Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Tiên Lộ

Unknown

Chương 38: Trúc Cơ Đan

Chương 38: Trúc Cơ Đan


"Gào gào gào" một bầy Nguyệt Lang đang đuổi theo một thanh niên hắc y, chúng như bị một thứ gì đó kích thích mà điên cuồng t·ruy s·át. Suốt chặn đường mà lũ sói t·ruy s·át thanh niên có rất nhiều bẫy, bầy sói mười con đến bây giờ còn năm con, khí thế không giảm mà ngược lại tăng cao thêm.

Thanh niên hắc y bị rượt đuổi chạy thêm một đoạn, bất ngờ biến mất, bầy sói vội dừng lại, dùng cái mũi thính của mình mà tìm kiếm.

Nguyệt Lang là chủng sói hoạt động về đêm, chúng hăng hái nhất là ở đêm có trăng, trăng càng sáng thì chúng lại càng mạnh, đến sáng chúng sẽ tụ lại ở tổ rồi chìm vào giấc ngủ nhưng đừng vội đi vào, trong giấc ngủ là lúc tinh thần cảnh giác của chúng cao nhất, một tiếng động đập cánh của muỗi ở vài trăm bước thì chúng cũng có thể cảm nhận được.

Sinh sống theo bầy, mũi và tai rất thính, hăng hái vào đêm có trăng, trăng càng tỏ thì càng mạnh nên nhược điểm của chúng là tỉ lệ sinh kém, một con Nguyệt Lang trung bình chỉ sinh sản hai con trong cả cuộc đời. Đương nhiên nếu trên tình trạng tuyệt chủng thì chúng sẽ có khả năng sinh sản cao nhưng chỉ dừng lại ở một mức độ nhất định.

"Oẳng oẳng oẳng" bầy sói bị rơi xuống hố, bên dưới là những thanh gỗ mũi nhọn chìa lên, với thân thể gần trăm cân thì rơi xuống sẽ gây ra v·ết t·hương chí mạng. Thanh niên từ trong bóng tối đi ra, là Cổ Nhật Phương Thiếu.

- S·ú·c sinh suy cho cùng cũng là s·ú·c sinh, nhất cấp yêu thú cũng chỉ có thế.

Phương Thiếu đánh giá, sau đứng nhìn bầy sói năm con c·hết vì mất máu.

Nguyệt Lang có bộ lông rất đẹp, khi trăng sáng nó sẽ ánh lên một màu bạc óng ánh, rất được những thương nhân mua lại. Răng và xương được dùng để luyện thuốc bình thường, nguyên liệu bổ trợ cho luyện đan. Thịt tuy không ngon bằng những loại gia s·ú·c gia cầm bình thường nhưng lại có thể cứu đói và bảo quản rất lâu. Máu dùng để làm sơn, làm màu vẽ.

Tính bầy đàn của chúng rất cao, vì sinh sản ít nên tình đoàn kết rất bền chặt, Phương Thiếu phải dùng một con sói con để kích ứng chúng điên lên mà t·ruy s·át, mới tạo nên tình cảnh bây giờ.

Phương Thiếu thành thạo lấy những thứ quan trọng của Nguyệt Lang, hắn đã làm đến ngán ở kiếp trước nên cực kỳ thành thạo. Làm xong thì cũng dọn dẹp lại cho không có chuyện gì phát sinh. Dọc đường thì Phương Thiếu cũng men theo hướng hắn bố trí bẫy để lấy thu hoạch của những con sói khác.

- Cậu...cậu ơi, cứu...cứu ta.

Một giọng nói yếu ớt phát ra khiến Phương Thiếu dừng bước.

Phương Thiếu nhìn xa vài bước, là một lão trung niên bị bẫy của hắn trói lên, thân cây bố trí từ đầu đập mạnh vào đầu lão, những khúc cây gỗ nhọn từ phía đối diện bắn thẳng, gim thẳng vào người lão, lão đanh hấp hối, nghe tiếng bước chân và nhìn thấy bộ dáng của Phương Thiếu thì nghĩ hắn là thợ săn ở đây.

"Phập" một con dao găm phóng ra, đoạt lấy sinh mạng đang hấp hối ấy, lão trung niên c·hết không kịp nhắm mắt.

- Nhìn thương thế thì cứu cũng chẳng thể làm gì, tiễn sớm một đoạn coi như làm phước.

Phương Thiếu lại gần, nhìn những v·ết t·hương trên người lão trung niên.

- Cũng không phải quá lo lắng, lão già này là một phàm nhân, tám, chín phần là thợ săn ở đây đi coi lại bẫy của ta. Không phải người trong gia tộc, g·iết cũng không sao.

Phương Thiếu nhìn sơ qua rồi kết luận. Đối với Phương Thiếu thì hiện tại bản thân còn quá yếu, hắn làm gì có cái tình thương gia tộc, thời gian mài mòn hết rồi, thế mới là tiên ma, vả lại bây giờ g·iết người cùng tộc thì cái khiên Cổ gia này sẽ không thế sử dụng được nữa, phải bỏ cả đại lục mà trốn.

Dọn dẹp t·hi t·hể bằng cách thiêu xác, dọn dẹp tất cả các bẫy thì trời cũng sáng, Phương Thiếu quay về gia tộc.

Gia tộc có bảng nhiệm vụ và tích điểm cho các thành viên tham gia làm việc, đổi sức lực của bản thân mà lấy những điểm tích, điểm càng nhiều thì phần thưởng đổi được càng hậu hĩnh.

- Một nghìn ba trăm điểm, thêm những thứ này là lên hai nghìn, điểm đã cập nhật, cậu có thể đổi điểm ngay.

Người lễ tân tiếp nhận thu hoạch của Phương Thiếu, sau đõ khắc vào miếng gỗ số điểm.

- Trúc Cơ Đan năm nghìn điểm, nhịn ăn nhịn mặc hai tháng cũng được một phần ba chặn đường, hiện tại săn Nguyệt Lang đã không còn hữu hiệu nữa rồi.

Phương Thiếu suy tính.

Phương Thiếu hiện là Luyện Khí đỉnh phong, một bước nữa là Trúc Cơ, bình cảnh mà bao tu sĩ ở Hạ Giới khốn khổ. Tuy có thể luyện đan nhưng tỉ lệ đan thành rất thấp, kiếp trước tuy là Thiên cấp đan sư nhưng bây giờ chỉ còn lại kinh nghiệm, còn thiếu sót ở tu vi, tỉ lệ chưa đến hai phần thành công, vả lại muốn tìm nguyên liệu luyện đan thì rất khó, nguyên liệu tuy ít nhưng lại hiếm, phúc địa ở đây Phương Thiếu nắm trong lòng bàn tay nhưng lại phải bàn đến lò luyện đan.

- Rắc rối đây, kinh nghiệm thì có nhưng tu vi quá kém, ta bây giờ chưa thể nào rời khỏi nơi đây, đổi điểm lấy lò luyện đan được nhưng lại bị chú ý, không chừng sẽ như tự đá vào chân của mình.

Ý nghĩ luyện đan nhanh chóng được lược bỏ.

- Đành vậy, tiếp tục thôi.

Phương Thiếu thở dài.

- Khoang đã...ta có thể!

Phương Thiếu định đi nhưng chợt dừng bước, sau đó vừa đi vừa suy nghĩ:

- Không thể đổi thì ta đi thu thập nguyên liệu, chợ đen không thiếu, cùng lắm là vật đổi vật.

Nói là làm, đêm đó, Phương Thiếu rời đi. Cổ gia chẳng quan tâm tộc nhân có đi đâu hay làm gì, chỉ cần đừng gây phiền phức cho tộc thì dù có c·hết cũng chẳng ai quan tâm. Phương Thiếu bước ra khỏi trại, người canh cửa cũng chỉ ngó một cái cho có lệ rồi thôi.

...

"Ầm" một âm thanh nổ vang, khói bụi mịt mù, một con rắn màu xanh to lớn bị mắc vào một màn tơ trắng và dày, nó không ngừng giãy giụa để thoát ra nhưng không được.

- Haha, tiêu hao một nghìn để mua tơ nhện Bạch Ngọc, có lời.

Phương Thiếu từ v·ụ n·ổ đi ra, y phục tuy bị cháy cạnh vài chỗ nhưng không nhiều, tay đang cầm một con nhện khá nhỏ, nằm gọn trong lòng bàn tay.

Phương Thiếu suy nghĩ khẽ động, tơ nhện bóp chặt, con rắn bị bóp c·hết. Đề phòng vạn nhất, hắn vẫn để đó, không thu lại tơ nhện.

Từ hai lỗ tai của Phương Thiếu lòi ra vài cái que, nó ngoe ngoảy động đậy. Phương Thiếu nhắm mắt một chút, sau một lúc thì mở mắt ra, nhìn về phía con rắn.

- Đã c·hết.

Phương Thiếu kết luận.

Những cái que kia từ từ thu lại, sau đó biến mất. Đó là cổ, tên là Không Nhĩ, khoảng cách năm trăm bước đều có thể nghe rõ mọi thứ tạo ra âm thanh. Tuy nhiên nhược điểm là chủ thể phải có một cái đầu phân tích kỹ càng, nếu không sẽ rất loạn vì mọi âm thanh tất cả đều thu lại hết vào tai.

- Người dùng cổ, gọi là Cổ Sư, cổ trùng là một loại tu luyện hiếm có ở Thiên Hoang nghèo túng này. Người dùng cổ, luyện cổ, nuôi cổ, dùng thì dễ, luyện thì khó, nuôi lại càng khó hơn. Không nói đến dùng và luyện, nuôi thì phải dùng cơ thể làm vật ký sinh, để cổ hút đi sinh khí dư thừa của cơ thể mà sống. Chưa kết Kim Đan, nội thể chưa hình thành chỗ để cho cổ trùng ký vào nên đây là cách dưới Kết Đan thường dùng. Tuy nói là chứa đựng nhưng cổ trùng khắc nhau không thể chung với nhau, chúng sẽ đấu đá với nhau, nhẹ thì tu vi giảm mạnh, nặng thì vỡ Kim Đan, hoàn toàn trở thành phàm nhân.

Phương Thiếu thoáng nghĩ, nhớ lại kiến thức. Kiến thức hắn tao ngộ qua năm tháng rất nhiều, chỉ có thực hành để nhớ, theo năm tháng tuế nguyệt, vô số ký ức và kiến thức bị quên lãng.

- Vừa lúc giữa xuân, Cỏ Linh Xuân chắc chắn có, phải tranh thủ.

Phương Thiếu bắt đầu kiếm quanh phúc địa này, sau một lúc cũng thu hoạch được nguyên liệu luyện chế Trúc Cơ Đan.

- Hoàng Linh Chi, Cỏ Linh Xuân đã có, Lưu Lam Thủy thì có thể đổi ở bảng điểm, ta đã đoán trước, đã đổi.

Phương Thiếu vẻ vui mừng ra mặt, sau đó không nói nhiều mà rời đi.

Đăng Tiên Sơn, tại chợ đen, một người đàn ông trùm mũ đen đang ngồi thư thả, bỗng có một thân ảnh đi đến.

- Muốn đổi đan dược sao? Phải có nguyên liệu và đan phương.

Người đàn ông lên tiếng, vẻ không quan tâm nhưng sau khi thấy nguyên liệu và yêu cầu thì bắt đầu nghiêm túc.

- Ta muốn Trúc Cơ Đan, đây là nguyên liệu và dan phương.

Phương Thiếu che mặt và trùm mũ, lại giả giọng nên chẳng biết là ai. Trên bàn đặt thêm ba trăm viên linh thạch hạ phẩm.

- Hừm....được, đợi một chút.

Người đàn ông đó đi vào, sau một lúc rồi quay trở lại, tay cầm một chiếc hộp gỗ.

- Đây là hai viên, lấy rồi rời đi đi.

Nghe lời nói đó của người đàn ông, Phương Thiếu hừ một tiếng rồi cầm hộp gỗ rời đi.

Đến một chỗ khá vắng vẻ, Phương Thiếu mở hộp gỗ ra, nhanh chóng cho vào túi riêng, ngăn cách khí tức của Trúc Cơ Đan. Nhìn qua hộp gỗ một chút, Phương Thiếu bóp nát, miệng khẽ cười:

- Mấy cái mánh bán rồi c·ướp này ta đã gặp nhiều, bị mắc bẫy lại càng nhiều hơn, muốn lừa ta, haha. Phải nói, ta động tay chân một chút vào đan phương, tên luyện đan sư xui xẻo kia nếu tin vào đan phương của ta mà luyện thì sẽ luyện mười mất mười.

Kinh nghiệm lăn lộn lên tận Tiên Giới đã tạo cho Phương Thiếu một cái nhìn khá sắc sảo và sự lươn lẹo trong việc buôn bán.

Chương 38: Trúc Cơ Đan