Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tu Tiên Chi Thượng
Unknown
Chương 11: Tiên Nhân Là Trò Bịp?
Nghe đồng bạn của mình nói vậy, người kế bên khẽ ồ một tiếng, có chút hứng thú, nói:
"Điểm này ta quả thật không chú ý. Nhưng không thể khinh thường những thư sinh nghèo này được, các ngươi biết không, đoạt trạng nguyên phần lớn đều là bọn họ đấy."
"Cái này ta đương nhiên là biết, về sau có gặp, chắc ta cũng phải bắt chuyện một chút, nói không chừng ngày sau còn có lúc nhờ tới."
Mà những lời này, Trần Khâm đều thu hết vào tai, có điều hắn không có lên tiếng phản bác.
Bất quá, hắn phát hiện khí chất của những người này không hề tầm thường, tựa như đến từ gia tộc nào đó, cho nên trong lòng có chút dự định.
Ngồi được một lúc, Trần Khâm bỗng nhiên nhấc tách trà đi đến chiếc bàn bốn người vừa bàn luận về mình.
Bốn người kia thấy hắn bước tới thì có chút giật mình, nhưng rất nhanh đã có người đứng dậy, mỉm cười nói:
"Huynh đệ, nếu lúc nãy có lời lỗ mãng, mong huynh đệ bỏ qua cho."
Người này làm vậy, tự nhiên là muốn tránh phiền phức không đáng có, ba người còn lại thấy vậy, cũng đồng dạng đứng lên hướng hắn thi lễ một cái.
"Các hạ cứ nói đùa, bất quá các hạ thật là tinh mắt, tiểu đệ đúng là đến từ một nơi xa xôi. Cho nên trong lòng còn nhiều điểm chưa rõ, không biết có thể lĩnh giáo một chút được không?"
Trần Khâm ôm quyền đáp lễ, thấy thái độ của bọn họ không chán ghét mình thì yên tâm ngồi xuống.
"Nguyên lai là chuyện này! Cái này thì dễ rồi, có gì không rõ cứ việc hỏi, nếu bọn ta biết nhất định sẽ nói cho ngươi."
Người thiếu niên y phục màu lam cười lớn một tiếng, sống ở đây nhiều năm như vậy, có gì mà bọn hắn không biết?
Thấy vậy, Trần Khâm hơi cân nhắc một chút, thấy không có gì bất ổn, liền mở miệng nói:
"Không biết các vị đã nghe tới hai chữ 'tiên nhân' hay chưa? Tiểu đệ nghe đồn, kinh thành từng có tiên nhân xuất hiện nên trong lòng có chút tò mò, vì vậy muốn tận mắt chứng kiến một lần cho biết."
"Tiên nhân? Ý ngươi là thần tiên sống?" Thiếu niên y phục màu vàng hơi cau mày, suy nghĩ một lúc mới lên tiếng:
"Nếu vậy thì ta có nghe nói qua một chút, người này tự xưng là Quỷ Cốc Thượng Nhân, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, không gì không biết, nhưng thực hư thế nào ta cũng không rõ lắm."
Nghe người nọ nói vậy, Trần Khâm khẽ hít sâu một hơi, ôm quyền cẩn trọng hỏi: "Không biết các hạ có thể chỉ cách gặp người đó cho ta được không? Tiểu đệ xin đa tạ trước."
"Cái này. . . Cái này ta không giúp được rồi! Nghe nói phải tùy duyên mới được, địa điểm xuất hiện của Quỷ Cốc Thượng Nhân rất thần bí, không hề cố định một chỗ, nhưng đa phần đều xuất hiện trong kinh thành, những nơi khác thì ta chưa nghe nói qua." Thiếu niên y phục màu vàng vội lắc đầu.
Thật ra hắn chỉ nghe người khác nói lại, chứ mặt mũi vị thần tiên kia còn chưa thấy, lấy gì chỉ điểm, không khéo lại càng mất mặt thêm.
Trần Khâm nghe vậy thì có chút c·h·ế·t lặng, mới tìm được chút manh mối, nhưng cuối cùng lại rơi vào ngõ cụt.
Nhưng còn chưa đợi hắn thất vọng, thiếu niên áo xanh từ đầu tới cuối chưa từng mở miệng, lần này lại hỏi: "Nghe ý tứ của ngươi, dường như muốn tìm người nọ để cầu tiên duyên?"
Nghe mấy lời này, sắc mặt Trần Khâm khẽ động, vội vàng nhìn đối phương: "Cái này, quả thật là vậy. Không biết các hạ có gì chỉ giáo?"
Nghe hắn trả lời, thiếu niên áo xanh không khỏi chép miệng, đồng thời nhìn hắn một lúc, hồi lâu mới lên tiếng nhắc nhở:
"Theo ta thấy, tiên nhân, tiên duyên gì đó chỉ là lừa bịp mà thôi, ngươi cần gì phải khổ tâm như vậy?"
Người này nhìn qua mọi người một lượt, đưa tay nhấc tách trà lên nhâm nhi một lúc, hồi lâu mới lên tiếng nói tiếp:
"Trong điển tịch đều nói tiên nhân có thể đằng vân giá vũ, vậy ngươi thử nhìn lên bầu trời của kinh thành mà xem, xem thử có bao nhiêu cường giả cao tầng đang bay lung tung trên đó?"
Lời này vừa ra, mấy người khác đều đồng loạt tán thành, thậm chí có người nhịn không được mà vỗ bàn, tán thưởng nói:
"Hứa huynh nói không sai, theo ta thấy, tiên nhân gì đó, quá nửa là lừa bịp. Nếu thật sự có tồn tại như truyền thuyết, vậy tại sao bọn họ không xuất hiện trước mặt chúng ta dù chỉ một lần?"
"Ha ha, không nghĩ tới vẫn có người tin tiên nhân là thật! Nếu có thật, vậy thời điểm động phủ Chi Thần từ trên trời rơi xuống, bọn họ đã tranh đoạt với chúng ta rồi! Làm sao còn để cho chúng ta đoạt được đồ vật của Chi Thần chứ?"
Thiếu niên y phục màu đỏ nghe đồng bạn của mình nói như vậy, nhịn không được mà lên tiếng, thái độ vô cùng kinh thường.
Những người khác nghe vậy cũng gật đầu tán thành, trong lời nói còn mang theo vài phần cảm khái:
"Nếu năm đó, Hướng tiền bối không mở được động phủ, chắc giờ chúng ta cũng không biết huyền khí là gì, có khi hiện giờ còn đang sử dụng nội công như cũ đấy."
Nghe mọi người nói đến đây, ngoài mặt Trần Khâm không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại nổi lên một trận mưa to gió lớn.
Quả thật, những lời vừa rồi, cho dù có tám cái miệng cũng không thể cãi lại, vì đây chính là sự thật được nhiều người chứng kiến.
Hơn nữa, chuyện về Hướng tiền bối, hắn cũng nghe người khác nói qua một lần.
Nghe nói ba trăm năm trước, không biết động phủ của Chi Thần từ đâu rơi xuống Thái Linh Đại Lục, từ đó dẫn đến một trận mưa tanh gió máu.
Cho dù là người trong giang hồ, hay là các đại môn phái trong thế tục, bọn họ đều tranh nhau tới mức sức đầu mẻ trán.
Thấy tình cảnh không thể chấp nhận, vị tiền bối họ Hướng liền đứng ra ngăn cản, sau đó kêu gọi mọi người cùng nhau hiệp lực để mở cửa động phủ.
Sau ba tháng kiên trì, khi thi triển đủ các loại thủ đoạn, cuối cùng bọn họ cũng thành công mở được động phủ.
Bất quá, trong động phủ không có gì ngoài một quyển điển tịch.
Điều kỳ lạ là trên điển tịch không có một chữ, nhưng dưới ánh trăng lại hiện ra vô số văn tự, về sau được thế nhân gọi là Vô Tự Thiên Thư.
Khi tra xét toàn bộ nội dung của Vô Tự Thiên Thư, những người đứng đầu đại lục đều thở dài, vì đây xác thực là một quyển công pháp, nhưng không phải ai cũng tu luyện được.
Sau cùng, vì chấm dứt chém g·i·ế·t, mọi người đã thống nhất với nhau là chép nội dung trong Vô Tự Thiên Thư thành nhiều bản, sau đó đưa tới các nơi trong thiên hạ, từ đó tránh được một trận mưa tanh gió máu.
Mấy chục năm sau, khi mọi chuyện dần lắng xuống, mọi người lại vào trong động phủ tra xét một lần nữa, lần này bọn họ mới biết, đây chỉ là mảnh vỡ của Thần Phủ do người nào đó chém ra.
Điều này làm bọn họ kinh hãi không thôi, nếu không làm sao chỉ trong vòng ba tháng đã mở được cửa phủ.
Nhưng còn chưa để mọi người kịp tiêu hóa những lời vừa rồi, thiếu niên áo xanh lại tiếp tục nói:
"Các ngươi thử nghĩ, đám tiên nhân trong mấy quyển sách cũ nát kia có điểm gì đặc biệt hơn người? Đương nhiên là thọ nguyên lâu dài, thọ ngang trời đất! Nhưng thử nhìn lại võ giả chúng ta mà xem? Không phải hoàng đế cũng sống hơn hai trăm tuổi mà vẫn chưa c·h·ế·t đấy sao?"
"Ha ha, từ lâu ta đã biết tiên nhân trong mấy quyển điển tịch chỉ là trò lừa bịp đám trẻ con. So về thực lực, dám chừng bọn họ còn chưa kịp làm gì đã bị chúng ta cho một quyền nằm lăn ra đất rồi, chứ ở đó mà tay nắm ngũ hành, khống chế bốn mùa, nghe thật nực cười." Thiếu niên áo vàng cười lớn, mặt đầy châm chọc.