Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Tiên Lộ

Unknown

Chương 35: Một Viên Linh Thạch Hay Bị Đập?

Chương 35: Một Viên Linh Thạch Hay Bị Đập?


"Đùng" sấm chớp vang trời, chớp một cái thì một lúc sau liền có âm thanh. Mưa bên ngoài không ngừng. Cổ Nhật Phương Thiếu ngồi trên giường, việc bên ngoài chẳng liên quan đến hắn.

- Cái thân xác phàm tục, đã đói rồi.

Bụng của Phương Thiếu kêu lên từng tiếng. Bây giờ hắn chưa Trúc Cơ, linh lực chỉ ở thể khí mà theo máu luân chuyển khắp cơ thể, đói khát vẫn diễn ra.

Phương Thiếu cầm trên tay miếng thịt khô, đây là thức ăn dã chiến và phổ biến nhất vùng núi này. Do là xung quanh toàn núi, lại có yêu thú khắp nơi, được mệnh danh khắp Thiên Hoang là Yêu Địa, đây cũng là lý do chẳng có thế lực nào dám định cư, duy chỉ có Cổ gia do có chút nội tình sâu thâm nên mới có thể sinh tồn nơi trùng trùng điệp điệp núi non này.

- Hiện tại tự thân thì cũng phải một năm mới tiến thăng trung kỳ Luyện Khí nhưng kế hoạch là phải nửa năm. Hừm...chỉ còn một cách.

Phương Thiếu vừa ăn vừa suy nghĩ. Ăn xong, Phương Thiếu tiếp tục tu luyện đến gần nửa đêm mới chịu nghỉ ngơi.

"Ò ó o" tiếng gà trống kêu, mặt trời ló dạng, sau cơn mưa hôm qua là một buổi sáng đầy sương mù. Hôm nay cũng là ngày nhập học của gia tộc. Đây cũng là cách để mọi gia tộc hay các thế lực giáo d·ụ·c và uốn nắn lý tưởng cho các thành viên từ nhỏ. Diệp gia, Phong gia, Đoàn gia và Cổ gia cũng vậy nhưng tính đào thải rất cao, không quan trọng là người cùng họ hay không, chỉ cần là tứ hay ngũ hành linh căn đều không được phép nhập học.

- Ôi! Cái ký ức khốn kiếp kia lại trở lại.

Phương Thiếu đứng trước cổng trường, quả thật hắn chẳng muốn ở lại đây tý nào.

- Có thể trốn thì đã trốn nhưng trốn đi đâu? Gia tộc có gia quy, không được trốn học và nghỉ học không có lý do chính đáng.

Phương Thiếu vừa đi vừa suy nghĩ.

- E hèm, hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta học, năm sau sẽ hết sơ cấp, trung cấp nếu muốn thì lên, không muốn thì thôi, không ép buộc. Bài học hôm nay là phương thức nhập linh khí vào trong cơ thể.

-...

Thầy giáo giảng bài rất nghiêm túc, những thanh thiếu niên cũng vậy, riêng Phương Thiếu không quan tâm lắm.

Những thứ cơ bản này Phương Thiếu đã thuộc nằm lòng, nói bừa cũng đúng, lâu lâu chú ý để ôn lại kiến thức, những thanh thiếu niên kia học kiến thức mới còn hắn thì ôn lại kiến thức cũ. Thầy giáo cũng chú ý đến Phương Thiếu không tập trung nhưng lần nào hỏi thì hắn cũng trả lời đúng, không sai một chữ.

- Được rồi, hôm nay kết thúc, mỗi học viên sẽ được phát bốn viên linh thạch hạ phẩm mỗi ngày, dùng cho mục đích tu luyện, không dùng để mua bán hay trao đổi.

Thầy giáo nói xong đọc tên từng người lên nhận túi linh thạch.

- Này, hôm nay ta với ngươi đi bắt mấy con bướm đi.

- Ê, nhanh lên, nhà ta có đồ ăn, ngon lắm.

- Hôm nay học khá thú vị, ta rất thích thú.

-...

Những thanh thiếu niên vừa đi vừa tán gẫu.

- Nhìn kìa, hình như có ai đang đứng chặn ở cổng!

Một người hô lên, kéo theo những cặp mắt đưa về phía cổng trường.

- Phương Thiếu, là hắn sao?

Hình ảnh Phương Thiếu hiện lên.

- Cái tên chỉ có tam linh căn, chúng ta cũng như hắn, hắn định làm gì?

Ai ai cũng có câu hỏi.

- Linh thạch của các ngươi, mỗi người một viên, phí qua cổng.

Phương Thiếu dựa vào cây cột, lớn giọng nói.

- Gì? Tên đó nói gì? Hắn cũng muốn thu phí? Trông dáng người hắn đi, không đô con, lại có tam linh căn phổ biến như chúng ta, lên, đập hắn ra bã cho hả giận!

Một người hô, cả bọn xông lên.

- Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt? Ta chiều.

Phương Thiếu cũng lao lên.

Ở tình huống này thì việc khôn ngoan nhất là bỏ chạy, một không thể đánh lại đám đông nhưng hiện tại Phương Thiếu đang muốn ra oai phủ đầu, tạo nên cái uy nên bỏ chạy là chuyện tự đá vào chân của mình.

Phương Thiếu lao đến, bỗng ngồi xuống, chân trái làm trụ, chân phải quét ngang khiến cho hàng đầu ngã xuống. Dùng quán tính mà bật lên, nhảy ra xa vài bước xong thủ thế lao đến, né vài cú đấm, nắm lấy tóc một tên rồi ba đấm vào mặt, buông ra rồi né tiếp, kỹ thuật uyển chuyển nên những công kích không kỹ thuật và không tổ chức kia của những thanh thiếu niên đều vô dụng.

- C·hết tiệt, Phương Thiếu làm gì mà mạnh vậy? Rõ ràng là lấy một chọi hai mươi, không những không b·ị đ·ánh cho ra bã còn ngược lại áp đảo số đông!

Những người b·ị đ·ánh ngất cũng tỉnh lại nhưng không thể chiến đấu, chỉ bất lực mà nghi hoặc.

Chênh lệch kinh nghiệm chiến đấu là điểm quyết định, bản thân Phương Thiếu vốn lăn lộn trong cái tu tiên giới này triệu năm, đúc kết kinh nghiệm từ đó mà rất phong phú, so với những thanh thiếu niên chỉ biết ra quyền cước cơ bản thì là như hạt cát mà so với sa mạc rộng lớn. Học viên cả trường có hơn năm mươi người, hai mươi người đầu tiên đã bị Phương Thiếu đánh cho không thấy trời đất, bị hắn dẫm dưới chân.

- Cái gì đây? Phương Thiếu, ngươi ăn gan hùm mật gấu ở đâu mà dám đánh người cùng gia tộc?

Lúc sau ba mươi người đi ra, toàn bộ đều thất kinh.

- Thì? Ta chưa đ·ánh c·hết, chỉ mang thương tích có thể chữa trị.

Phương Thiếu chân phải dẫm trên một bạn học, hai tay khoanh lại, phong thái chờ đợi mà nói.

"Bụp bụp bụp" liên tiếp ba mươi người lên, ba mươi người đều b·ị đ·ánh đến ôm mặt mà nằm đó. Chỉ có những bạn học nữ vẫn đứng đó sợ hãi.

- Huhu...tha...tha cho ta...bốn...bốn viên linh thạch ta cho ngươi tất, đừng có đánh ta, ta sợ đau.

Một bạn học nữ sợ quá mà đưa ra tất cả tài sản của mình.

Phương Thiếu giơ tay lên, bạn học nữ nhắm nghiền hai mắt, nhưng đổi lại là một phong thái ung dung có kỷ luật của mình của Phương Thiếu.

- Một là một.

Phương Thiếu lấy một viên, lấy những bạn học nữ khác một viên xong cúi người lấy mỗi người bạn học đang nằm mỗi người một viên.

- Phương Thiếu! Ngươi làm cái gì kia?

Thiên Hoa đi ra cuối cùng, kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt mình, phía trước có những bạn học nằm la liệt, Phương Thiếu thì gom những viên linh thạch, bên phải có những bạn học nữ sợ hãi mà đứng đó khóc.

- Sao? Ý kiến?

Phương Thiếu không nhìn Thiên Hoa một cái, vừa nhặt vừa nói.

- Ngươi...Phương Thiếu, cậu biết đây là trường học, đây là Cổ Nhật gia, đây là Cổ gia, cậu dám...

Thiên Hoa nói lý lẽ.

- Thì? Ta không g·iết đồng tộc, ta không làm trái quy định trường học, ta không làm gì sai. Không lẽ gia tộc chú trọng sức mạnh lại ra luật không được ẩ·u đ·ả?

Phương Thiếu lúc này đã gom đủ số linh thạch, đứng dậy nói.

- Hôm nay đủ rồi, ta tha cho một lần, lần sau sẽ như bao bạn học khác.

Phương Thiếu ung dung rời đi, để lại Thiên Hoa đang nắm chặt nắm đấm, giọng nói của Phương Thiếu lại có thể uy đến mức độ tính đánh trả nhưng lại thôi.

- Lão gia, ông thấy tên Phương Thiếu đó thế nào? Ban nãy tên nhóc đó đánh bạn cùng lứa, c·ướp đi linh thạch.

Một người mặc y phục gia nhân đang hành lễ nói.

- Hừ, chữa trị cho chúng nó.

Một lão già đang đứng quan sát, lão là quản lý học đường ở đây.

- Nhưng...

Gia nhân định nói.

- Nhưng nhưng cái gì? Các ngươi nên biết vị trí, các ngươi là ngoại nhân, được trời thương có linh căn, đừng tưởng là tu tiên giả lại muốn cùng tầng trời với nhau. Nên nhớ các ngươi chỉ là nô bộc. Cút và làm theo những gì ta nói!

Lão quản lý học đường vung chân đạp một cước vào bụng gia nhân, y ngã xuống, sau cùng thêm vài người hành lễ mà rời đi làm theo phân phó.

- Năm mươi viên, thêm của ta hiện có là năm mươi bốn, thu hoạch khá tốt. Ba mươi viên dùng để tu luyện, mười viên để dự trữ, mười viên dùng để cho trường hợp khẩn cấp.

Phương Thiếu ngồi trên ghế, cẩn thận kiểm kê lại thu hoạch rồi lập kế hoạch.

Đây là kế hoạch để nâng cao tu vi của Phương Thiếu. Mỗi người một viên cũng không đáng để nói, sẽ được mắt nhắm mắt mở cho qua vì cùng là tộc nhân, chỉ cần không c·ướp hết hay ra tay quá nặng thì có thể cho qua, đây là luật ngầm, Phương Thiếu trùng sinh sao lại không biết?

Chương 35: Một Viên Linh Thạch Hay Bị Đập?