Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 4: Sơn tặc

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Sơn tặc


Tên cầm đầu kia thấy thế, mặc cho cơn đau từ bàn tay, hắn tay còn lại cầm thanh trường đao, hô to:

Cậu thổi tắt ngọn nến đang thắp sáng căn nhà nhỏ của minh. Giờ ngoài cậu am hiểu địa hình ở đây thì khó tìm được ai khác.

Tên còn lại lấy kiếm ra đỡ nhưng bị kiếm của cậu do bọc linh khí nên cứng cáp vô cùng, kiếm của tên kia b·ị đ·âm gãy khiến hắn b·ị đ·âm xuyên đầu, tên thứ ba c·hết.Còn tên bị bị cậu đá văng đi cũng ngồi dậy, thấy ba người bị cậu g·iết thê thảm thì sợ hãi, quay người chạy đi.

Cậu nói nhỏ với cô gái đang khóc với hoảng sợ kia.

Giọng Đoàn Bình An cất lên đi cùng với thanh kiếm được phóng đến, cắt đi cánh tay của tên bị chột. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Tốt, tốt, mang cho tao một con ả nhìn vừa mắt một chút.

- Phù...phù...bình tĩnh, bình tĩnh, dần sẽ quen, dần sẽ quen...được rồi.

Bọn chúng bàn hay nói chuyện đều bị cậu nghe rõ từng câu từng chữ.

Tên đi đầu tiên cũng là tên to con nhất lên giọng quát.

Cậu nói với người kia, chạy đi.

- Lúc đầu chạy thì ta không đuổi, khi ý g·iết ta thì đừng hòng chạy đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Hắn chưa kịp nói thì lại cảm thấy không còn nói được nữa, một thanh kiếm cắm thẳng vào cổ họng đầy mỡ của hắn khiến hắn chỉ "Ư ứ".

Mấy tên sơn tặc đứng đó khi nghe được thì như kiến vỡ tổ, chạy toán loạn khắp nơi.

- Tuy đây là lần đầu g·iết người nhưng ta sẽ không nhân nhượng, vì ta muốn sống để nhìn ngắm thế giới này!

Nay cũng là ngày Hà Yên Môn tập hợp nên không có một cao thủ trấn ở đây nên bọn này càng hung ác hơn.

Máu cũng từ từ tràn ra khiến hắn đau đớn nhưng cũng không thét lên được. Cậu đạp hắn đi ra xa, văng đến chỗ cái cây lớn gần đó.Không đợi bốn tên kia kịp phản ứng, cậu nhanh chóng đi về hướng tên gần nhất bên trái, "xoẹt" âm thanh kiếm của cậu chém đứt tay của hắn, "phịch" cánh tay ấy rớt xuống đất, tên đó gào lên một tiếng "A" thật lớn.

- Tụi tao khá là thiếu thốn, cô em và mấy người kia nếu không ngại thì hãy phục vụ bọn anh đêm nay, hứa luôn, sáng mai tụi anh thả, hứa, ha ha ha.

Cậu nhấp xong ngụm trà, dõng dạc nói.

Cậu không định g·iết mấy tên xung quanh, lấy đà, cậu phóng thẳng về phía tên cầm đầu to con kia, hắn thấy cậu đang lao về phía mình, nhanh chóng lấy cây trường đao ra đỡ. Tiếng "keng" phát ra, v·a c·hạm cực lớn giữa hai món v·ũ k·hí. Cậu vỗn đã bọc linh khí vào thanh kiếm nhưng lại không thể phá đi thanh trường đao này.

Cậu suy nghĩ.

Nhìn lại thấy tên đó cũng có thể bọc linh khí vào thanh trường đao. Cậu lui lại, cẩn thận quang sát xung quanh.

- Cảm ơn cậu đã giúp nơi đây.

Cô gái ấy tuyệt vọng hét lên cùng với tiếng than khóc của bao cô gái khác.

Cậu nhanh chóng định thần lại, tự nhủ là dần sẽ quen.

Cậu đáp lại.

- Không có gì, chẳng qua là tôi thấy chuyện nên đến giúp thôi.

- Vâng!

Một người từ Hà Yên Môn, râu đen dài, tóc đen có vài sợi trắng đi đến chỗ cậu nói.

- Không sao, tên đó không còn nữa rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một tên trong đám ấy bóp ngực của một nữ nhân đang ngồi đó khóc, giọng bỉ ổi nói.

- Láo với lão gia à? Nhanh...

Tên bị chột kia ngắm nghía một cô gái xinh đẹp đang bị trói, chìa tay ra nắm đầu cô gái ấy lên mặc cho cô gái ấy đang khóc.

- Rút, nhanh!

- Tên kia, mày là thằng nào mà dám g·iết c·h·ó trung thành của tao? Bây đâu, g·iết c·hết hắn, ai g·iết có thưởng hậu hỉnh!

Những người Hà Yên Môn kia đáp xuống, ai cũng xông lên g·iết những đám sơn tặc đang chạy toán loạn kia.

Từ trên trời thấy có vài người đang bay xuống.

Bỗng chợt cậu có cảm giác không yên, phóng một tràn thần thức quét xung quanh nơi cậu sống. Rõ ràng hiện ra gần trăm tên ăn mặt hơi rách rưới, tay cầm v·ũ k·hí, ai ai cũng tướng mạo to lớn đôi lúc còn mập mạp.

- Đại ca thật phong độ, để ta lấy một con tiện nhân cho đại ca hưởng thụ.

- Đại ca, thu nhập khá ổn, vậy...

Cậu muốn ói vì đây là lần đầu cậu g·iết người, hẳn bốn người, bốn tính mạng bị cậu g·iết một cách tàn bạo, mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi cậu, vốn các giác quan của cậu rất nhạy nên mùi máu cũng trở nên rất khó chịu.

Ở lưng núi, Đoàn Bình An cũng thấy cảnh này, khung cảnh khó có thể chấp nhận được. Cậu tức giận, nhanh chóng chạy xuống trấn.

- G·i·ế·t được ta không thì mới nói được chứ!

Lần này tên đó đánh, hắn vung cây trường đao về phía cậu, bổ xuống, cậu nhanh di chuyển ra xa, lấy tay nắm một tên đang đứng, quăng tên đó vào. Hắn cũng chặt làm đôi tên đó, Đoàn Bình An nhân cơ hội, phóng theo sau khi hắn vung đao.

Cậu nhanh chóng lấy tay bịt miệng hắn lại, tay kia nhanh lấy kiếm đâm vào ngực hắn, trúng ngay tim, rút kiếm ra, một tràng máu ùa ra, tên thứ hai c·hết.Ba tên kia không ngu, hai tên cùng lên, chém hai hướng về phía cậu, nhanh như thoắt, cậu nhấc chân lùi về sau vài bước, kiếm của hai tên đó chém xuống đất.Cậu lấy lại nhịp thở, phóng về tên bên trái, hai chân đạp thẳng vào mặt của hắn, lấy đà bay lên không trung, chỉa kiếm về phía tên còn lại.

Hắn không để ý, đến khi ý thức được thì chẳng thể làm gì ngoài lấy tay ra đỡ, cậu chỉ cắt đi được ba ngón tay của hắn. Đau đớn, hắn lui lại vài bước, thân hình to con nhưng mập mạp, hắn đi bước nào thì nơi đó như rung chấn.

- Nghe rõ đây, đàn ông thì g·iết, đàn bà phụ nữ giữ lại, trẻ con thì gom lại một chỗ!

Khoảng bốn người bước nhẹ về hướng nhà của cậu, tay cầm kiếm và đao, sát ý đầy mình, gà trong vườn cũng không dám kêu, lui hết vào chuồng. Cậu ngồi đó thư thái thưởng thức trà nóng mà mình nấu.

- Vâng.

Sau khi có được thanh kiếm, cậu múa vài đường kiếm đẹp mắt, do là lúc còn ở Trái Đất, cậu có xem qua vài đường kiếm trên phim, tưởng rằng chỉ là vài đường múa hoa hòe cho đẹp nhưng khi cậu đào lại và cải tiến một chút trên nền tảng khi ở đây thì có thể gọi là sát chiêu.

- Cái tên thợ săn kia, c·hết đến nơi rồi còn dẻo miệng, mau chặt đi một cánh tay rồi cút khỏi đây thì ta sẽ cân nhắc!

- Được, hôm nay vui chơi hết mình đi, chúng ta là thần ở đây, ha ha ha.

- Nói? Sao còn chưa nói?

Cậu nhấc chân lên, thoáng đã đến chỗ tên mập ấy, cầm thanh kiếm từ từ rút ra khỏi cổ họng hắn.

Bên trấn, một người đi canh đêm đã bị bọn sơn tặc g·iết, chúng ập vào trấn như l·ũ q·uét, gần trăm người, ai cũng trang bị kiếm và đao, ở trấn nhỏ này ít người, đàn ông thì chỉ có chục người là trai tráng, còn lại đều ở tuổi trung niên.

Tên cầm đầu vừa tu bình rượu, vừa cười hả hê nói với tên bị chột đang ngồi kế nói.

- Coi như là phòng thân, ở đây không cấm cầm kiếm theo người nên mang theo cũng coi là phòng. Cũng như khoảng thời gian nữa, ta sẽ rời khỏi đây ngao du thiên hạ, tiêu dao tự tại!

Đến cổng, cậu thấy một tên đang định h·iếp một nữ nhân ngay giữa đường, cậu không chần chừ chạy lại chỗ hắn, chỉ một tay là có thể bố bổ hắn, nhấc hắn lên một cách dễ dàng, cậu đâm vào bụng, hất văng hắn đi. Cậu lấy áo ngoài của mình mặc cho nữ nhân kia thay cho bộ áo rách tả tơi dưới đất. Cậu dìu cô gái ấy đến một ngôi nhà, đặt cô xuống rồi tiếp tục đi tiếp.

- Tôi thấy tên cầm đầu lũ này tháo chạy về hướng kia, tôi sẽ xử hắn, phần còn lại ở đây nhờ các vị.

- Không...không, thả ra, thả tôi ra.

Thấy người của mình bị g·iết, tên cầm đầu tức giận, tay cầm thanh trường đao chĩa mũi đao về phía Đoàn Bình An, quát lớn.

Cậu lấy thế, ném thanh kiếm về phía tên đang bỏ chạy, kiếm lại đâm xuyên đầu, hắn ngã xuống, tên thứ tư c·hết.

- Ngươi thả cái tay đấy ra!

Thân ảnh cậu nhanh chóng chạy đến, cầm thanh kiếm lên, xoay người chém lìa đầu tên bị chột kia.

Lúc này giữa trấn, chỉ có phụ nữ và trẻ con được chia ra hai vòng tròn. Đàn ông thì bị bọn chúng trói chặt lại, người thì bị treo ngược lên, người b·ị b·ắt treo cổ. (đọc tại Qidian-VP.com)

- Xuyên táo ha ha nhưng...ọe...

- Sơn tặc? Lũ này định làm gì?

- Hà Yên Môn nhận được cầu cứu, tiếp viện đã đến!

- Cũng đêm rồi, ta cũng định đi ngủ, uống xong chén trà nóng đến bỏng tay này thì ngủ, muốn mượn g·iết thú hoang trong rừng thì ngày mai hẳn đến.

Cậu lạnh giọng đáp.

Chương 4: Sơn tặc (đọc tại Qidian-VP.com)

Cậu ngồi trên ghế, tay lau kiếm, vừa lau vừa nói.

- Đại ca, có căn nhà nhỏ kia không nằm trong kế hoạch, hình như mới xây dựng không lâu. Chắc của gã thợ săn nào đó mới đến!

- Không cảm thấy khí tức của tu sĩ, không phải sợ, cho vài đứa vào xử, còn lạo làm theo kế hoạch, nhanh không thì sáng mai khó làm!

Cậu đứng dậy, tay nhấc kiếm lên, luồng ánh dáng của kiếm ánh lên thể hiện cho việc sắp sửa có một trận mưa máu!

- Hừm...đây rồi, mày sẽ hầu đại ca!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 4: Sơn tặc