Tới phòng dành cho y đồng lúc trước, tên hạ nhân lãnh đạm, nói: "Trước mắt ngươi đem giấy tờ thân phận cho ta kiểm tra, nếu không có vấn đề sẽ được nhận."
Trần Khâm đã sớm chuẩn bị, liền lấy tờ giấy đám binh lính phát ở cổng thành đưa cho tên kia quan sát.
Nhận được tờ giấy, tên kia cũng không tra xét gì nhiều, chỉ thấy cái mộc phía trên có chút quen mắt liền gật đầu:
"Được rồi, đây là y phục của ngươi. Còn đây là Bách Phổ Dược và những quy tắc của Yến gia, ngươi đọc cho kỹ. Làm y đồng cho lão gia cũng phải biết một chút, đừng làm Yến gia chúng ta mất mặt."
"Đa tạ!" Trần Khâm nhận lấy đồ, thấy vậy tên kia cũng rời đi.
Đợi người kia đi khuất, Trần Khâm tắm rửa sạch sẽ rồi thay lại y phục của Yến gia, sau đó lên giường đọc sơ qua quy tắc và Bách Phổ Dược.
Sau mấy canh giờ, Trần Khâm cũng hiểu hết quy chế ở Yến gia.
Còn quyền sách Bách Phổ Dược kia, mặc dù chưa từng gặp qua, nhưng nội dung bên trong hắn đã biết hết, cho nên chỉ tùy tiện liếc sơ rồi không quan tâm nữa.
Trần Khâm nằm suy nghĩ mông lung rồi ngủ lúc nào không hay, đến những ngày sau, mọi chuyện vẫn diễn ra như cũ.
Lại nói, trước mặt người khác, hắn luôn lấy quyển sách dày cộm kia ra đọc, coi như ôn lại một phần kiến thức.
Nhưng mỗi lúc rảnh rỗi, hắn lại đi khắp nơi dò hỏi hành tung của Quỷ Cốc Thượng Nhân, có điều lần nào cũng làm hắn thất vọng.
Mấy tháng sau đó, Trần Khâm bị Yến đại phu dẫn đi khắp nơi để chữa bệnh cho mấy nhà quyền quý.
Mang tiếng là y đồng, nhưng thực chất hắn giống một tên chạy vặt thì đúng hơn.
Mỗi khi Yến đại phu bắt mạch chuẩn bệnh xong liền đọc mấy loại dược liệu cho hắn ghi vào giấy, sau đó kêu chạy về nhà lấy đem lại đây.
Mấy lần như thế, riết rồi hắn cũng quen, sau bốn tháng lăn lộn ở kinh thành, hắn cũng hiểu thêm rất nhiều về nơi này.
Hơn nữa, một tháng trước tiểu thư Yến Như Yên đã đột phá thành công, khiến cả Yến gia từ trên xuống dưới đều vui mừng không thôi.
Bất quá, ngoài mặt thì vui mừng, nhưng lòng hắn lại phiền muộn đến vạn phần, vì đã qua mấy tháng mà vẫn không cách nào nghe ngóng được tin tức của Quỷ Cốc Thượng Nhân.
Thậm chí hắn còn nghĩ, người kia đã sớm rời khỏi kinh thành rồi cũng nên.
Nhìn sắc trời, Trần Khâm thở dài đẩy cửa bước ra, trên lưng mang theo một cái hộp gỗ, bên trong là mấy chục loại thảo dược quý hiếm.
Hôm nay hắn phải đi cùng Yến đại phu đến Vương Phủ chuẩn bệnh.
Lần đi này còn có vị đại sư huynh nổi tiếng trong Yến phủ, đây là Yến đại phu cố tình cho người này đi theo.
Vị đại sư huynh này tên Lăng Hàn, nghe nói là đệ tử chân truyền của Yến đại phu, lần này dẫn y theo là để hắn đi làm quen với một số nhân vật cao tầng.
Lúc này bên ngoài đã có xe ngựa chờ sẵn, đợi hai người kia lên xe ngựa, Trần Khâm mới ngồi mép ngoài, cùng với phu xe lên đường.
"Sư phụ, nghe nói lần này chúng ta đến Vương Phủ để chữa bệnh cho nhi tử của người đó?" Lăng Hàn cẩn thận dò hỏi.
"Ừm, đúng vậy! Nghe nói nhi tử của Cửu Vương Hầu năm nay đã tám tuổi, là Thiên Cấp tứ phẩm võ mạch, nhưng chẳng biết vì sao lại không thể tu luyện. Ta nghe mấy người bạn trong nghề nói, Cửu Vương Hầu đã mời rất nhiều y sư nổi tiếng, nhưng kết quả vẫn không thể làm gì. Cho nên lần này chúng ta đến, cũng không biết có làm nên cơm cháo gì không." Yến đại phu thở dài, trong lời nói có vài phần lo lắng.
Nếu là bệnh tình bình thường, mấy lão đầu tự xưng là thần y kia đã trị được rồi, còn đằng này dây dưa không dứt, chứng tỏ bệnh tình không đơn giản.
Trước khi nhận thư mời của Cửu Vương Hầu, Yến đại phu đã tra qua một lần, bệnh tình này căn bản quá hiếm gặp, hiện tại chỉ có một hai cách để đối phó, chứ giải quyết tận gốc, căn bản là nói đùa.
Nhưng cũng không thể vì thế mà từ chối lời mời của Cửu Vương Hầu, bằng không tương lai rất khó sống ở kinh thành.
Mà nghe sư phụ của mình nói như vậy, Lăng Hàn có chút gấp gáp hỏi: "Vậy lần này, sư phụ dẫn đồ nhi theo là?"
"Ha ha, đương nhiên là để tiểu tử ngươi chuẩn bệnh cho nhi tử của Cửu Vương Hầu rồi! Sao nào? Không lẽ ngươi theo ta hơn mười năm có lẽ, vậy mà không dám thử một lần hay sao?" Yến đại phu cười lớn một tiếng.
"Đa tạ sư phụ đã chiếu cố, đồ nhi nhất định sẽ cố gắng hết sức. Có điều. . ." Lăng Hàn rất có lòng tin với mình, nhưng đây không phải chuyện đùa.
"Yên tâm đi, ta đã có chuẩn bị cho ngươi rồi!" Còn chưa để Nguyên Lãn nói hết, Yến đại phu đã lấy trong người ra một tờ giấy, đưa cho đệ tử của mình.
Sau một hồi xem xét, vẻ mặt của Lăng Hàn hiện ra nụ cười vui sướng, sau đó cẩn thận đưa lại cho sư phụ mình.
Yến đại phu thấy vậy thì gật đầu hài lòng, cũng không nói gì thêm.
Đường phố người ngựa như nước, một canh giờ sau, xe ngựa đã đến trước cửa Vương Phủ.
Bên ngoài cửa lớn là mười mấy tên binh lính đang canh gác, thấy có xe ngựa dừng trước cửa, bọn họ cũng không có làm ra hành động gì.
Yến đại phu xuống xe, lấy một tấm thư mời màu xanh đưa cho tên binh lính tra xét.
Vừa nhìn, tên binh lính liền khom người, nói: "Thì ra là Yến đại phu, Cửu Vương Hầu có dặn, nếu gặp được ngài thì lập tức mời vào."
"Đa tạ!" Yến đại phu ôm quyền rồi dẫn đầu đi vào, tên binh lính kia cũng đi theo dẫn đường.
Vào tới đại sảnh, gã binh lính kia lập tức trở ra, bên trong đại sảnh đã có mấy nha hoàng chờ sẵn để dâng trà rót nước.
Yến đại phu sống lâu thành tinh, vui vẻ ngồi thưởng thức trà ngon, không có một tia trách móc.
Trái ngược với Yến đại phu, Lăng Hàn ban đầu rất không vừa lòng với thái độ của Vương Phủ, nhưng thấy sư phụ không nói gì, hắn cũng ngậm miệng ngồi một bên chờ đợi.
Thảm nhất chỉ có Trần Khâm, hai người kia ngồi thưởng thức trà, còn hắn phải đứng ở sau lưng chờ đợi, đúng là thân phận hạ nhân vô cùng thấp bé.
Trần Khâm đứng sau lưng hai người kia, tùy ý đưa mắt dò xét, không một chút kiên nể nào.
Mỗi một nơi trong đây đều được trang trí hoa lệ, xung quanh dán đầy thơ văn, trong phòng còn có mùi đàn hương tỏa ra, vô tình biến đại sảnh trở nên trang nhã vô cùng.
Với thân phận của Yến đại phu đã được chào đón ở những nơi như vậy, Trần Khâm không khỏi nghĩ lại chính mình.
Về y thuật, hắn tin chắc không hề thua kém Yến đại phu, nhưng sống ở nơi long xà lẫn lộn, tốt nhất không nên làm người khác chú ý.
Nếu bị vướng vào tranh đoạt lợi ích của bọn họ, hắn chẳng khác nào con cờ, mặt người sai khiến, căn bản không có khả năng kháng cự.
Trong lúc Trần Khâm đang suy nghĩ, phía sau đại sảnh bỗng nhiên có ba người đi tới, bọn họ đều mang phục sức đắt tiền, hiển nhiên không phải gia tộc bình thường.
Ba người này thoạt nhìn rất xa lạ, nhưng có một người làm hắn cảm thấy quen mắt, người này chẳng phải Liễu Nghiên tiểu thư được hắn giúp đỡ lần trước hay sao?
Trần Khâm lập tức cúi đầu xuống đất, không muốn người khác chú ý tới, nhưng người tính không bằng trời tính, Liễu Nghiên đã sớm chú ý.
"Không ngờ lại gặp Liễu tiểu thư ở chỗ này, hai người chúng ta đúng là có duyên. Nghe nói gần đây có một quán trà vô cùng thanh nhã, không biết sau khi rời khỏi Vương Phủ, tại hạ có thể mời Liễu tiểu thư một chuyến hay không?"
Lăng Hàn vừa nhìn thấy Liễu Nghiên, hai mắt sáng rực, lập tức đứng dậy dồn dập chào hỏi, bộ dáng tựa như vô cùng thân thiết.
0