Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tự Tại Tiêu Dao
Unknown
Chương 37: Nghịch Thiên Hà
- Nhóc con đứng lại đi, lão phu tha cho một mạng...
Tu sĩ Thiên cảnh kia vừa đuổi theo vừa truyền âm cho Đoàn Bình An
- Ngu mới dừng!
Đoàn Bình An thầm chửi, hắn im lặng dùng mọi cách để chạy.
Trong lời Lạc Nhất Thiên có đề cập Thiên cảnh tu sĩ có nguồn linh lực vô hạn mà có một loại năng lượng khác thay thế. Căn bản nãy giờ hắn đang bị tên Thiên cảnh kia chơi đùa.
Nam Hoang rộng lớn, rộng lớn không biết là bao nhiêu, mà dù có tính thì cũng là một con số trên trời. Đoàn Bình An liên tục di chuyển, không ngần ngại bố trí truyền tống trận vạn dặm dù biết có rủi ro. Nhanh chóng đã đến mơi hoang mạc. Nơi đây thiếu đi sức sống, sắp đến được phần trung tâm. Đến tận đây mới có chút cắt đuôi được.
Vài lần trước Đoàn Bình An tổn hao rất nhiều nguyên thạch mà tạo ra vài cái truyền tống trận rồi bản thân đặt chân vài một trong số chúng. Như vậy mới đôi chút cắt đuôi được.
- Ôi mẹ nó, mười viên cực phẩm, nói gì thì nói chứ tiêu xài như thế là hoang phí a!
Đoàn Bình An nghiến răng, đây là vật để hỗ trợ tu luyện cũng như tiền tệ chính nên cứ dùng nhue vậy hắn có chút đau lòng.
"Ào ào" Đoàn Bình An ở nơi này bỗng nghe thấy tiếng nước chảy, lại rất xiết, khác hẳn với địa hình khô cằn nơi đây.
"Răng rắc" chưa kịp để hắn suy nghĩ thì hư không nứt vỡ, hai thân ảnh nam nữ lao ra. Nam là tu sĩ Thiên cảnh kia, nữ là Cơ Thanh Thanh.
- Ồ, nơi đây....A! Nghịch Thiên Hà!
Tu sĩ Thiên cảnh kia cảm nhận một chút liền hưng phấn, không chỉ là Đoàn Bình An mà có thêm một thứ khiến hắn phải hưng phấn.
- Tiểu mỹ tử, đến với tỷ tỷ...
Cơ Thanh Thanh thì không nhận ra, chỉ thấy Đoàn Bình An đang đứng quan sát.
- Tiểu thư, nơi đây đặc biệt, hãy mau trở về ạ.
Tu sĩ Thiên cảnh kia xoay người nói với Cơ Thanh Thanh.
- Không! Ta muốn tiểu mỹ tử kia.
Cơ Thanh Thanh nói.
"Ào ào" tiếng nước chảy càng lúc càng gần. Bây giờ Cơ Thanh Thanh mới nhận ra.
- Nghịch Thiên Hà!
Cơ Thanh Thanh lúc này mới nhận ra.
- Tiểu thư, xin hãy về cho!
Tu sĩ Thiên cảnh kia bắt đầu nôn nóng.
- Liều vậy!
Đoàn Bình An được cho thời gian suy nghĩ liền nghĩ ra một biện pháp, tuy hơi nguy hiểm nhưng an toàn của bản thân sẽ được đảm bảo.
"Vút" chiến mâu ném ra, theo đó là thân ảnh của Đoàn Bình An lao đến. Chiến mâu lao đến, đâm thẳng vào Thiên cảnh tu sĩ kia. Đoàn Bình An thì lao đến Cơ Thanh Thanh. Vừa lúc có một cỗ dị động, bên dưới một con sông lớn đang ùn ùn kéo đến.
"Keng" tu sĩ Thiên cảnh kia không chút gợn sóng mà đỡ lấy chiến mâu, tưởng rằng chỉ có thế nhưng Đoàn Bình An chuyến này liền mạng, tóm lấy Cơ Thanh Thanh. Nàng tuy là Thượng Đạo hậu kỳ nhưng đối mặt với Đoàn Bình An tu vi tuy thấp hơn một tiểu cảnh nhưng so độ tinh thuần thì kém xa.
Hắn nắm lấy tay Cơ Thanh Thanh, truyền linh lực của bản thân vào phong ấn toàn bộ linh lực của nàng. Tay còn lại cầm lấy thanh chiến mâu.
- Muốn tiểu thư nhà ngươi an toàn thì đừng có đuổi theo ta nữa!
Đoàn Bình An nói xong đánh liều lao xuống dòng sông chảy xiết kia. Theo tính toán của hắn thì lao xuống rồi đau lòng lấy ra mười viên nữa để chạy trốn nhưng khi cách dòng sông kỳ lạ này ba tấc thì linh lực của hắn dường như bị áp chế. Hai thân ảnh cùng lao xuống nước.
Tất cả chỉ diễn ra trong vài chục giây, đến khi cả hai lao xuống nước thì tên tu sĩ Thiên cảnh kia mới ôm đầu lo sợ:
- C·hết rồi! Như này làm sao nói với thiếu chủ đây? Ta cưỡng ép thăng cấp nên vẫn chưa thể ổn định, với lại Nghịch Thiên Hà này ma diệt khí tức rất nhanh. Ôi!
Lúc này cả hai người Đoàn Bình An và Cơ Thanh Thanh đang ở dưới sông, may mắn thuật bế khí rất thông dụng và dễ thi triển nên cả hai không bị ngạt nước. Dòng sông ban đầu chảy xiết, cuốn cả hai đi. Đoàn Bình An chỉ muốn chạy trốn, không muốn làm hại Cơ Thanh Thanh nên nắm chặt tay nàng để tránh bị thất lạc mà từ đó kết thù với cả Cơ gia.
Xuôi theo dòng nước xiết mà từ từ xuống đáy, cách mười trượng dưới sông thì mới hết chảy xiết. Nói cũng lạ, nhìn trên cao thì chỉ là dòng nước nông chảy xiết nhưng khi rơi vào thì như rơi xuống nơi sâu. Nhìn xuống dưới từ khoảng cách mười trượng vẫn còn rất sâu. Đến đây pháp lực của Đoàn Bình An coi như khôi phục, không bị áp chế nữa.
- Tiểu mỹ tử! Mau thả ta ra!
Cơ Thanh Thanh giọng như ra lệnh.
Đoàn Bình An nhìn sang nàng, không nói nhiều mà cốc vào đầu nàng một cái.
- Tiểu mỹ tử gì chứ? Ta là Đoàn Bình An.
Hắn nói.
Cơ Thanh Thanh xoa xoa cái đầu của mình. Răng như mài mà phát ra tiếng. Chốc nàng lao lên cắn vào tay của Đoàn Bình An.
- Đau! Này này này... Ngươi lại cắn ta!
Đoàn Bình An không kịp chuẩn bị liền bị cắn một cái.
- Phong!
Hắn chỉ tay. Định Nguyên Thuật điều động, ức chế lại hành động của Cơ Thanh Thanh.
Tuy vậy nàng vẫn mài răng chuẩn bị sơ hở.
- Tiểu thư quyền quý!...
- Thì sao? Ca ca của ta bị ta cắn không dưới trăm lần đâu.
Cơ Thanh Thanh bị Đoàn Bình An nói vậy không xấu hổ mà lại khoe nó như chiến tích.
- Nơi đây là nơi nào thế?
Đoàn Bình An muốn bơi lên nhưng chỉ cần lên một trượng thì pháp lực lại bị áp chế, đến khi lên mặt sông thì không khác gì phàm nhân.
- Ta không nói!
Cơ Thanh Thanh phồng má giận dỗi.
- Ồ...
Đoàn Bình An nheo mắt.
- Ngươi...ngươi định làm gì? Tiểu mỹ tử...
Cơ Thanh Thanh nói.
Ba chữ "tiểu mỹ tử" này lọt vào tai của Đoàn Bình An liền khiến hắn khá khó chịu. Đường đường là nam tử anh tuấn, từng là một tay chơi nhưng bây giờ là gì? Một "tiểu mỹ nhân"! Cho hắn thêm vài năm nữa chắc chắn sẽ khác.
Đoàn Bình An không nói nhiều, ngón tay khẽ động, điều khiển tay của Cơ Thanh Thanh. Nàng bị điều khiển mà lấy ra túi trữ vật.
- Không!...
Nàng lo lắng hét lên.
Đoàn Bình An nheo mắt cười, ngón tay khẽ động, túi trữ vật mở ra. Ngoài tư trang của nữ ra thì có vài món v·ũ k·hí, ba vạn nguyên thạch hạ phẩm, một vạn ba trăm nghìn nguyên thạch trung phẩm, tám trăm viên nguyên thạch cực phẩm, lệnh bài,...
- Nhiều thật đấy. Vậy...bốn trăm viên nguyên thạch cực phẩm ta lấy, xem như phí bảo hộ. À...còn vài món nữa.
Đoàn Bình An không lấy tất, dù sao Cơ Thanh Thanh chỉ mới cắn hắn một cái, chưa đến mức sống c·hết.
- Oa oa, dám bắt nạt ta...lại lấy trang sức ta thích nhất nữa chứ...oa oa...
Cơ Thanh Thanh không mài răng nữa mà môi run run, mặt nhăn lại, nước mắt chảy ra khóc to.
- Nói nơi đây là đâu rồi ta trả.
Đoàn Bình An thấy nhức đầu với khổ nhục kế của Cơ Thanh Thanh liền nói.
Nghe vậy Cơ Thanh Thanh mới ngưng khóc, nói:
- Nơi đây là Nghịch Thiên Hà. Nó không giống bình thường. Cái tên nghịch thiên nói lên tất cả. Nó là nước nhưng thường xuất hiện ở vùng trung tâm của Nam Hoang. Bên trên chảy xiết nhưng càng xuống sâu thì càng tĩnh lặng. Không biết nó ở đâu, xuất hiện từ bao giờ. Nghe nói từ dòng sông thời gian tách ra, cũng nghe nói là từ Đông Hải chảy qua.
Cơ Thanh Thanh không chút giấu diếm nói.
- Được rồi, trả trước cây trâm.
Đoàn Bình An trả lại một đồ vật của nàng.
Không lên được thì đi xuống. Đoàn Bình An có châm ngôn là phải thử mới biết được nên lặn xuống, kéo theo Cơ Thanh Thanh mặt hoảng sợ xuống theo.
- Điên, ngươi là kẻ điên, tiểu mỹ tử thật điên!...
Cơ Thanh Thanh thầm nghĩ.
Càng xuống dưới thì càng sáng, cứ như là nghịch đảo, như hai chữ nghịch thiên kia. Lại càng xuống dưới thì lại không cần thuật bế khí nữa, ở dưới lai có thể hô hấp được, y phục cũng khô ráo không ướt. Nghịch Thiên Hà, nghịch đảo hết thảy, cứ như chống lại Thiên Đạo vậy.
- Không thấy đáy, đã gần vạn trượng rồi!
Đoàn Bình An kinh ngạc.
- Không xuống được đâu, càng xuống thì lại càng sâu hơn.
Cơ Thanh Thanh nói. Nàng tuy là lần đầu ở trong Nghịch Thiên Hà nhưng kiến thức cơ bản vẫn có được.
- Làm sao để thoát khỏi đây?
Đoàn Bình An hỏi.
-...
Cơ Thanh Thanh không nói, chỉ nhìn hắn.
- Rồi rồi, trả lại gương cho.
Đoàn Bình An nói.
- Hi hi. Ta không biết...
Cơ Thanh Thanh mỉm cười nói.
- Ui da...
Vừa nói xong liền b·ị đ·ánh vào đầu.
"Ù ù" một âm thanh nào đó vang đến, cả hai đều nghe được. Một luồng ánh sáng lao đến.
- Nghịch Thiên Mẫu Kim!
Cơ Thanh Thanh há hốc mồm kinh ngạc.