Chương 17: Cấm địa Đại Thiên
Năm năm sau, trong thời gian này cậu chăm chỉ tu luyện, có vài lúc khổ tu vài tháng, mọi thứ cũng rất thuận lợi, kỹ thuật vẽ bùa củ cậu tăng lên một bậc, giờ nắm chắc năm phần thành công khi vẽ bùa.
Nhờ chăm chỉ tu luyện nên giờ cậu đã đột phá từ Cao Đạo trung kỳ lên hậu kỳ. Cậu cố đột phá Khai Thiên cảnh nhưng mỗi lần cố gắng thì lại không được, vả lại còn bị linh khí phản phệ đến hộc máu.
Lúc này cậu đang luyện vẽ bùa, đang chú tâm vào vẽ bùa thì một con chim bồ câu bay đến, đậu vào cạnh của cửa sổ đang mở.
- Đoàn Bình An, ngoại môn đệ tử, thuộc quản lý của Hoàng Thanh Vân Thánh nữ, mau đến chỗ của tông chủ, đây là thông báo quan trọng, mau mau khởi hành!
Một giọng nam phát ra, cậu dừng bút, con chim bồ câu ấy nói xong liền bay đi.
- Tông chủ muốn gặp ta làm gì nhỉ? Chắc là không phải phát hiện ra miếng ngọc bội nhỉ? Thôi, dù sao cũng phải đến.
Cậu suy nghĩ một lúc thì cũng khởi hành.
Bay một hồi theo bản đồ thì cũng đến, thật không phải nói là quá xa xỉ, nơi đây bao bọc bởi một lớp trận pháp chắc chắn, ngay cả Cao Thiên thập nhị Thiên Động cũng không chắc có thể công kích.
- Tông chủ thiệt là biết chơi đi, cái trận pháp này theo trong sách là cần rất nhiều linh thạch thượng phẩm để duy trì.
Cậu thán phục.
Như là đã biết cậu đến, trận pháp từ từ mở ra một lỗ hổng đủ để cậu đi vào. Bên trong có Thanh Vân đã đứng đợi trước cửa. Cậu đi xuống, định chào hỏi thì nàng liếc một cái, ra hiệu im lặng rồi đứng đó, cậu làm theo. Một lúc sau thì Diệp Bất Thiên và Trần Kim Nhi cũng đến, có thêm vài người nữa.
Ai cũng im lặng vào hàng ngũ ngay ngắn. Một lúc sau thì cánh cửa từ từ mở ra, xuất hiện là tông chủ của Đông Cực tông, Lý Tử Xuyên nhưng khá lạ lẫm, thay vì khuôn mặt của một người trung niên thì nay là một mỹ nam tử, tuy bề ngoài đã thay đổi nhưng uy phong vẫn như xưa.
- Kính mừng tông chủ ổn định Khai Đế, thọ nguyên tăng lên, trường tồn mãi mãi!
Thanh Vân vội hành lễ.
- Kính mừng tông chủ ổn định Khai Đế, thọ nguyên tăng lên, trường tồn mãi mãi!
Cậu và mọi người cũng hành lễ theo.
- Được rồi, đứng lên hết đi.
Lý Tử Xuyên vẫy tay ra hiệu cho mọi người.
- Thanh Vân này, con cũng mở thêm được một Thiên Động rồi, chúc mừng.
Lý Tử Xuyên nhìn Thanh Vân, nói.
- Tông chủ quá khen, chỉ là may mắn.
Thanh Vân hành lễ cung kính.
- Ha ha ha, được rồi, vào vấn đề chính, việc là Nam Hoang có mở một cấm địa tên là Đại Thiên, nơi đó có các bảo vật, công pháp, thậm chí là đan dược được để lại bởi cuộc chiến nghìn năm trước. Nay cũng là lúc cấm địa ấy mở ra, Nam Hoang có Đông Cực tông, Hợp Hoan tông, Thiên Kiếm tông và Thiên Nguyên tông. Hiện đang là Tứ Tông Phân Tranh nhưng theo chiều hướng cạnh tranh đệ tử. Ta phái các ngươi theo với chỉ huy là Thanh Vân Thánh nữ đây đến cấm địa Đại Thiên. Một là thể hiện uy danh của tông môn, hai là lấy các món đồ trong đấy, ba là thăm dò sức mạnh các tông khác. Ta hy vọng mọi người đi thì sẽ về toàn bộ.
Lý Tử Xuyên nói xong, tay vẫy một cái, một lỗ tròn lớn xuất hiện.
- Tuy không đến nhưng với tốc độ của mọi người thì sẽ đến nhanh.
Lý Tử Xuyên nói.
- Vâng thưa tông chủ!
Mọi người đều hành lễ.
Hành lễ xong thì Thanh Vân, cậu, Diệp Bất Thiên và Trần Kim Nhi cùng với vài người khác bay vào lỗ tròn kia.
- Đã năm năm rồi, tông chủ ngài có đồng ý với cha ta không?
Thiên Tử Nguyên đứng đó từ lúc nào, hỏi Lý Tử Xuyên.
- Hầy, ta đang suy nghĩ.
Lý Tử Xuyên thở dài.
- Ta cho ngài thêm một thông tin ta có, ngọc bội mà ngài muốn, đang trên người một tên ngoại môn đệ tử của ngài, Đoàn...Bình...An...
Thiên Tử Nguyên nói đến tên của cậu, một luồng uy áp ép hắn xuống.
- Ngươi lấy thông tin ấy từ đâu ra?
Lý Tử Xuyên trừng mắt hỏi.
- Thông tin là do mạng lưới thu thập của tông ta điều tra được, ngài cũng biết mà.
Hắn chống cự lại uy áp, nói.
Lý Tử Xuyên chỉ đi vào trong, luồng uy áp cũng biến mất, Thiên Tử Nguyên cũng thở phào.
- Lý Tử Xuyên c·hết tiệt, Thanh Vân Thánh nữ, lần này nàng không thoát được rồi.
Hắn đứng đó nói.
Lỗ tròn ấy dẫn mọi người cách cấm địa Đại Thiên chỉ vài trăm dặm. Thanh Vân lấy ra một con thuyền gỗ nhỏ, truyền linh lực vào. Con thuyền gỗ to lên từ từ. Gọi là thuyền gỗ nhưng chắc chắn hơn sắt thép, không có cột buồm mà có những cái như vây cá, phụ trách điều hướng, thuyền được duy trì bởi linh thạch và linh khí.
Cậu đứng ở mạn thuyền, nhìn ngắm núi đồi và các cánh rừng bạt ngàn, làn gió thổi qua đem lại cảm giác mát mẻ. Cậu tận hưởng điều ấy. Thỉnh thoảng có vài cái đảo nổi lơ lửng trên không trung, được bao che bởi các đám mây trắng.
- Đứng đấy làm gì, sáng mai mới đến.
Thanh Vân đi lại, đứng cạnh cậu.
- Ngắm nhìn cảnh đẹp của thiên nhiên, luôn làm dịu cảm xúc của mọi người và có khi lại động lòng thơ ca của các người thi sĩ khi ngắm nhìn.
Cậu nói.
- Ha, ngươi nói thế chi, ngắm nhìn là được rồi.
Thanh Vân mỉa mai.
- Ta xin, thả hồn theo đi, cảm nhận cái cảm giác ấy thì cô mới biết.
Cậu lại nói.
- Được rồi, được rồi.
Thanh Vân chịu thua, đứng ngắm cảnh với cậu.
Nàng nhìn cậu, khẽ cười. Năm năm qua tình cảm hai người cũng có tí tiến triển nhưng vì danh phận Thánh nữ nên nàng ít khi biểu lộ ra bên ngoài. Nhanh thì trời cũng gần sáng, lúc mặt trời chưa ló dạng, sắc trời vẫn còn tối, thuyền cũng đã đến.
Cậu bước xuống, nơi đây đã tập trung rất nhiều người. Là một bình nguyên khá rộng lớn và khá bằng phẳng, cậu phóng thần thức ra xung quanh thì chẳng thấy một con vật nào cũng như phàm nhân sinh sống.
- Đoàn huynh, huynh thấy mấy mỹ nữ y phục màu hồng kia không?
Diệp Bất Thiên lại gần cậu, nói.
- Thấy, hình như là y phục của Hợp Hoan tông thì phải, mà sao có thêm nam nhân nhỉ? Tưởng là chỉ nhận nữ nhân thôi?
Cậu hỏi.
- Chỉ nhận nữ nhân là rất lâu rồi, thêm nam nhân là khoảng ngàn năm trở lại thôi, đa phần là bắt ép.
Diệp Bất Thiên đáp.
- Mà ngươi biết số phận của mấy nam nhân kia khi mấy nữ nhân kia xong việc không?
Cậu hỏi Diệp Bất Thiên rồi cười.
- Không? Thế nào sư huynh?
Diệp Bất Thiên có hơi ngây thơ hỏi.
Cậu không nói gì, chỉ nhìn vào phần dưới của Diệp Bất Thiên và rút kiếm ra, như hiểu được ý, Diệp Bất Thiên chốc rợn người.
- Thật là biết hủy hoại mà!
Diệp Bất Thiên che lại, nói.
Cậu chỉ lắc đầu cười.
- Diệp Bất Thiên, ngươi thấy mấy nữ nhân kia thế nào?
Một giọng nữ cất lên.
- Hừm...có thể gọi là mỹ nhân.
Diệp Bất Thiên không hay biết, trả lời.
- Hay cho huynh.
Trần Kim Nhi đứng kế bên, véo tai của Diệp Bất Thiên.
- Lại còn ngắm nghía nữ nhân, ta cho huynh biết thế nào là đau!
- Đau, đau, huynh biết lỗi rồi, đau!
Sau năm năm thì giữa Diệp Bất Thiên và Trần Kim Nhi cũng có nảy sinh tình cảnh, cùng nhau hẹn hò dưới ánh trăng, cùng nhau đi dạo, tiến triển tình cảm giữa hai người vẫn đang tiếp tục. Cậu chỉ nhìn hai cặp tình nhân trẻ, miệng khẽ cười rồi nhìn về phía Thanh Vân đang đứng, lắc đầu một cái.
Những người mặc y phục màu hồng là Hợp Hoan tông. Y phục màu xám có mang kiếm sau lưng là Thiên Kiếm tông. Y phục màu vàng là Thiên Nguyên tông. Thêm Đông Cực tông có y phục màu xanh thì đủ tứ tông của Nam Hoang.
Mặt trời ló dạng lên, từng tia sáng chiếu rọi, những ngọn cỏ ở đây như là hấp thụ ánh sáng, ánh lên màu vàng óng ánh của mặt trời. Rồi như được khắc vào, có vài ngọn cỏ hiện lên các văn tự, ánh sáng màu vàng kim như một dòng chảy, rồi giữa cái bình nguyên này, một vết nứt hiện ra.
- Chư vị, cấm địa Đại Thiên đã mở ra, các tông chủ của tứ tông đã họp mặt và thống nhất là bên trong, việc c·ướp và g·iết sau khi ra ngoài sẽ không bị truy cứu.
Một người đàn ông mặt trông khá già nói.
Mọi người theo tông phái của mình, đi vào bên trong. Mỗi người khi đi vào bên trong sẽ được truyền tống ngẫu nhiên từng vị trí. Tu vi sẽ giới hạn ở Cao Thiên tứ Thiên Động.
Cậu cũng được truyền tống ngẫu nhiên, lúc đáp đất thì thấy mình đang đứng trong một khu đầm lầy. Chướng khí khắp nơi.
- Theo như trong bản đồ thì có tổng cộng bốn khu vực ngoài, là đầm lầy, bình nguyên, núi, rừng và một khu vực trung tâm. Như vậy là đang đứng trên khu đầm lầy, hy vọng không có muỗi.
Cậu vừa đi, vừa xem bản đồ.
Về phía Diệp Bất Thiên và Trần Kim Nhi thì chắc do duyên nên hai người họ cùng truyền tống đến cùng nơi, là khu bình nguyên. Nhưng có hai đệ tử Thiên Kiếm tông cũng trùng hợp đến đó nên hai bên xảy ra xung đột.
Thanh Vân thì một mình truyền tống đến một khu rừng. Nơi đây tràn ngập yêu ma và các mối đe dọa khác.
Cậu theo bản đồ, định sẽ từ từ đi vào phần trung tâm, đi một lúc thì dừng lại, thần thức cậu phóng ra nãy giờ đã chạm đến một người đang ngồi trên cành cây, tay cầm một thanh kiếm dài.
Cậu không nói gì, từ từ cất bản đồ đi, tay lấy ra một con dao găm nhỏ, bất ngờ phóng lên trên chỗ người kia. Tránh đi, rơi xuống, một thân ảnh của nữ nhân hiện ra, khuôn mặt được che bởi một tấm vải nhưng mái tóc và thân hình không thể che dấu được.
- Ngươi đứng đấy làm gì, lúc nãy định mai phục ta sao?
Cậu nói về hướng nữ nhân kia.
- Thiên Kiếm tông và Đông Cực tông vốn có thù, nay vào cấm địa có thể g·iết tùy ý, tội gì không làm.
Nữ nhân kia đáp.
- Ta khuyên cô, Khai Đạo thì biết nhìn một chút, có thể chạy, ta không đuổi theo đâu.
Cậu đe dọa.
Nữ nhân kia không nghe một lời, kiếm trên tay chốc lao về phía cậu, tránh một cách dễ dàng, cậu nhảy lên, thuận thế đạo vào đầu cô ta một cái. Cô ta sờ đầu mình, thấy có đất trên đầu mình, cô ta tức giận. Nhảy lên cao, hướng mũi kiếm về phía cậu.
- C·hết đi tên khốn. Nhất Kiếm Định Sơn Hà!
Cậu chỉ cười trừ, nhanh chóng tránh đi, kiếm lao xuống, tạo ra một cái hố cỡ vừa, cô ta thở hổn hển, linh lực tiêu hao cho chiêu thức quá nhiều.
- Này cô nương, chiêu thức không tồi nhưng uy lực chỉ ở Khai Đạo không phát hết thực lực của chiêu thức, thật đáng tiếc đấy.
Cậu mỉa mai.
Cô ta cạn linh lực nên chỉ có thể đứng đó, mặc cho cậu nhấc lên và trói lại.
- Ta hỏi, một là chỉ có mình ngươi hay còn ai khác? Hai là ngươi có thu hoạch gì? Trả lời.
Cậu hỏi cô ta.
- Ta không nói, ngươi làm gì cũng không nói.
Cô ta vẫn cứng miệng.
Cậu chỉ thở dài (lời nói tác giả: Đoàn Bình An ủng hộ bình đẳng giới) tay nắm chặt lại, tay kia gỡ miếng vải che kia ra, lộ ra là một khuôn mặt nữ nhân tuyệt đẹp theo đánh giá chung. Cậu đơn giản là giáng cho vài cú đấm, thêm vài cái tát vào giao diện ấy. Sau vài tiếng chim kêu:
- Ta là Kim Sa Lệ, người của Thiên Kiếm tông. Xung quanh chỉ có mình ta. Lúc nãy...có nhặt một lò luyện đan cấp năm với vài viên đan dược.
Cô ta mặt b·ị đ·ánh cho không còn nhận dạng nữa, nhìn lại thì thấy giống nam nhân hơn, giờ chỉ có thể nhận biết qua hình dáng cơ thể và giọng nói.