Tiên Lộ
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34: Ma Tiên Trùng Sinh
"Vù vù vù" tiếng gió vang lên, lá cây uyển chuyển theo cơn gió.
- Phương Thiếu, tên ác ma kia, đây là nơi chôn của ngươi, hôm nay là ngày c·hết của ngươi!
Một lão nhân trường bào màu nâu chỉ tay về phía Cổ Nhật Phương Thiếu mà nói.
- Cùng là Thái Ất, sao lại cùng vây công ta, có ngon thì từng người vào, ta nhận hết.
Cổ Nhật Phương Thiếu đứng trên một con chim lớn, cái mỏ lớn ánh lên màu vàng, toàn thân được bao lấy bởi một tầng màu của máu.
- Ngươi, tên ma tiên này, không phải Tiên Ma Giới được Thiên Đạo nhập vào Tiên Giới của chúng ta thì ngươi có thể tác quái ở đây?
Một thiếu nữ thân hắc bào nói.
- Ôi, ngây thơ vậy, nếu Thiên Đạo không nhập vào thì ta cũng sẽ tìm cách đến đây, hahaha.
Phương Thiếu cười.
- Ở đây có ba trăm Thái Ất, tất cả đều là tinh anh, ngươi chỉ thân cô, mau chóng đầu hàng, giao ra Thời Không Chiếu, chúng ta có thể đảm bảo ngươi có thể chuyển sinh mà tiếp tục tu hành.
Một người trong đám đông nói.
- Hahaha, đây là chuyện cười hay nhất mà ta nghe qua, đảm bảo? Thứ gì có thể đảm bảo lời nói của ngươi? Ta tốn bao nhiêu công sức mới có thể luyện ra tiên bảo cấp Đại La, há có thể cho các ngươi?
Phương Thiếu cười lớn.
- Hắn không nghe đâu, các đại tiên, chúng ta liên thủ, g·iết hắn!
Một người trong đám đông kích động tất cả.
- Hừ, vậy thì c·hết chung.
Phương Thiếu hừ một tiếng.
"Thời Không Chiếu" ý niệm khẽ động, một loại ánh sáng từ người của Phương Thiếu phát ra.
- Không ổn, hắn định sử dụng!
Một người trong đám đông nhận ra, kinh hô.
- Mau khống chế hắn, ta có Khống Tiên Tháp, để ta.
- Ta có Tru Ma Ấn, ta lên.
-...
Vô số tiên bảo cấp Thái Ất phát ra, nhưng lại không nhanh bằng Phương Thiếu.
- Vạn năm leo lên Đại Thừa, triệu năm leo lên Thái Ất, ta c·hết thì sao, các ngươi cùng c·hết, hahaha.
Phương Thiếu cười quỷ dị.
"Oành" chấn động vang lên, cả Tiên Giới chấn động, ba trăm Thái Ất sau cơn chấn động ấy chỉ còn vài chục người.
- Phương Thiếu tên ma tiên đó, hắn nếu lấy Không Gian thoát được thì chúng ta c·hết, nếu hắn lấy Thời Gian nghịch chuyển thì không biết Tiên Giới sẽ ra sao?
Vài chục Thái Ất còn sống sót đều có chung suy nghĩ.
Không gian vỡ vụn, thời gian bồi đắp, sửa chữa thiệt hại.
- Hahaha, ta lại trùng sinh trở lại, hahaha.
Phương Thiếu ngồi trên giường mà cười to.
- Lần đầu sử dụng, đáng lý là sử dụng Không Gian mà chạy nhưng lại sử dụng Thời Gian, lại quay trở về triệu năm trước khi ta thành Thái Ất tiên.
Phương Thiếu ngồi trong phòng, căn phòng chỉ có một ánh đèn duy nhất.
- Để xem, hừm...hiện là mười lăm tuổi, ngày mai sẽ là biết mình có loại linh căn gì. Không sao, ta hiện có tam loại thuộc tính Kim - Mộc - Hỏa. Tương lai sẽ cấy Hắc Ám vào nhưng không vội, hiện tại đang ở Cổ gia, phía tây đại lục Thiên Hoang.
Cổ Nhật Phương Thiếu sắp xếp lại ký ức.
- Tu luyện sớm, nhanh tiến bộ.
Phương Thiếu suy nghĩ.
- Đường đường là tiên trùng sinh, linh hồn chắc chắn sẽ rất mạnh nhưng nghịch chuyển thời gian cũng xem như nghịch thiên, Thiên Đạo chú ý, giáng thiên kiếp trừng phạt, không nên tiến bộ quá nhanh được.
Phương Thiếu ra kế hoạch.
- Luyện Khí công pháp rất nhiều, ta nhớ toàn là những cực phẩm, bây giờ thì chuyên tu một loại lên cao nhất, trong kỳ thi gia tộc lấy Trúc Cơ Đan mà tiến cấp Trúc Cơ, lại tiếp tục trưởng thành. Trở thành Hóa Thần, phi thăng thiên ma giới. Những cái phúc địa ở Thiên Hoang ta đều nắm trong lòng bàn tay, đợi có thực lực nhất định thì sẽ đi vào.
Phương Thiếu xếp bằng, tiến vào thiền định.
- Tích góp kiếp trước không phải để cho có, lần này lần nữa nhập đạo, phải làm sao để tiến cấp. Cổ gia cùng lắm chỉ là nơi tạm thời của ta, trú ở đây không ai dám lại gần, kế hoạch còn dài.
Phương Thiếu chìm vào biển ký ức, vô số thông tin hiện ra.
Lúc Phương Thiếu trùng sinh là buổi tối, hắn mất một đêm để tu luyện, nhanh chóng đã lên Luyện Khí sơ kỳ tầng hai.
- Tốt, tốt, một đêm đã có thành quả.
Phương Thiếu mở mắt.
- Bây giờ mối họa lớn nhất ở Hạ Giới là Đoàn Tâm, kiếp trước hắn dùng cái tên Tư Không Phong Nam làm mưa làm gió hạ giới, thực lực Hóa Thần trung kỳ uy chấn mà cùng lúc đó ta chỉ mới khổ sở Kết Đan sơ kỳ, phải dùng Thọ Cổ sống thêm năm trăm năm.
Phương Thiếu ngồi suy nghĩ.
Thọ Cổ là một loại cổ chứa thời gian pháp tắc của Thiên Đạo, được Thiên Đạo hợp pháp, chục năm, trăm năm hay vạn năm đều có. Thọ Cổ năm trăm năm có nguyên liệu là nhâm sâm ngàn năm, hai hài đồng một trai một gái còn trong sáng, cùng là anh chị em ruột càng tốt, thêm ngọn lửa của Hỏa linh căn thuộc tính, luyện hóa vài ngày là có thành quả.
- Thiên địa công bằng, ta kéo dài cái mạng nhỏ của mình thì cũng phải bồi thường cho thiên địa. Lúc ta Kết Đan sơ kỳ đã gần cạn thọ nguyên, dùng Thọ Cổ tăng thêm năm trăm năm, thăng tiến Nguyên Anh, sau khi l·ên đ·ỉnh phong mà dùng lực lượng động thiên mà phi thăng lên Thiên Ma Giới.
Phương Thiếu sắp xếp lại sự kiện kiếp trước.
Cổ gia c·hiếm đ·óng cả vùng núi phía tây, không ai phản đối vì nơi đây trùng trùng điệp điệp núi non, yêu thú ẩn mình, sinh sống khó khăn. Cổ gia lại phân nhánh ra nhiều họ nữa, Cổ Nhật là ví dụ, sau trăm năm mở rộng, Cổ Nhật lại phân ra nhiều họ khác, họ Phương của Phương Thiếu từ đó mà ra nhưng họ Phương chỉ có hắn, cha mẹ đều mất, Phương gia chỉ còn trơ mỗi Phương Thiếu.
- Kiếp trước gần ba mươi mới miễn cưỡng Trúc Cơ, bỏ lỡ nhiều thứ, kiếp này nhanh chóng Trúc Cơ, rời khỏi đây một thời gian. Theo ký ức mà tìm kiếm phúc địa, tìm vài thứ mà thích hợp với ta.
Phương Thiếu lên kế hoạch.
- Trước mắt là đi đến từ đường Cổ Nhật, làm lễ tiên đạo.
Trước mắt Phương Thiếu là từ đường của Cổ Nhật gia.
- Ô, Phương Thiếu, ngươi đến rồi.
Một thiếu nữ trạc tuổi Phương Thiếu chạy đến.
- Cổ Nhật Thiên Hoa, lúc này chắc chưa biết tương lai là Nguyên Anh kỳ, kéo Cổ gia lên tầm cao mới.
Phương Thiếu nhìn nàng ta mà nhớ về ký ức lúc trước.
- Ô, ngươi sao vậy? Bệnh sao? Sao ngươi không hăng hái?
Thiên Hoa nhìn Phương Thiếu mà hỏi.
Vạn năm Đại Thừa, triệu năm Thái Ất tiên, thời gian đã mài mòn ánh mắt của Phương Thiếu. Triệu năm sống, ranh giới sống c·hết không biết đã chạm đến bao nhiêu lần, ánh mắt bây giờ của Phương Thiếu chỉ có một màu đen u ám, ai nhìn vào sẽ có cảm giác như sâu không đáy, như một kẻ chẳng thiết gì cuộc sống vì đã trải qua rồi.
- Không...không có gì, chỉ là ta háo hức quá đêm qua không ngủ ngon thôi.
Phương Thiếu diễn, ánh mắt dần sáng lên, hệt như bao thiếu niên khác.
Bên trong từ đường có nhiều bài vị, có một lão ông đứng ở giữa, tay không ngừng niệm, sau một khắc liền cắm cây nhang xuống bát hương.
- Các con, từng người vào đây đi.
Ông ta chậm rãi nói.
- Ông tộc trưởng, ta trước.
Thiên Hoa bước ra.
- Hừm con là...Cổ Nhật...Thiên Hoa?
Ông ta chậm rãi suy nghĩ rồi nói.
- Vâng, là con.
Ánh mắt của Thiêm Hoa sáng lên.
Theo chỉ dẫn của tộc trưởng mà chạm vào quả cầu thủy tinh.
- Song...song linh căn Thủy, Mộc thuộc tính, tốt lắm. Hahaha.
Lão tộc trưởng ban đầu còn như một lão già đãng trí nhưng sau khi thấy song linh căn liền cười tươi.
Thiên Hoa bước ra từ đường, vô số ánh mắt nhìn về phía nàng, ghen tị, ngưỡng mộ đều có cả. Riêng Phương Thiếu chỉ đứng một góc, hắn đã biết, kiếp trước còn ngưỡng mộ nhưng kiếp này thì Thiên Hoa chỉ là con cờ thí cho hắn.
- Tam linh căn thuộc tính Kim, Mộc, Hỏa. Không tốt cũng không tệ, ổn.
Lão tộc trưởng khá hưng phấn nhưng không bằng lúc trước.
- Lão già này diễn giỏi thật, sau lại c·hết vì cái vai diễn của mình.
Phương Thiếu nhìn lão ta rồi suy nghĩ.
Sau buổi đó, Phương Thiếu trở về nhà, là một cái sơn cốc nhỏ, nhà không lớn nhưng cũng không nhỏ.
- Kiếp trước ta say mê Thiên Hoa kia, sẵn sàng làm c·h·ó cho ả sai khiến, nghĩ lại thật ghê tởm chính mình.
Phương Thiếu suy nghĩ, sau lại chìm vào tu luyện.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.