Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tự Tại Tiêu Dao
Unknown
Chương 26: Âm mưu lật đổ
Rời khỏi Thiên Cung thành, cậu đang lướt đi trên mặt biển xanh biếc, tận hưởng từng làn gió thổi qua, theo đàn chim mà bay cùng, cậu lặn xuống biển, ngắm nhìn phong cảnh tự nhiên bên dưới, bay cũng nửa ngày, cậu dừng chân tại một hòn đảo vắng người, nghỉ một lúc để hồi phục linh lực rồi đi tiếp. Trên đảo do là hoang vắng nên yêu thú cũng xuất hiện nhưng đa phần là vài con đại yêu, cậu xử lý vài con rồi chọn một nơi rồi dựng lều đốt lửa, sáng mai sẽ lên đường.
- Tiểu tử, đồ ăn này ngươi nấu ta thấy cũng khá ngon, cho lão phu thưởng thức được không?
Long Lão tuy chỉ là thể linh hồn nhưng nhìn thấy đồ ăn như vậy cũng động tâm.
- Được, đợi chút.
Cậu đặt một cái chén và đôi đũa, thắp một cây nhang thơm cạnh đó.
- Mời ông.
- Đây...
- Ở chỗ ta, mời linh hồn ăn là chuẩn bị đồ ăn rồi thắp hương để đó, hương cháy hết sẽ xem là đã ăn xong.
- Tên tiểu tử này, ta đây phải ở thế giới của ngươi?
Cậu mời lão nhưng theo cách không ở đây khiến lão khá tức giận, cậu chỉ ngồi đó cười một tràng to rồi cậu ăn, lão không ăn được nên nhìn cậu thèm thuồng đồ ăn trên tay nhưng không làm gì được.
Sáng hôm sau, cậu tăng tốc đi đến Hải Ma cụm đảo, hết một buổi sáng thì cũng đến. Đáp đất, xung quanh tuy là ở nơi cảng biển, đáng lẽ là sẽ có giao thương tấp nập không kém ồn ào nhưng hiện tại chỉ là một đống hoang vu, không thấy một bóng người qua lại, xung quanh đây như được thứ gì đó bao lấy nên u ám khó tả, tuy đã gần trưa nhưng chẳng thấy mặt trời đây, cậu ngước lên nhìn thì chỉ thấy một màn sương mù màu tím bao bọc. Đi từ từ vào trong thì thấy có vài căn nhà nhỏ, cậu bước vào nhưng không thấy một ai cả. Đến cả chuồng nuôi cũng chẳng thấy con vật nào, như là đã bỏ hoang rất lâu nhưng theo bản đồ thì đây là một nơi rất đông dân cư vì là cụm đảo.
Nghe thấy bước chân người, cậu cẩn thận dùng Ẩn Thân Thuật rồi núp vào một nơi. Có hai người đang bước đi như là đang đi tuần tra, mặc bộ y phục lính của Thiên Cung nhưng lại vấy máu, cậu không vội đi ra mà tiếp tục quan sát, hai người đó vừa đi vừa nói chuyện, chẳng thèm quan sát xung quanh như là làm cho có.
- Này, việc của Ma chủ sắp xong rồi mà lại giao chúng ta đi quanh đây làm gì?
- Ta cũng không biết, nghe nói lão vì muốn từ Khai Đế nhị bước lên thẳng Phong Đế nên đã tàn sát rất nhiều người và phải ẩn đi, tránh để bọn Thiên Cung đánh hơi, chúng ta đến đây để xem có c·h·ó của Thiên Cung đến không.
- À...ra là vậy, mà chúng ta mới Khai Thiên sơ kỳ, có phải hơi liều không?
- Không đâu, tuy là Thiên Cung là chủ của cả Đông Hải nhưng việc chưa làm rõ sẽ chẳng phái cao thủ đi đâu.
- À...
Hai người kia nói chuyện bị cậu nghe hết, âm thầm viết những ý chính lại, chờ thêm một lúc thấy hai người tách ra, cậu từ từ lẻn đi. Một trong hai tên đang đi vào một căn nhà, hắn đi vào trong, ngó xung quang không thấy gì, lúc quay người đi ra thì nhìn thấy cậu, chưa kịp làm gì đã bị cậu dùng lực bẻ cổ, dùng Dịch Dung Thuật, mặc bộ y phục của hắn lên rồi hủy xác, đi ra ngoài.
- Ê, về thôi, xong rồi.
Tên kia chưa nhìn ra là cậu gỉ danh nên gọi cậu đi.
Cậu cũng bay theo, vào sâu hơn, do là nhờ miếng ngọc bội của tên đ·ã c·hết kia mà màn sương mù này đã tan đi quanh cậu. Vào sâu hơn nữa thì thấy mọi người dân như là bị điều khiển, như một cái xác biết đi mà lao động, dù cho bị ngã thì cũng nhanh chóng đứng lên mà tiếp tục làm việc, có nhiều tu sĩ mặc y phục của lính Thiên Cung mà hình như rất rách rưới, cậu đáp xuống, nhại theo giọng của tên kia mà nói. Cậu xâm nhập vào đây, âm thầm ghi chép chi tiết từng việc mà cậu nhòn thấy.
Ba ngày đã trôi qua, bằng chứng thu thập của cậu cũng coi như hoàn thiện. Lão Long thì lúc cậu gặp nguy hiểm đến tính mạng mới ra tay, còn không sẽ không làm gì, chỉ im lặng xem cậu làm việc. Nằm vùng đến ngàu thứ năm, bằng chứng đã đủ, cậu viện cớ đi tuần để ra ngoài rìa cụm đảo, cậu niệm khẩu quyết của Thiên Cung, bỏ bằng chứng vào một hộp gỗ rồi niêm phong lại, hộp gỗ ấy hóa thành một đường sáng rồi bay đi.
Cậu quay lại để tránh đánh rắn động cỏ. Lúc cậu trở về thì cũng là lúc mà tên Ma chủ kia xuất quan, cậu làm theo bọn chúng, xếp thẳng hàng. Lúc hắn xuất hiện thì đồng loạt hành lễ:
- Chúc mừng Ma chủ xuất quan, tu vi tăng càng thêm tăng!
- Được rồi, lúc ta bế quan thì các ngươi quả không làm ta thất vọng, hôm nay ta xuất quan cũng là có chuyện quan trọng.
Tên Ma chủ kia có một khuôn mặt nhăn nheo, ắt hẳn thọ nguyên của hắn sắp hết, bộ y phục hắn mặc trên người là một bộ hắc y có huy hiệu của Thiên Cung nhưng bị mất một nửa, còn bị rạch rất nhiều đường.
Những người dân kia bị hắn khống chế, từng bước xếp ngay ngắn vào một hàng dài, từng người từng người bước xuống một cái lò rất lớn, bên dưới có chẳng thấy gì ngoài một màu đen hắc ám. Cậu cố ý tránh nhìn vào lão vì mắt cậu hiện tại chỉ là đồ giả, không liếc qua liếc lại được nên là rất dễ nhận biết. Cậu nhìn từng người lao xuống cái lò ấy mà không cứu, cậu biết một khi mình cứu ắt sẽ lộ danh tính, đợi người của Thiên Cung đến mới có thể.
- Ê, tên kia, mắt ngươi...
Một tên đứng gần cậu phát hiện mắt cậu có chút bất thường, định nói thì bị cậu đâm một phát vào cổ họng, dùng linh lực che phần cổ để tránh máu đổ, cậu rút hết máu trong người hắn ra, chốc lát đã biến hắn thành xác khô, cậu đặt hắn vào góc tối khó nhìn, máu thì rải khắp nơi vì nơi đây vốn đã có rất nhiều máu đổ xuống nên cũng chẳng ai quan tâm.
- Phù, may mà phản ứng kịp, để tên kia thấy coi như xong.
Cậu thở phào, nhìn ngó một lượt thấy hắn vẫn chú tâm vào đoàn người, cậu lẻn ra rìa cụm đảo, có giấy mà Thiên Cung gửi đã bay đến, cậu dùng lệnh bài Thiên Cung để mở cấm chế.
"Thiên Cung đã nhận được, đã phái hai vị trưởng lão của Thiên Cung đến, sau khi bức thư này đến tay thì vài nén hương sau thì hai trưởng lão sẽ đến, mau chóng cứu nhiều người nhất có thể. Thư sẽ tự đốt sau khi để xuống đất."
Cậu đọc xong, thả thư xuống đất, b·ốc c·háy một lúc rồi tro theo gió bay đi, cậu đứng đó một lúc, lúc cảm nhận được khí tức của hai vị trưởng lão từ ca thì mới tức tốc quay lại, cậu cẩn thận dùng linh lực của mình vẽ thành một đường đi vào sâu bên trong, tránh hai người kia bị sương mù làm lạc đường đi.
Lúc này phía tên Ma chủ kia cũng gần xong, đoàn người lúc đầu rất dài đến giờ chỉ còn vài trăm người. Mỗi giây qua đi lại có thêm một người rơi vào đấy, lúc hắn đang đắc ý cười phía trên thì có một cái chuông lớn bằng đồng hiện ra, một tràng âm thanh từ chuông khiến cho mọi thứ xung quanh rung lắc dữ dội, đoàn người kia vì dính âm thanh của chuông nên từ từ nằm xuống ngất đi.
- Trấn Linh, đồ tốt!
Cậu đứng gần đấy, cái chuông kia là cậu lấy ra, là đồ mà lúc trước Thiên Cung có gửi đến. Trấn Linh tác dụng làm choáng phần linh hồn của kẻ địch, người phàm nghe được nhẹ thì ngất, nặng thì hôn mê vài ngày.
- Ai, ai dám cản chuyện tốt của ta!
Hắn sau khi định thần lại, tức giận quát lớn.
Cậu không ra mặt và phóng một thanh đại kiếm về phía hắn rồi chạy đi chỗ khác.
- Tên chuột nhắt dám đánh ta, bay đâu, mau, bắt nó lại!
Hắn đỡ và bóp nát thanh đại kiếm, ra lệnh cho đám thuộc hạ vẫn còn đang đứng đó ôm đầu. Chúng nhanh đã định lại, nghe theo tên Ma chủ kia mà tìm cậu.
Lúc này cậu đã gỡ Dịch Dung Thật, để tránh chút nữa hai người kia đến đây bắt nhầm. Cậu nhanh cũng đã bị phát hiện, chừng chục tên có cùng cảnh giới với cậu lao đến, cậu liên tục dùng Tam Bước Sát để g·iết từng tên một nhưng lượng tiêu hao rất nhiều nên nhanh đã không còn sử dụng, cậu phải chuyển qua vừa chạy vừa câu thời gian.