Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tiên Lộ
Unknown
Chương 37: Cầm Lên Được Thì Cũng Bỏ Xuống Được
"Bịch" lại một buổi tan học nữa, đã nửa năm trôi qua, lại một lần nữa những bạn học bị Phương Thiếu đánh cho nằm đất, hắn thuận tay lấy từ bạn học một viên linh thạch.
- C·hết tiệt, nửa năm, nửa năm qua chúng ta khổ luyện, ấy vậy mà đánh ngã tên khốn đó một lần cũng chưa thể.
Một người đứng đó mà chửi nhưng cũng ngoan ngoãn đưa ra một viên linh thạch.
- Đã nửa năm, tiến bộ của cả trường đều ở mức cao nhất từ trước đến nay, một học viên bình thường có thể so với khóa trước.
Một người nam đứng trên tháp mà nhìn xuống, đánh giá.
- Tuy ta có nhiều phần ác cảm với Phương Thiếu nhưng quả thật muốn cảm ơn nó, chính nó đã giúp cho khóa này tiến bộ hơn, một thể thức chính trị thu nhỏ đã hình thành ngay trong trường với đối thủ duy nhất là Phương Thiếu.
Quản lý học đường quan sát, sau đó nói.
Trở về nhà, Phương Thiếu người đầy mồ hôi, hơi thở dốc, hắn cởi áo ra, những vết bầm hiện rõ trên người, đây là hậu quả mà Phương Thiếu phải chịu khi lấy một chọi năm mươi.
- Ha, mấy đứa nhóc lại tiến bộ rồi, xem ra cách chặn đường thu tiền đã không còn hiệu quả nữa. Phải nhanh chóng thay đổi kế hoạch thôi.
Phương Thiếu bôi thuốc, suy nghĩ.
Thời gian nửa năm không chỉ có mỗi mình Phương Thiếu tiến bộ, cả trường đều lấy tiểu ma đầu Phương Thiếu ra làm mục tiêu, bất đắc dĩ hắn đã trở thành thứ mà trường học dùng để đốc thúc tiến bộ cho toàn trường. Phương Thiếu biết nhưng chấp nhận như vậy, đổi lại hắn có tài nguyên tu luyện dồi dào hơn so với cùng trang lứa. Tu vi Luyện Khí sơ kỳ tầng ba lúc trước bây giờ đã tiến giai lên Luyện Khí trung kỳ tầng sáu, chỉ một bước nữa là tấn thăng hậu kỳ.
- Đánh đổi b·ị t·hương nhưng tu vi tiến bộ, vả lại ta không c·hết vì những chuyện này, sao lại không làm?
Phương Thiếu suy nghĩ. Bản thân hắn đã định được con người của mình, chỉ cần không c·hết thì có thể liều một lần, đánh đổi là tất yếu, đánh đổi càng nhiều, thu hoạch càng lớn.
- Đêm nay là tấn thăng hậu kỳ, không thể lơ là được.
Phương Thiếu bôi thuốc xong, ngấu nghiến miếng thịt rồi tu luyện.
"Vù vù vù" gió thổi qua những ngọn núi, ngọn đồi, kêu lên từng đợt, núi rừng ban đêm không trăng không sao rất tốt, không thể thấy cả tay của mình nếu không có ánh sáng.
- Thiếu gia, ngài hãy uống đi.
Một gia nhân đang bưng thuốc.
- Cút ra! Ta tự uống.
Thân thể cường tráng, khuôn mặt thô và dữ tợn, tóc màu đen đỏ nổi bật, là Cổ Nhật Hỏa Hổ.
Hỏa Hổ là thiếu gia của Hỏa gia, một chi của Cổ Nhật gia. Mười năm đổ lại đây chỉ có hắn mới mang linh căn Hỏa thuộc tính nên rất được Hỏa gia chú trọng.
- Phương Thiếu c·hết tiệt, chỉ cần một chút nữa, một chút nữa thôi.
Hỏa Hổ nghiến răng, chốc đã bóp nát chén xuống.
- Con trai, sao lại nóng thế?
Một trung niên nhân đi vào.
- Cha, ngài biết đấy, nửa năm nay cả khóa bị tên Phương Thiếu đánh cho nằm đất, ngày nào cũng thất thu một viên linh thạch.
Hỏa Hổ thấy cha của mình liền nhanh chóng làm nũng.
- Thôi thôi, chỉ một viên thôi, gia khố của chúng ta dư dả, con cứ vào lấy một viên. Vả lại con cũng sắp thắng rồi, ta có quan sát Phương Thiếu, hiện tại khi giao chiến nó đã có dấu hiệu mệt, bây giờ là lúc con trưởng thành, những chuyện này coi như lịch luyện đi, chức gia chủ Hỏa gia là của con trong tương lai.
Cha của Hỏa Hổ khuyên bảo.
Lúc này ở nhà của Phương Thiếu, hắn đang tập trung tu luyện, linh khí toát ra từ linh thạch nhanh chóng bị hấp thu hết. Do là tiên trùng sinh nên thể linh của Phương Thiếu rất mạnh, những chuyện gây hao phí tinh thần hắn đều có thể làm một cách dễ dàng.
- Thái Ất tiên, tuy chưa đat đến Đại La nhưng cũng xếp vào hàng ngũ tinh anh của Tiên Giới, Thiên Đạo ắt sẽ chú ý phần nào, vả lại ta trùng sinh, chỉ cần phi thăng Tiên Giới hay Tiên Ma Giới thì chắc chắn sẽ bỏ qua Ngụy Tiên, Chân Tiên, Tiên Thiên, Kim Tiên mà trực tiếp trở thành Thái Ất tiên. Như vậy là quá nghịch thiên, con đường tu luyện lại trở nên khó khăn hơn, mỗi lần độ kiếp sẽ như một cuộc khảo nghiệm.
Phương Thiếu than thở.
Qua nửa đêm, Phương Thiếu đã muốn đột phá, một đêm không ngủ không thể g·iết hắn được, bây giờ là lúc quan trọng.
- Thành công rồi.
Phương Thiếu cho tinh thần khảo sát, hắn đã thực sự đột phá hậu kỳ Luyện Khí.
- Bây giờ nếu là kiếp trước thì ta chắc cũng chỉ tầng bốn, đang làm con c·h·ó trung thành cho Thiên Hoa.
Phương Thiếu nhớ lại kiếp trước.
- Từ hậu kỳ tiến thăng đỉnh phong là chuyện dễ, Trúc Cơ mới khó, Trúc Cơ Đan ở Hạ Giới rất hiếm, không thể có hàng loạt, một viên cũng trân quý, đáng giá ngàn linh thạch.
Phương Thiếu suy nghĩ, lập ra kế hoạch Trúc Cơ cho bản thân.
Trời đã sáng, Phương Thiếu đã tranh thủ chợp mắt một chút, tuy không đủ giấc nhưng cũng gọi là nghỉ ngơi, tránh cho cơ thể bị mệt mỏi.
Một truyền mười, mười truyền trăm, bây giờ hung danh của Phương Thiếu đã đồn khắp Cổ Nhật gia, hắn đi ngoài đường ai ai cũng né tránh, đôi lúc còn trước mặt hắn đưa ra lời xúc phạm nhưng Phương Thiếu làm như chẳng nghe, cứ một đường mà đi.
- Quái? Sao tên ma đầu đó lại không có mặt?
- Hắn quên rồi sao? Hay là bỏ cuộc?
-...
Những học viên đứng trước cổng trường sau tan học, có người chuẩn bị linh thạch để đóng nộp, có người chuẩn bị tinh thần đánh trả nhưng tất cả đều bất ngờ khi Phương Thiếu không có mặt.
- C·hết tiệt, lúc ta muốn lần nữa phân thắng bại thì hắn lại trốn!
Hỏa Hổ tức giận nhìn cổng trường không có ai đứng.
- Lạ thật, ta đã chuẩn bị ghi chép thêm nhưng lần này lại xảy ra tình huống này.
Những người trong tháp đều có chung suy nghĩ.
- Ha, mấy nhóc này vui thật.
Phương Thiếu ngồi trên tầng ba của một cái quán rượu gần đó, ánh mắt hướng về phía trường học.
Bây giờ ai ai cũng nghĩ Phương Thiếu sợ bị thua nên đã thôi việc t·rấn l·ột linh thạch nhưng đó là những lời đồn. Kế hoạch của Phương Thiếu đã không còn tác dụng quá nhiều, từ hậu kỳ l·ên đ·ỉnh phong cần kha khá tài nguyên, nhiêu đó linh thạch chắc chắn sẽ không hài lòng hắn.
- Nam nhi cầm lên được thì cũng bỏ xuống được, ta gây dựng lên hung danh tiểu ma đầu thì cũng có thể hủy hoại nó, tất cả chỉ cần một hành động nhỏ là có thể.
Phương Thiếu nhấp từng ngụm rượu, nói.
Cái hung danh tiểu ma đầu dần dần phai mờ đi, chốc đã nửa năm nửa trôi qua, hung danh đã hoàn toàn bị lãng quên nhưng những gì Phương Thiếu gây nên vẫn tồn tại, vẫn có người căm ghét, hận hắn.
- Các bạn học, ta là quản lý học đường, một năm qua các bạn đã làm rất tốt, học tập tiến bộ, hôm nay là lễ tốt nghiệp, các bạn học có thể chọn học tiếp hoặc là thôi, đây không bắt ép.
Quản lý học đường đứng trên bục, phát biểu.
Nhanh chóng cả khóa đều chia ra làm hai phe, một phe học tiếp, muốn làm trưởng lão, một phe chọn thôi học, muốn kiếm tiền và tăng cao tu vi. Phương Thiếu đương nhiên chẳng muốn chức vị trưởng lão kia, hắn đã chọn thôi học.
- Trưởng lão họ? Ha, kiếp trước ta là chủ của cả một cái động thiên, một chức vị trưởng lão nhỏ bé, ta không cần.
Phương Thiếu suy nghĩ.
- Tên Phương Thiếu thôi học, hahaha, chúng ta sống rồi.
Sau khi công bố, những người khác đều cười to, bọn họ đã thoát khỏi Phương Thiếu.
- Thôi học sẽ phải bắt buộc rời khỏi nơi an toàn mà làm nhiệm vụ, đến lúc đó hắn c·hết ở xó nào cũng có thể.
Hỏa Hổ suy nghĩ, ánh mắt đầy thù địch nhìn về phía Phương Thiếu.
Như là cảm ứng được, Phương Thiếu nhìn lại, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại quá yêu nghiệt hiện ra nhất thời dọa cho Hỏa Hổ phải liếc qua chỗ khác.
- Phúc địa, ta đến đây.
Phương Thiếu ra khỏi gia tộc, những cái phúc địa ẩn quanh núi này kiếp trước hắn đã biết toàn bộ, bây giờ chỉ việc đến đó khai phá.
Tu vi tăng kinh người của Phương Thiếu khiến cho ai nấy cũng kinh ngạc, mười sáu tuổi tu vi Luyện Khí hậu kỳ tầng chín, một bước nữa là đạt đến đỉnh phong nhất thời tạo nên một cuộc tranh luận nhưng mọi người đều thống nhất là do Phương Thiếu đã t·rấn l·ột linh thạch của các bạn học thì mới có thể tăng cao tu vi như vậy.