó điên kia chơi nặng tay thật, nếu còn duy trì thêm nữa thì người ngất là mình.

Cậu đi lảo đảo xuống, nốc một bình nước rồi uống viên Trị Thương Đan.

Thêm vài trận nữa nhưng không quá đặc sắc. Cuối cùng, cậu suýt soát lọt vào top mười. Tên Cổ Nguyên Thành kia cũng lọt vào, lúc trăm người đứng lên, tên đó vẫn nhìn cậu đầy sát ý.

Đối với ngoại môn đệ tử thì sẽ được phân một động phủ khang trang hơn và rộng hơn cái trước nhưng cũng vừa phải, không quá lớn. Cậu thu dọn đồ đạc qua động phủ mới.

Nơi đây khá gần nội môn, Đông Cực tông chia làm bốn vòng tròn, vòng lớn nhất ở ngoài là dành cho nhập môn đệ tử, vòng tròn thứ hai là dành cho ngoại môn đệ tử, vòng tròn thứ ba là dành cho nội môn đệ tử, vòng thứ tư là dành cho các trưởng lão, khách và tông chủ. Khoảng cách mỗi vòng tròn có thể là sông lớn cũng có thể là cả một khu rừng, có khi là một thôn nhỏ.

Cậu sắp xếp lại mọi thứ, động phủ này nhìn hơn cái chung cư cũ của cậu, được cậu dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, dán bên ngoài lớp phong ấn nhỏ để tránh làm phiền. Cậu ngả người xuống cái giường êm ái.

- Kêu mãi chẳng thấy ho he gì, ngươi ngủ đấy à?

Giọng nữ vang lên, cậu bất ngờ ngồi dậy.

- Tôn trọng chỗ ở của ta một chút được không?

Cậu than thở nhìn Thanh Vân đang ngồi ở đấy, thuận tay rót bình trà cậu mới mua và nước vẫn còn ấm.

- Cái phong ấn ấy bẻ cái một, chỉ áp dụng cho Khai Thiên Cảnh trở xuống thôi.

Nàng nhấp ngụm trà, nói.

- Biết vậy nhưng cô...

- Bộ không ăn mừng gì à?

Cậu định nói nhưng Thanh Vân chen ngang lời của cậu.

- Bộ ngươi quên rằng ta đặt cược cho ngươi hay sao? Quên ta rồi à.

Nàng vừa nói, vừa dí sát vào cậu.

- Nhớ, nhưng cô quên ta là hạng người nào à?

Cậu hai tay nắm lấy vai của nàng, lộn người lại, nàng giờ đang nằm trên giường còn cậu thì thế trên áp vào người nàng.

- Hứ, vô sỉ, thả ta ra.

Nàng cố gắng giãy giụa cố thoát ra tình huống khó xử này nhưng linh lực toàn bộ đã bị cậu phong bế. Nhìn vào điệu cười vô sỉ của cậu, nàng vẫn cố gắng thoát ra.

- Ha ha...ngươi...ha ha...ta....ha ha...

Nàng cười to, bàn chân trắng như ngọc của nàng bị cậu lấy một cọng lông gà từ cây chổi, thọc lét liên tục.

- Muốn nữa không? Ta dư sức làm thế đến sáng, ha ha.

- Không...không muốn nữa...ha ha...ta...ta chịu thua...ha ha...

Tra tấn này kéo dài thêm một lúc nữa thì cậu mới buông tha. Thanh Vân nằm đấy, tràng cười lúc nãy khiến nàng thờ hổn hển. Cậu thì ngồi trên ghế, nhâm nhi ly trà của mình.

- Giờ là Cao Đạo sơ kỳ, muốn tiến vào trung với hậu kỳ thì phải không ngừng hấp thu linh khí, cắn thuốc và đan dược cũng không bỏ qua, giờ chỉ thiếu vài cái cơ duyên.

Cậu ngồi đấy suy nghĩ. Mãi suy nghĩ nên đã bất cẩn hủy đi phong bế linh lực của Thanh Vân.

- Này.

Thanh Vân đứng kế bên vỗ vai cậu.

- Hả?

Cậu quay người lại.

Thanh Vân không nói nhiều như cậu, tát một cái khiến cậu văng vào vách tường đá kia. Nhấc cậu lên, tát thêm vài cái nữa. Chưa hả giận, nàng cho thêm vài cái đạp lên lưng của cậu, nhấc ngón tay trỏ lên, cậu bay lên trần nhà, chỉ ngón tay trỏ xuống, cậu rơi thẳng xuống nền, lặp đi lặp lại vài lần mới thôi.

Cậu choáng váng đứng dậy.

- Tư chưa đầu hàng đâu!

Cậu đưa tay về phía trước, vô tình cả bàn tay chạm vào bộ ngực của nàng.

- Đệt, thôi, kiểu gì chẳng c·hết.

Cậu suy nghĩ, tay bóp nhẹ vài cái.

Mặt Thanh Vân đỏ ửng lên.

- Lại còn bóp?

Cô tát một cái thật mạnh vào mặt của cậu khiến cậu ngất đi.

Đến tận sáng, cậu mệt mỏi ngồi dậy, người vẫn còn khá đau nhức vì bị Thanh Vân đánh hôm qua, mặt vẫn còn vết tát. Cậu ngồi xếp bằng lại, tiến vào thức hải của mình.

- Viên đá vẫn như mọi khi, nhả ra rất nhiều linh khí, phải nhanh chóng luyện hóa hết thảy.

Cậu nhìn viên đá thần bí kia, nói.

Thức hải của cậu mênh mông, trước kia chỉ có nước và nước, giờ có thêm vài cái tủ sách cậu thu thập được.

Cậu trở về thực tại, mở mắt ra đứng dậy, nhìn thấy tờ giấy để trên bàn.

"Sáng nếu tỉnh thì đến chỗ của ta luyện kiếm, tên họ Diệp và ngươi được phân công đến chỗ của ta luyện tập".

Cậu đọc bức thư, không chậm trễ đi đến chỗ được Thanh Vân đánh dấu sẵn trên bản đồ.

Đến nơi thì thấy Diệp Bất Thiên kia đứng từ lúc nào, có thêm một nữ nhân nữa đứng kế đấy. Cậu bay xuống, nơi đây ngoài một cái sân bằng đá cực lớn thì có thêm một tòa nhà lớn theo phong cách cổ xưa, còn lại được bao quanh bởi rừng.

- Là Đoàn huynh, xin chào.

- Diệp đệ, chào.

Hai người gặp nhau, chào hỏi.

- Vị cô nương này là...

Cậu nhìn vị cô nương kia, hỏi.

- Ta là Trần Kim Nhi.

Cô nương kia cất giọng đáp.

Dáng người nhỏ nhắn, nhìn qua thì cỡ khoảng mười bốn - mười lăm tuổi.

- Vậy ta gọi Kim Nhi cô nương đây là sư muội, được không?

Cậu hỏi.

- Được, nhìn ngươi trông chững chạc hơn cái tên họ Diệp kia.

Kim Nhi đáp.

- Này!

Diệp Bất Thiên nói.

Cậu chỉ cười.

- Nói chuyện xong chưa?

Thanh Vân từ trong tòa nhà lớn kia bước ra, nàng động nhẹ uy áp của mình, trừ cậu có thể đứng thẳng được, còn hai người kia thì đều khụy xuống.

- Thánh nữ, dọa trẻ con không tốt đâu.

Cậu nhắc nhở nàng.

Nàng cũng thu uy áo lại, hai người kia đứng dậy, ánh mắt sợ hãi nhìn về hướng Thanh Vân.

- Quả là Thánh nữ, riêng uy áp cũng cảm thấy khó thở.

Diệp Bất Thiên kia thốt lên, Trần Kim Nhi đứng kế cũng gật đầu.

- Vốn ta chằng muốn nhận ba người các ngươi nhưng tông chủ đã giao phó, ngoại trừ các buổi huấn luyện thì các ngươi sẽ ở đây, còn lại muốn đi đâu hay làm gì thì kệ các ngươi nhưng đừng gây rắc rối cho ta là được.

Thanh Vân thở dài nói.

- Làm biếng nói đại ra đi.

Cậu nói nhỏ.

- Ngươi nói cái gì?

Thanh Vân ánh mắt sắc lẻm nhìn về phía cậu.

- Không, không có gì.

Cậu đáp.

- Được, vậy ngươi lên đầu tiên, lấy kiếm ra đi.

Thanh Vân nói xong, từ hư không hiện ra một thanh kiếm.

Bình An chỉ thở dài, bước lên.

Chương 13: Ngoại môn đệ tử (2)