Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tự Tại Tiêu Dao
Unknown
Chương 27: Quá Khứ của kẻ phản diện
Ma chủ kia nhìn cậu như nhìn một con chuột đang cố gắng chạy, trong mắt hắn nãy giờ cậu chỉ làm việc vô ích, lúc đầu hắn chẳng quan tâm vì một khi hắn Phong Đế thì bóp c·hết cậu chỉ là việc như uống trà. Hắn lấy cây gậy ra, một cây gậy gỗ có đầu lâu người ở phía trên, phần dưới cùng được vuốt nhọn, phần thân được bọc bởi vài miếng vải thô bị dính máu. Chiếc đầu lâu ở phần hốc mắt có đóm sáng màu đỏ mang lại cảm giác rợn người.
Hắn chĩa đầu gậy ra, nhắm về phía cậu, một đường sáng chiếu thẳng về phía cậu, cậu tránh được nhưng y phục phần chân thì bị rách một chút nhưng không nhiều. Phần đất mà đường sáng kia chiếu xuống thì nổ tung, bụi cát với từng mảng đất bay khắp nơi, cậu tận dụng đều ấy lẩn sâu vào, lâu lâu hiện ra g·iết một tên rồi lại lặn đi biến mất. Dần dần quân số của bọn chúng cũng dần cạn, hắn thấy vậy gọi đám còn lại bay đến gần mình.
Hắn dùng thuật gì đó rút phần hồn của đám thuộc hạ của mình, thôn phệ linh hồn tất cả, hắn hưởng thụ một lúc rồi tay kết ấn, dưới đất bỗng rung chuyển, một thân ảnh từ từ bay lên, một người trông hệt như hắn, cậu dùng thần thức quét qua thì hai người không khác kể cả linh lực và dáng vóc, linh hồn hai người đó như là một.
- Cái này được, chút nữa nếu có thể sẽ lấy đi tuyệt học này.
Cậu đứng gần đấy, nhìn thấy vậy kinh ngạc một lúc.
- Ngươi cũng tham lam quá đấy.
Lão Long quan sát nãy giờ cũng nói.
"Đùng đùng đùng" t·iếng n·ổ phát ra từ bên ngoài cụm đảo, cậu biết là có chi viện đến. Hai vị trưởng lão của Thiên Cung, một là nhị trưởng lão Long Cực Thiên có tu vi Khai Đế tam bước, hai là tam trưởng lão Nguyên Tiên Long có tu vi Khai Đế tam bước, cùng với rất nhiều lính của Thiên Cung cùng bay đến, theo đường linh lực mà cậu vẽ sẵn lúc trước mà theo sâu đến đây, t·iếng n·ổ khi nãy là các tháp canh phụ trách duy trì màn sương mù này bị phá hủy. Ma chủ thấy lần này có cả hai vị trưởng lão của Thiên Cung đến đây không khỏi kinh ngạc nhưng cũng nhanh đã định lại.
- Xem ra Thiên Cung cũng xem trọng Ma mỗ đây, phái tận hai vị trưởng lão đến. Ha ha ha.
Hắn bình tĩnh nói rồi cười.
Cậu lúc này mới bay lên, tiến về chỗ hai người, giơ lên lệnh bài Thiên Cung.
- Ma Thiên Công, âm mưu phá hủy cân bằng của Đông Hải, g·iết người vô tội. Thiên Cung có lệnh, trục xuất ngươi khỏi Thiên Cung, diệt ngươi trước khi gây họa!
Nhị trưởng lão lên tiếng, âm vang khắp đảo.
- Hừ, đám Thiên Cung các ngươi chỉ giỏi bắt nạt những kẻ yếu, lúc trước cậy quyền thế mà áp bức người khác, giờ ta làm như các ngươi thì lại lấy chính nghĩa mà diệt trừ. Ha ha ha.
Hắn hừ một tiếng rồi cười, cơ thể hắn bỗng run lên, người y hệt hắn bay bên cạnh cũng run theo, rồi hai ngươi từ từ hợp lại làm một khí tức cũng tăng theo.
- Ma Thiên Công, ngươi lại ép đến cực cảnh?
Tam trưởng lão nhìn thấy hắn như vậy, vài phần kinh ngạc mà thốt lên.
- Ha ha ha, Ma mỗ giờ chẳng có gì để mất, chẳng bằng hôm nay liều một phen với hai vị, ta có c·hết cũng phải kéo một người theo!
Hắn run lên một chút rồi cười, ánh mắt đầy căm hận nhìn về phía hai người.
Cậu biết mình chẳng giúp ích gì nhiều trong trận chiến này nên suy nghĩ một chút tìm ra phương án, vài hơi thở sau liền có một ý. Cậu bay lên cao, lấy ra Trấn Linh, hướng về hắn đang thúc ép cực cảnh mà phóng chiêu, Trấn Linh vang lên khiến hắn nhất thời dao động, không tập trung được. Nhìn thấy cậu mở đầy cũng hiểu ý, hai vị trưởng lão cũng lao lên.
Nhị trưởng lão lấy ra một thanh kiếm, phóng về phía hắn, tam trưởng lão thì gắn một lá phù về phía thanh kiếm ấy, nhất thời khiến cho thanh kiếm nhanh hơn và mạnh hơn. "Bùm" kiếm chạm vào hắn nhưng chỉ nghe t·iếng n·ổ, không nghe thấy tiếng hắn phát ra. Một lúc sau thanh kiếm ấy bị chọi ngược lại, hắn lúc nãy chịu đau bị kiếm đâm xuyên qua người mà tiếp tục xung ép cực cảnh, nhất thời cơ thể không cảm nhận được đau đớn, tinh thần trở nên hưng phấn hơn, sức lực theo đó mà tăng lên rất nhiều, cơ thể yếu ớt và khuôn mặt đầy vết nhăn lúc trước đã biến mất, thay vào đó là một cơ thể cường tráng, khuôn mặt trẻ ra trông như ba mươi tuổi.
- Hai vị trưởng lão, Ma mỗ sẽ tung hết sức, hai vị đừng c·hết nhanh quá đấy, ha ha ha.
Hắn mặt cười một cái, nhìn về phía hai người.
Cậu đứng gần đấy xem trận đánh, không xen vào vì dù có xen vào thì mình cũng chẳng làm được gì. Nhị trưởng lão thu kiếm lại, triệu ra một lúc mười thanh kiếm khác bay xung quanh mình, tam trưởng lão lấy ra vài cây cờ, cắm xung quang tạo thành trận pháp. Từng thanh kiếm nhắm vào Ma Thiên Công mà bay, trận pháp lúc nãy cũng làm hạn chế di động của hắn, đỡ từng thanh kiếm nhưng không được lâu, bị những thanh kiếm làm cho trên người không ít v·ết t·hương. Tam trưởng lão tung ra một trận pháp khác, chỉ thấy trên gầm trời lao xuống một tảng thiên thạch đang b·ốc c·háy lao đến hắn, Ma Thiên Công chỉ cười, hắn ở hai bàn tay tụ ra một hình cầu màu đỏ, bắn về phía tảng thiên thạch kia, vỡ ra thành từng mảng rơi xuống.
Nhị trưởng lão cũng chẳng đứng nhìn, hắn lao đến chỗ Ma Thiên Công kia, một tay găm thanh kiếm vào người hắn, một tay kết ấn, xung quanh hai người bỗng đóng băng lại, nhị trưởng lão nhanh thoát ra còn hắn thì bị đông cứng. Chỉ được vài phút thì nứt ra hắn lao về phía nhị trưởng lão mà đánh, hắn bị Ma Thiên Công đánh bay xuống đất, tam trưởng lão thấy vậy thì khựng lại một khắc, hai tay kết ấn tạo ra một cơn mưa thiên thạch rơi xuống hắn. Nhị trưởng lão cũng nhanh đã hồi phục mà bay lên, triệu ra rất nhiều sợi dây xích trói tay chân hắn lại. Hứng trọn mưa thiên thạch làm cho người của hắn vài chỗ lộ ra xương, vài phần thịt bị cháy đen.
- Ma Thiên Công, kết thúc rồi.
Nhị trưởng lão lại gần hắn, nói.
- Ha, kết thúc. Ma mỗ ta vì báo thù vợ con mà kết với Ma Ảnh làm ra chuyện này. Ta biết là sai trái nhưng vợ con ta có sai không? Thiên Cung các ngươi ỷ thế ức h·iếp người, ta tố cáo rất nhiều lần mà như không!
Hắn căm phẫn nói.
Trở về quá khứ vài trăm năm trước, lúc hắn chỉ là một thanh niên mới bước chân vào hàng ngũ tu sĩ của Thiên Cung. Hắn vốn dĩ có một người vợ và một đứa con, cả gia đình do là hắn có làm việc trong Thiên Cung nên được đặc cách ở trong Thiên Cung Thành không cần đăng ký. Là một quan chấp sự nhỏ nhưng đối với hắn cũng là hạnh phúc vì mỗi ngày cũng được gần gũi vợ con của mình, hắn tưởng như vậy sẽ hưởng trọn cuộc sống nhưng một ngày hắn phán tội cho một người thân của người có danh tiếng trong Thiên Cung vì g·iết ba mạng người thường nên được cho đi cải tạo hai mươi năm. Tuy là luật của Thiên Cung nhưng người kia không thấy vậy. Hắn vô tình kết hận thù của người kia.
Cho nên từ đó, người kia không ngày nào cho hắn yên ổn, hết cố ý đến mượn tay người khác. Lúc con hắn trưởng thành cũng làm tu sĩ, tham gia hội g·iết yêu hằng năm của Thiên Cung Thành. Đáng lẽ với tu vi của con hắn thì sẽ đánh với con yêu thú chục năm tuổi chưa trưởng thành nhưng người kia biết cậu là con của Ma Thiên Công nên đã cố ý sắp xếp cho yêu thú trăm năm bán đại yêu. Cuối cùng thì cậu cũng c·hết do chênh lệch sức mạnh. Lúc nhận được tin thì hắn và vợ không khỏi sốc, hắn biết nên đã tố cáo nhưng qua rất lâu vẫn không có phản hồi. Vợ hắn vì c·ái c·hết của con mình nên rơi vào trầm cảm, một ngày người kia đi dạo quanh thành thì bị vợ hắn bắt gặp, không nói không rằng lao lên định g·iết nhưng bị lính xung quanh chặn lại, lôi đi xử phạt. Bị t·ra t·ấn đến c·hết, còn hắn thì bị phái đến cụm đảo xa xôi này làm đảo chủ. Bất lực vì vợ c·hết con mất nên hắn lâm vào hận thù bao lấy, Ma Ảnh Đảo thấy hắn nên kết thân giúp hắn trả thù nên mới xảy ra cớ sự hôm nay.
- Nguyên Trí Lân, là hắn, chính hắn, ta vẫn nhớ, giờ chắc hắn cũng leo được lên thượng tầng của Thiên Cung rồi nhỉ, ha, kẻ hiền phải c·hết, kẻ xấu thì sống, ha ha ha.
Hắn kể hết sự tình, cười một tràng rồi run lên.
- Không ổn, hắn muốn tự bạo!
Nhị trưởng lão gần đấy nói to.
Tam trưởng lão lấy ra một khối lập phương nhỏ, truyền linh lực vào thì nó to ra, bay đến chỗ Ma Thiên Công kia, bao bọc lấy hắn. Hắn cười to rồi nổ tung, uy lực kinh người nhưng bị khối lập phương hấp thụ gần hết, chỉ lộ ra rung chấn nhẹ. Khối lập phương là Thanh Trấn Ấn.