Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 28: Đồ tốt ta xin lấy

Chương 28: Đồ tốt ta xin lấy


Tự bạo, thân tán đạo tiêu, hóa thành tro bụi, tất cả tâm huyết tu luyện hóa hư không mà biến mất hết thảy, chỉ khi biết mình không thể sống thì mới đâm ra tự bạo, bình thường nhắc đến tự bạo thì là việc kiêng kị không ai muốn thế.

- Một đời chỉ vì hận mà sai bước, một phần cũng do tác động từ bên ngoài mới thành ra như vậy.

Cậu tuy biết hắn tàn nhẫn nhưng biết về quá khứ lại không thể không tiếc thương cho, đứng đấy hồi lâu.

Hai vị trưởng lão kia xử lý xong, giao lại cho cậu và lính, trở về Thiên Cung để báo cáo và điều tra, sau vài ngày điều tra thì biết tên Nguyên Trí Lân kia t·ham n·hũng rất nhiều thứ, hại người khác để lên chức, việc lúc trước là do hắn nhờ quan hệ mới có thể làm, Thiên Cung nhanh cũng đã tịch thu hết tài sản của hắn, Nguyên gia cũng liên lụy theo, tài sản bị tịch thu chín phần, hết thảy họ Nguyên có liên quan đều bị đẩy đi làm phu vài năm, riêng hắn thì được một vé rút phần linh hồn giam vào khôi lỗ rỉ sét làm việc dưới biển, thân xác bị thiêu đốt thành tro.

Trở về hiện tại, do là sương mù đã tan đi hết, nơi đây cũng sáng sủa hơn nhưng xử lý hết thứ này và để cụm đảo hồi phục lại để có thể cho người khác sinh sống thì cũng mất ít nhất hai trăm năm. Cậu tiến vào chỗ của hắn, trước kia là một tòa lâu rất cao, từng tầng được cậu khám phá.

"Ầm" cánh cửa gỗ chắc chắn bị cậu phá đi, lộ ra là rất nhiều châu báu, hai mắt cậu sáng rực tuy đã mù, lấy một phần ở đây rồi dán niêm phong, chút nữa sẽ có người đến thu hồi. Tầng cao nhất cũng là phòng làm việc của hắn, cậu phá cửa vào trong thì chẳng thấy gì đặc biệt, thần thức phóng ra thì sau một bức tranh bên phải có xuất hiện dao động, cậu gỡ bức tranh xuống, hiện ra là một cái hộp gỗ niêm phong, có vài chục viên linh thạch thượng phẩm. Cậu lấy hộp gỗ và vài viên lính thạch, còn lại dán niêm phong để đó.

- Tiểu tử ngươi không phải chính nhân quân tử nhỉ?

Lão Long nhìn cậu hành động nãy giờ, lên tiếng mỉa mai.

- Ta cũng chẳng phải chính nhân quân tử, chẳng phải kẻ xấu, không hành động theo bản năng mà phải xem xét mọi việc, có lợi thì làm, không có thì ta sẽ không xen vào. Lúc nãy tên kia bạo thể có sót vài thứ nên ta nhặt lại, chút nữa về kiểm tra.

Cậu vừa đi, vừa khẳng định.

Người của Thiên Cung đến ngày một đông, tất cả do nhị trưởng lão dẫn đầu. Cậu ra bên ngoài thì b·ị b·ắt gặp, định âm thầm đi nhưng bị phát hiện.

- Bình An tiểu hữu, ngươi sao lại lén lén lút lút thế này, có phải đang giấu gì đúng không?

Long Cực Thiên tra hỏi cậu.

- Không có gì, à, lúc nãy ta có kiểm tra một vòng, có dán niêm phong đồ của hắn, lát nữa hãy thu hồi.

Cậu đánh qua chuyện khác.

- Long tỷ đã nói hết với ta rồi, đồ thì lấy tùy thích, dù sao gan vào sâu tận lòng địch thì cũng lad gan dạ. Hahaha.

Long Cực Thiên nói rồi cười.

- Vậy ta trở về động phủ bế quan một thời gian, xin nhị trưởng lão thông báo lại với sư mẫu.

Cậu hành lễ, Long Cực Thiên cũng gật đầu.

Hai ngày sau, cậu cũng trở về hòn đảo của mình, nơi đây vẫn như cũ lúc cậu rời đi, chỉ có vài cây cảnh cậu trồng trang trí bị héo vài phần, buộc cậu phải cắt bỏ. Trận pháp được cậu nâng cấp một chút, giờ dưới Phong Thiên đi vào thì sẽ bị tống ngược ra bên ngoài. Cậu trong động phủ ngồi trên ghế kiểm tra thành quả mà mình "vất vả" thu hoạch được. Một kiện v·ũ k·hí, một vài đan phương luyện đan, bốn viên đan dược trung cấp, một quyển công pháp và rất nhiều linh thạch mà cậu "lấy" được.

Sau ba ngày, trong thời gian này cậu cố tìm hiểu phương pháp luyện đan, với một người hiện đại xuyên không thì đương nhiên, đan vừa luyện xong đã tan biến, vài trăm lần thì không nói, vài ngàn lần khiến cậu gần như bỏ cuộc, Long Lão thấy vậy cũng cười một tràng châm chọc cậu. Về phần kiện v·ũ k·hí kia thì có vài thứ là pháp bảo.

Thiên Thuẫn, một cái khiên cỡ lớn, triệu ra sẽ chặn mọi đòn đánh, được rèn bởi luyện khí sư cấp cao nên vô cùng cứng cáp, được cậu cho vào danh sách "giữ mạng". Thập Huyết Kiếm, một cây kiếm bình thường nhưng khi dính máu thì sẽ phân ra mười thanh kiếm, sau khi phân ra thì sẽ gây cho v·ết t·hương chảy máu liên tục, khó chữa trị ngay, được cậu cho vào danh sách "hậu chiêu". Tam Thiên Độc Châm, là ba ngàn cây châm độc, một khi dính vào thì c·hất đ·ộc sẽ lan ra toàn cơ thể, châm loại nhỏ nên khi cắm sâu vào thịt thì rất khó lấy ra, độc có thể thay đổi tùy người, được cậu cho vào danh sách "khống chế" Thập Hỗn Châu, mười viên châu màu trắng, mỗi viên có thể đỡ được một chiêu thức và phản lại, dưới Cao Thiên thập nhị Thiên Động thì không có đối thủ, được cậu cho vào danh sách "giữ mạng".

Cậu lựa ra vài món đồ tốt, phân loại rồi cho vào túi trữ vật, sau đó tiếp tục học luyện đan. Một tuần nữa trôi qua, lúc này cậu cũng đã nắm vững tư chất đan sư bậc hai. Đan dược cũng có thể luyện được nhưng phẩm đan chỉ loanh quanh ở cấp một hoặc hai. Do địa mạch hòn đảo của cậu cũng thuộc dạng khá tốt nên thảo dược cậu trồng tăng bậc rất nhanh. Lão Long thì lâu lâu mới nói chuyện, đa phần trở lại mộ phần của mình, chờ cậu lên Phong Thiên thì mới truyền thừa thêm.

Một đêm trăng sáng, những vì sao cũng lấp lánh lên, cậu ngồi ngoài hiên của căn nhà gỗ dựng lên để đôi lúc đến để quét dọn cho đỡ chán. Ngồi trên cái ghế gỗ cậu tự làm, bộ ấm trà thì cậu mua ở Thiên Cung Thành. Do là hôm nay trăng sáng nên cậu chỉ thắp một cây nến để trong nhà. Không gian khá yên tĩnh cậu nhìn lên bầu trời về đêm, khuôn mặt buồn bã.

- Thanh Vân, cũng hơn bảy năm kể từ lúc đó, hầy, ta vẫn còn rất yếu, chưa thể làm được gì.

Cậu ngồi đó, thở dài.

Đến khi trời tờ mờ sáng thì cậu mới đứng dậy. Thói quen cũng thay đổi dần, sáng sớm không tu luyện thì tưới nước khu vườn thảo dược của mình, xong việc thì học luyện đan, không thì luyện thể và v·ũ k·hí, sử dụng v·ũ k·hí trong chiến đấu sao cho phù hợp, cậu cũng dành thời gian ra vạch các chiến thuật cho các tình huống cụ thể để tránh bị động khi chiến đấu. Ba năm nữa trôi qua, cậu lúc này cũng Khai Thiên hậu kỳ viên mãn, có thể tiếp cận Phong Thiên bất cứ lúc nào. Luyện đan của cậu cũng đến cấp ba, trận pháp của cậu cũng có tí thành tựu, vẽ bùa thì cậu đã thành thục, lượng bùa cậu vẽ thành công trong khoảng thời gian này tính đến con số ngàn. Công việc của cậu tại Thiên Cung cũng tiến triển vài phần, do là được Long Thiên Nhi chiếu cố nên trên dưới Thiên Cung cũng nể cậu vài phần, cũng xem như là có chỗ dựa vững chắc.

Về phần dược viên của cậu thì thảo dược được cậu trồng rất tốt nên phẩm cũng tăng theo, chục năm hóa trăm năm là chuyện bình thường. Toàn bộ hòn đảo được cậu cải tạo trở nên tươi tốt nhưng theo đó là lượng công việc khá nhiều, cậu định học thuật Khiển Rối để có vài con khôi lỗ phụ giúp nhưng phải đọc được chữ mà cậu chẳng nhìn được, thần thức chỉ quét qua hình vật ba chiều trở lên nên không đọc được. Cậu chỉ mong là lên được Phong Thiên để thừa hưởng Linh Nhãn để có thể nhìn trở lại.

Trong một khu rừng tre trên đảo, đây là tre mà cậu trồng, lúc trước chỉ có một bụi tre được cậu nhân giống và chăm sóc nên trở thành rừng tre như bây giờ, cậu đang múa quyền, các quyền pháp mà cậu từng học hay từng nhìn thấy khi ở Trái Đất được cậu đào lại, cải tiến và tích hợp, quyền pháp của cậu tuy thô thiển nhưng lực đạo lại rất mạnh, đôi lúc lại uyển chuyển hơn nhưng lực đạo không đổi, thân thể của cậu cũng được chú ý, lên Khai Thiên ít người để ý vào luyện thể nhưng cậu lại chú ý vào nó, vì cậu ít khi dùng kiếm hay v·ũ k·hí, đa phần là đáng tay đánh chân khi cận chiến, gặp cường địch thì mới dùng đến v·ũ k·hí.

Chương 28: Đồ tốt ta xin lấy