Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tu Tiên Chi Thượng
Unknown
Chương 14: Thiên Hòa Y Quán
Nghe tiểu cô nương Hoa Nhi hỏi như vậy, Trần Khâm không thể không đáp ứng, mỉm cười nói: "Đương nhiên là được."
Yến tiểu thư thấy hắn hòa đồng cùng nha hoàng của mình thì nhẹ gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn lên bầu trời, thầm ước tính thời gian rồi nói: "Trời cũng khuya rồi, chúng ta trở về thôi!"
"Vâng, tiểu thư!" Hoa Nhi ngẩn đầu nhìn theo, sau đó gật đầu đáp ứng, thấy vậy Trần Khâm đành thuận nước đẩy thuyền, cùng nhau trở về.
Trên đường trở về Thiên Hòa Y Quán, Hoa Nhi hỏi rất nhiều về khu vực phía nam, nghe vậy Trần Khâm đành tùy tiện nói lung tung cho nha đầu này bớt lải nhải lại.
Mà theo như lời của Hoa Nhi, Thiên Hòa Y Quán nằm gần phủ đệ của Cửu Vương Hầu, nên ba người chỉ mất một lúc đã tới nơi.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của hắn, y quán này thật sự nằm ở mặt tiền, cửa hiệu vô cùng lớn, đúng như những gì Hoa Nhi nói.
Nhìn bốn chữ "Thiên Hòa Y Quán" bằng vàng trên tấm biển, Trần Khâm bỗng nhớ đến y quán của mình lúc trước.
Y quán của sư phụ hắn mộc mạc đơn sơ bao nhiêu thì y quán ở đây lại khí phách đến bấy nhiêu.
"Tiểu thư!" Hai tên thị vệ bước tới chào hỏi, nhưng nàng chỉ gật đầu rồi bước vào, mắt cũng không nhìn lại lần nào.
Mà mấy tên thị vệ này, ai cũng có khí tức trầm ổn, nên Trần Khâm không muốn vừa tới đã đắc tội, vì vậy liền hành lễ với hai tên kia.
Lại nói, thế nhân có câu "nhập gia phải biết tùy tục" ở dưới mái hiên của người khác thì phải biết điều, tốt nhất cứ làm người bình thường như bao người khác là được.
Và đương nhiên hai tên thị vệ rất thích thái độ của hắn, vì vậy liền mỉm cười rồi mời vào, đồng thời cũng không có ý tứ khinh thường gì cả.
Người được đại tiểu thư dẫn về, sao bọn họ có thể đàm luận lung tung được chứ?
Vừa bước vào y đường, Trần Khâm đã ngửi thấy mùi thảo dược nồng nặc, khiến tinh thần thư thái vô cùng.
Mà không gian bên trong lại không hề nhỏ, dài rộng chừng hai trăm thước, có tới mấy chục gian phòng khác nhau để xem bệnh, không hổ là y quán đứng thứ hai trong kinh thành.
"Trần tiểu ca, ngươi ở đây đợi ta một chút, ta sẽ vào trong thông báo giúp ngươi một tiếng." Hoa Nhi quay lại nói với hắn, sau đó cùng tiểu thư đi ra phía sau y đường.
Trần Khâm nhẹ gật đầu, tùy ý tìm một cái ghế ngồi xuống chờ đợi.
. . .
Phía sau y đường, tại căn thư phòng đơn sơ, lão nhân đầu tóc hoa râm đang chăm chú nhìn vào quyển sách.
Người này đọc sách một cách say mê, nghe tiếng mở cửa cũng không có ngẩn đầu nhìn lên, mà tùy tiện hỏi: "Yên Nhi, con đã về rồi sao?"
"Cha, nữ nhi vừa đi dạo hồ Trúc Bạch về, dọc đường còn tìm được một tên thư sinh có hiểu biết về thảo dược, vì vậy con đã mang hắn về, không biết ý cha như thế nào?" Yến Như Yên mỉm cười thi lễ, sau đó đi lại bóp vai cho lão nhân.
Lão nhân này là Yến đại phu, là gia chủ của Thiên Hòa Y Quán, trong kinh thành cũng có một chút tiếng tâm nhất định.
Bởi vì lúc trẻ không muốn thành gia lập thất sớm, tới năm 40 tuổi mới nghĩ tới việc lấy vợ sinh con, nên tuổi đã cao mà con gái vẫn còn trẻ như vậy.
"Ồ, ta còn chưa kịp cho người treo bảng tuyển nhận mà con đã tìm được rồi?" Yến đại phu để quyển sách xuống, nét mặt già nua hiện ra vẻ ngạc nhiên.
"Nữ nhi cũng không ngờ lại may mắn như thế, vừa đi dạo một vòng liền thấy hắn ngồi cạnh gốc cây, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp, bất quá thấy hắn có chút am hiểu về thảo dược nên con mới đem về đây."
Yến Như Yên cười khổ, nàng cũng không nghỉ mọi chuyện lại trùng hợp như vậy, lúc chiều vừa cần người, giờ này đã thấy mặt.
"Nếu con tìm được rồi thì ta cũng không cần tìm nữa, xem như tên tiểu tử đó may mắn. Về phần có hiểu việc hay không thì không quan trọng, chỉ là chân chạy vặt mà thôi, để ta cho người phân phó một chút là được." Yến đại phu không quá để tâm đến chuyện này, trả lời một cách bình thản.
"Còn chuyện của Diệp công tử, con dự định thế nào?"
Nhưng còn chưa để Yến Như Yên nói tiếp, Yến đại phu đã lên tiếng, lời nói mang theo vài phần đùa giỡn.
"Cha đâu phải chưa từng nghe đến tiếng xấu của tên lòng lang dạ sói kia? Người như hắn, còn lâu con mới để mắt tới!"
Yến Như Yên thấy giọng điệu đùa cợt của cha mình, liền nhấn mạnh vào vai Yến đại phu, làm lão phải nhăn mặt.
"Ha ha, nha đầu ngươi không thể nhẹ tay một chút được sao? Suýt nữa là đi tong cái bộ xương già của ta rồi!"
Yến đại phu cười lớn, sau đó dùng giọng điệu mỉa mai, trầm tư nói:
"Ta thừa biết việc làm của tên họ Diệp kia, nên chỉ thuận miệng hỏi như vậy mà thôi, chứ cho dù có c·h·ế·t, ta cũng không giao con cho một kẻ như hắn."
Trong Kim Mã Quận này, người có thế lực một chút, có mấy ai chưa nghe tới tiếng tâm lừng lẫy của tên công tử họ Diệp kia?
Hắn đúng là một tên cầm thú, không biết đã hại bao nhiêu cô nương, nhưng cuối cùng lại phủi tay xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nếu không phải gia thế của Diệp gia quá lớn, hắn đã sớm lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân, vì vậy còn ai dám đưa con gái của mình cho hắn?
"Ta thấy khí tức trên người con càng lúc càng thịnh, có lẽ sắp đột phá đến Huyền Vũ Cảnh trung gai rồi có đúng không?" Yến đại phu nhìn con gái mình, hai mắt hiện ra một vòng tinh quang.
Yến Như Yên nghe vậy, hai mắt phát sáng, hướng cha mình nói: "Yên Nhi quả nhiên không thể qua mắt được cha, con đúng là sắp đột phá rồi, có lẽ cần thêm một hai tháng là được."
"Ha ha, như vậy thì tốt rồi! Nhưng ta nghe người khác nói, con đã nhìn trúng vị công tử họ Nguyễn kia có đúng không?" Yến đại phu cười lớn một tiếng, đột nhiên khuôn mặt trở nên nghiêm túc.
Yến Như Yên nghe xong không nói gì, cứ cúi đầu xuống đất, hai má hồng hồng nhìn rất yêu kiều, làm Yến đại phu thở dài một tiếng.
"Ta cũng không có nhiều điều để căn dặn, nhưng nhìn người phải cẩn thận một chút, đừng để bề ngoài đánh lừa, cũng đừng nên gấp gáp làm gì, nếu không người bị thiệt chính là nha đầu ngươi đó. Cả đời ta chỉ có mình ngươi là con, cũng không mong ngươi xảy ra chuyện gì, nếu hắn muốn lấy con thì kêu tiểu tử đó qua đây cho ta gặp mặt."
"Cha, nữ nhi biết rồi, đâu cần phải nói đi nói lại như vậy, người ta ngại mà." Yến Như Yên cúi gầm mặt, nhỏ giọng lí nhí.
"Ha ha, được rồi! Nếu không còn chuyện gì, con về phòng nghỉ ngơi đi, à đúng rồi, mẫu thân đang tìm con đó, qua đó hỏi thăm một chút đi." Yến đại phu cười lớn một tiếng, cũng biết con gái lớn rồi nên khó giữ, vì vậy không dây dưa nữa.
. . .
Cùng lúc đó, Trần Khâm đang ngồi chờ đợi bên ngoài y đường, nhưng phải đợi thêm một lúc mới có hạ nhân bước ra gặp hắn.
Tên hạ nhân này dẫn hắn vào một căn phòng phía sau y đường, giờ phút này Trần Khâm mới biết bên trong mới thực sự là Yến gia, bên ngoài chỉ là chỗ làm ăn mà thôi.
"Lão gia nhà ta đã đồng ý cho ngươi làm y đồng, không ngờ tiểu tử nhà ngươi lại may mắn như thế, thông báo còn chưa dán mà đã được nhận rồi." Trên mặt tên hạ nhân kia lộ ra tia đố kỵ, ghen ghét nói.
"Ta chỉ may mắn mà thôi, cũng không ngờ được nhận vào Yến gia dễ dàng như thế." Trần Khâm tùy ý đáp, cũng không cho đối phương một chút mặt mũi nào.