Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Muốn lật tẩy à? Mơ đi!
“Phụ hoàng...” Vương Khải cất lời, miệng đã tự phản ứng ngay trước khi tâm trí bắt kịp tình hình.
“Người nói gì vậy? Nhi thần thật sự không hiểu.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Vương Khải giờ khắc này hoàn toàn chẳng thể di chuyển bởi cở thế hắn đã bị linh lực phong tỏa và chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên, mắt dán vào luồn hỏa khí đang ngưng tụ thành chưởng pháp trong tay Lâm Phong.
Lâm Phong trông thấy cảnh này liền tiếp tục hỏi “Ngươi làm sao lại chắc chắn như thế?”
Hắn lúc này mới từ từ đứng dậy để thử cử động, một hồi sau khi chắc chắn cơ thể đã ổn mới quay sang chụm tay vào nhau, cúi đầu cảm tạ.
Lâm Phong chứng kiến cảnh nhi tử của mình run rẩy lập tức lòng liền sinh nghi, lại thêm phần khá chắn chắn hơn về suy đoán của mình.
“Nhi thần thật sự không sao, nhưng quả thật từ trước đến giờ đã luôn làm phiền phụ hoàng, báo hại người mỗi lần đều phải nhọc nhằn tiêu hao linh khí để cứu chữa, sau này nhi thần tuyệt sẽ không tái phạm.”
Vương Khải một bên hướng ánh mắt trông theo, nội tâm nổi lên vài tia lo lắng khi thấy điệu bộ của người trông khá mệt mỏi, hơi thở gấp gáp, đôi tay vẫn run rẩy kể cả khi đã dừng thôi động linh lực, khẳng định là do nãy giờ tiêu hao quá lớn để giúp hắn niêm phong hàn khí.
“Người là ai? Đoạt xá nhi tử của ta có mục đích gì?” Khí tức của Lâm Phong bộc phát, bao quanh lấy thân thể Vương Khải mà ép hắn quỳ xuống đất, ánh mắt nghiêm khắc tra khảo.
“Muốn lật tẩy tiểu gia à? Không dễ thế đâu! Ta dù gì cũng đã sống qua cả ngàn kiếp rồi đấy, ba cái tiểu xảo này xem đã ngán đến tận cổ rồi” Suy nghĩ vừa xong, hắn tiếp tục dùng ánh mắt kiên định nhìn vào người trước mặt, đoạn cất tiếng.
Loại chuyện thiên kiêu bị đoạt xá vốn cũng chẳng phải quá lạ lẫm đối với cường giả Phân Thần Kỳ như Lâm Phong khi chính ông cũng đã từng tận mắt thấy qua, càng thêm phần chắn chắn cho suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu qua khiến bản thân quyết định ra tay thăm dò nhằm xác định suy đoán kia là sai hay đúng.
Thế nhưng ngay lúc này, Vương Khải vừa lần nữa trải qua cảnh cửu tử nhất sinh lại hoàn toàn thay đổi, lời vừa nói ra lại khiến bản thân ông không khỏi nghi ngờ rằng liệu hắn có thật sự đã giác ngộ hay là đã bị đoạt xá.
“Ngươi tỉnh rồi à? Có còn cảm giác khó chịu không?” Người kia đáp, giọng có chút lo lắng nhưng biểu cảm trên gương mặt đã giãn ra.
“Cái gì cơ, ngươi chịu nhận sai á? Có phải là hôm nay uống lộn thuốc không, hay là nói trải qua vòng tay tử thần lại giác ngộ rồi?” Lâm Phong nghe được liền có chút chấn kinh, ánh mắt hiện lên vẻ hoài nghi.
Không khí trong căn phòng tiếp tục im lặng, phảng phất chỉ có tiếng gió khẽ lùa qua khung cửa sổ, mang chút hơi ấm bên ngoài lùa vào căn phòng để làm dịu đi sự căng thẳng.
Tuy nhiên Lâm Phong chẳng bao giờ đề cập đến vấn đề này, thường ngày sẽ chẳng bao giờ chịu cho hắn lẫn tiểu muội chút thông tin hay thế lực liên quan đến bà ấy, nguyên nhân vẫn luôn được giấu kín và chỉ có mỗi ông biết.
“Ngươi..?!” Những lời này khiến Lâm Phong phải dừng lại mà suy nghĩ, cảm tưởng người trước mắt trông thật khác biệt so với mọi khi.
Khả năng này không phải là không thể xảy ra, bởi lẽ tu sĩ từ cảnh giới Nguyên Anh trở lên đều có thể dùng thần hồn xuất khiếu, từ bỏ thể xác để chạy trốn và tìm cách trùng tu cơ thể, hiển nhiên xem Vương Khải là miếng mồi ngon bởi hắn chỉ là phàm nhân chưa từng tu luyện, lại còn sở hữu thiên tư bất phàm.
Chưởng pháp đã ngưng tự xong, tạo thành một lớp màn mỏng linh lực bao bọc lấy tay phải của ông, nhiệt độ tỏa ra khiến không khí xung quanh vặn vẹo, bốc cháy khi chạm chỉ mới chạm vào hỏa khí.
Ngoài ra, hắn có một tiểu muội tên là Thanh Vi, vốn cùng chung một mẹ nhưng cả hai đều chẳng biết rõ về người phụ nữ này, kể cả hình bóng hay giọng nói cũng không, như thể con người này chưa từng xuất hiện suốt khoảng thời gian họ trưởng thành.
Sau khi tạm thời khám phá ra thân phận của vị trước mắt, Vương Khải mới cất giọng với tâm thái hối lỗi mà tạ tội.
Cơ thể hắn không ngừng run rẩy, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực nhưng biểu cảm chẳng cho thấy chút e dè, thậm chí trông như đã chấp nhận số mệnh của mình.
“C·h·ế·t tiệt, quả nhiên là bị nghi ngờ rồi” Hắn thầm nghĩ, nhưng nhanh chóng giấu đi mà diễn tiếp một vở, hòng che giấu sự thật.
Hoặc bảo rằng bản thân thật sự đã được kì ngộ giây phút sinh tử? Điều đấy lại càng khiến mọi việc tệ hơn, bởi như vậy thì mọi việc căn bản không cần Lâm Phong xuất hiện để ra tay cứu trợ, thay vào đó hắn đã có thể tự mình xử lí rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chấp niệm của tên này đối với tu tiên quá lớn, thậm chí bỏ qua cấm kị thể chất và sự can ngăn của ông lẫn người xung quanh mà lén lút vận công, để rồi lúc hàn khí bộc phát thì chính Lâm Phong lại phải đi áp chế nó hết lần này đến lần khác.
Chương 4: Muốn lật tẩy à? Mơ đi!
Vương Khải cảm giác tim của mình đập càng lúc càng nhanh hơn, tâm trí trở nên xao nhãng, chẳng thể tập trung suy nghĩ nhằm đưa ra giải pháp, mà mọi thứ đều là do bản năng tự nhiên của cơ thể này, nó sợ hãi và run rẩy khi phải đối diện với lực áp bức đến từ cường giả.
Hắn hiện tại là nhi tử thứ ba của ông ấy, Bạch Vương Khải, lại còn đó đôi huynh đệ cùng cha khác mẹ, lần lượt mang tên Bạch Lưu Quang và Bạch Phi Vũ, có điều cả hai đều đã gia nhập thế lực tông môn tu tiên khác để tu luyện và ít khi xuất hiện trong triều.
“Không còn gì đáng ngại nữa rồi, đa tạ phụ hoàng cứu chữa”
“Phụ hoàng, nhi thần biết lỗi, khẩn cẩu người trách phạt.”
Có điều, một màng này đã dựng lên thì tuyệt không có đường quay đầu, bằng mọi giá ông phải xác thực suy đoán của mình, kể cả khi điều này sẽ khiến mối quan hệ của cả hai càng thêm xấu.
“Người là phụ thân của con, sinh mệnh này là do người ban tặng, nếu muốn lấy đi nhi thần tuyệt sẽ không phản kháng.”
“Cái tên nhãi ranh, không cần đa lễ như thế, việc thường tình cả thôi.” Vị ấy dứt lời liền bắt đầu thu hồi linh tức. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn nhắm mắt lại, cảm giác đầu mình ong nhẹ lên, đống kí ức mà thân thể này lưu trữ cứ thế tràn vào tâm trí, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã hoàn thành.
Nhiều lần như thế khiến thân người làm cha như ông sớm đã quen với tính của hắn, mặc định rằng đó là đặc điểm để nhận dạng, nhưng cũng vì thế mà vị hoàng đế chưa từng hi vọng có ngày nhi tử của mình có thể từ bỏ.
Chưởng pháp tung ra lập tức dừng lại ngay khi nó chỉ cách ấn đường của Vương Khải khoảng một thước, nhiệt lượng bừng bừng tỏa ra khiến trán hắn thoáng đổ mồ hôi, tuy nhiên ánh mắt lại vô cùng kiên định.
“Đừng giả vờ ở đây, nghịch tử của ta tuyệt không từ bỏ dễ dàng như thế, chấp niệm của hắn quá lớn. Ngươi đến cùng rốt cuột là ai?” Sát ý hiện lên trong mắt Lâm Phong, tay phải lập tức ngưng tự hỏa khí khiến nhiệt độ xung quanh ngọa phòng bỗng tăng mạnh.
“Quả nhiên là đòn nhử, nhà ngươi cũng coi thường tiểu gia quá rồi” Vương Khải cười thầm, gương mặt thoáng hiện vẻ đắc chí nhưng đã vội giấu đi mà làm ra vẻ can tâm chịu c·h·ế·t.
Nếu thừa nhận mình đã đoạt xác thì chắc chắn là không ổn, chỉ sợ Lâm Phong nghe xong lại trực tiếp một chưởng đánh c·h·ế·t hắn, dù sao thì ai lại có thể chấp nhận loại chuyện mất đi đứa con mà mình yêu thương như thế. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tầm nhìn vừa trở nên rõ ràng, lập tức đập vào mắt Vương khải là thân ảnh một nam nhân có vẻ ngoài trông khá trẻ với mái tóc đỏ dài được buộc lên, nằm gọn dưới chiếc vương miện trên đầu. Người này mang trên mình bộ y phục màu hoàng kim được dệt bằng sợi khí khổng tước, gương mặt cân đối, ngũ quan hài hòa, khí chất lẫn phong thái đều rất cao quý, tưởng chừng như một bậc quân vương.
Vương Khải nghe xong chỉ thản nhiên mỉm cười, hắn biết mình đã đoán đúng, vì thế bây giờ chỉ cần hạ màn kịch này và cho vị trước mặt một lời giải thích hợp lí. Câu trả lời vốn đã được hắn biên soạn ra nhân lúc Lâm phong đang suy đoán trong khi bản thân không ngừng tỏ vẻ yếu đuối. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đồng tử Vương Khải giãn ra một chút, lập tức nhận ra người có vẻ ngoài trông khá anh tuấn này lại là phụ thân của mình, hoàng đế Bạch Lâm Phong của Thiên Viên hoàng triều, một cường giả và thiên tài đã dựa vào công pháp Phần Thiên Quyết được tổ tiên truyền lại để tu luyện đến cảnh giới Phân Thần kỳ tam trọng khi tuổi đời chỉ mới gần ba trăm.
Thâm tâm của ông giờ khắc này nổi lên chút dao động, cảm giác hơi tội lỗi bởi vì đây vốn chỉ là phép thử để xác định liệu kẻ này có thật sự là nhi tử của mình. Trông vẻ ngoài Lâm Phong lúc này rất nguy hiểm với khí tức và sát khí đang bùng lên, thế nhưng ít ai biết được rằng vị hoàng đế này lại là kiểu người dùng hành động thay cho lời nói, luôn âm thầm sắp xếp người để mắt và bảo vệ hắn.
“Tại sao ngươi không né?” Lâm Phong cau mày.
Theo như ‘nhi tử’ của mình vừa nói, hắn quả thật là đã nghĩ thông mà chịu thừa nhận sai lầm, nhưng cảm giác vẫn có gì đấy không đúng. Tên nghịch tử này trước giờ không phải là hạng người cứng đầu chẳng thể dạy bảo, có điều mỗi khi đụng chạm đến vấn đề tu luyện thì chẳng ai có thể ngăn được hắn.
Hắn không ngờ người này vậy mà lại manh động đến thế, mới chỉ dựa vào nghi ngờ mà đã quyết định hành động luôn mà không chần chừ, thậm chí có ý định diệt sát nếu hắn không đưa cho ông một lời giải thích chính đáng.
“Thứ lỗi cho ta, nhưng thật sự không có cách nào khác, chỉ hi vọng tên tiểu tử nhà ngươi không hận phụ thân của mình” Suy nghĩ vừa dứt, Lâm Phong nhằm vào đầu Vương Khải mà nhấc tay đánh thẳng một chưởng, hành động dứt khoát nhưng chẳng có ý định hạ sát chiêu, mục đính chính chỉ muốn thử xem hắn sẽ phản ứng như nào.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.