Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 4: Nguyên Lão Thần Y

Chương 4: Nguyên Lão Thần Y


Xử lý xong đám thảo dược bên ngoài, Trần Khâm vào trong y quán, lấy giấy gói thêm mấy thang thuốc thông dụng, đợi khi có người cần tới, hắn chỉ cần đưa ra là được.

Gói xong mấy thang thuốc chưa được bao lâu, bên ngoài lại có nha hoàng mang thức ăn tới, đây là Hô đại nhân vì mọi người trong trấn mà làm.

Trần Khâm không từ chối, suốt nhiều năm đã thành thói quen, ăn xong hắn nghỉ ngơi một lúc, sau đó bắt đầu phối dược, luyện chế đan dược.

Ban đầu, khi mới học phối chế đan dược, Trần Khâm thấy đan dược chả có gì thần kỳ, lúc đó hắn còn có ý định không học.

Nhưng từ lúc nhìn thấy người b·ị t·hương sắp c·hết, ăn đan dược do đích thân Nguyên Lão luyện chế lại giữ được mạng sống, hắn mới bắt đầu nghiêm túc nhìn nhận vấn đề.

Mà thuật luyện chế đan dược lại vô cùng phức tạp, ngoài việc phải biết rõ tỷ lệ phối trộn nhất định, bản thân còn phải có một chút thiên phú về mặt này, bằng không sẽ chẳng nên trò trống gì.

Nhưng may mắn là hắn có thiên phú về mặt này, cho nên mới theo sư phụ học nghệ được mười năm.

Trong mười năm này, hắn đã luyện chế qua không biết bao nhiêu loại đan dược.

Có điều, đan dược cũng không dễ luyện chế như thế, cho tới nay hắn vẫn thuộc dạng trung lưu, không có cách nào tiến thêm một bước.

Mấy loại đan dược thông thường còn đỡ, chứ đan dược cao cấp, hắn luyện chế mười lần mới có một lần thành công.

Tuy thành quả thảm bại như thế, nhưng đối với hắn, như vậy cũng xem như khá giỏi rồi, còn mấy loại đan dược bình thường thì tỷ lệ thành công cao hơn rất nhiều.

Nhất là Liệu Hoàn Đan, đây là loại đan dược hắn cảm thấy thuận tay nhất, mười lần mới có một lần thất bại.

Hai canh giờ sau, khi giải quyết mọi thứ chu toàn, Trần Khâm đi tới góc phải của căn nhà.

Tại đây có bày một cái kệ sách, trên đó là mấy chục quyển sách cổ xưa do Nguyên Lão sưu tầm được.

Nhìn tới nhìn lui một hồi, Trần Khâm chọn ra quyển sách có tên "Tầm Tiên Ký" rồi tiến lại bàn gỗ.

Thực ra bản thân hắn đã đọc quyển sách này hơn trăm lần, đến chừng có thể nói là thuộc lòng từng câu từng chữ.

Bên trong là cuộc hành trình đi tìm tiên nhân của người họ Lý.

Ban đầu, người này sống ở thôn Trường An, là một vị cao thủ có tiếng trong Trấn Nam Quốc, các tầng lớp cao tầng gặp được cũng phải nể hắn hai ba phần.

Nhưng có một lần, trong lúc làm nhiệm vụ t·ruy s·át tên nghịch đồ gần Thất Phong Thành, y vô tình nhìn thấy tiên nhân cưỡi kiếm phi hành trên trời, từ đó không giờ khắc nào không nghĩ tới hai chữ "tiên nhân".

Khi biết tiên nhân là có thật, bản thân y càng không muốn làm một tên phàm nhân ăn xong rồi chờ c·hết, liền một lòng đi tìm tiên duyên.

Sau nhiều năm gian nan đầy trắc trở, cuối cùng người họ Lý cũng gặp được một vị tiên nhân hàng thật giá thật.

Y thành khẩn cầu đạo với người kia, không ngờ thật sự đạt được tiên duyên, cuối cùng trở thành tiên nhân như truyền thuyết.

Tiên nhân! Cái danh hiệu này mọi người đã nghe tới từ lâu.

Theo truyền thuyết xa xưa kể lại, tiên nhân đều có thể đằng vân giá vũ, sống thọ ngàn năm, nắm trong tay ngũ hành thiên địa, khống chế tinh vân, điều khiển bốn mùa, không gì là không thể.

Đây toàn là những điều phàm nhân hằng mơ ước, Trần Khâm mong sẽ có một ngày, mình giống như vị họ Lý kia.

Trên thế gian này, liệu có được mấy người không muốn trường sinh? Không muốn có được thần thông hơn người?

Người khác thì không biết thế nào, nhưng đó là ước mơ lớn nhất của Trần Khâm.

Từ nhỏ hắn đã hướng đến thế giới rộng lớn bên ngoài, mơ rằng có một ngày, bản thân có được thọ mệnh ngang trời, sau đó đằng vân giá vũ, du ngoạn khắp nơi.

Thế nhưng mơ tưởng xa vời, không cách nào xác định được nội dung trong sách là thật hay giả.

Lại không thể bỏ mặc Nguyên Lão mà rời đi, nên Trần Khâm đành vuốt ve quyển sách rồi đặt qua một bên.

Hiện tại, hắn phải tìm cách để trở thành một tên võ giả chân chính.

Theo hắn thấy, võ giả cũng không tệ lắm, ít nhất vẫn có một thân công phu hơn người, khi đó bản thân sẽ có thêm cơ hội trả thù.

Tuy trở thành võ giả không khó, nhưng muốn trở thành võ giả chân chính lại giống như lên trời.

Như hắn bây giờ, chỉ được coi là đê cấp võ giả, là loại võ giả cấp thấp, thậm chí còn không được công nhận, đến nhập lưu cũng không bằng.

Nhưng nếu muốn trở thành võ giả chân chính, trước hết bản thân phải có cái gọi là võ mạch.

Võ mạch là thiên phú bẩm sinh của mỗi người, mười người mới tìm được một, cho nên không phải ai cũng có.

Lại nói, trong Võ Mạch Toàn Thư có nói rõ, võ mạch chính là một đầu câu thông với thiên địa huyền khí, có nó bản thân mới chính thức trở thành võ giả chân chính.

Thông thường, võ mạch được chia làm Thiên Địa Huyền Hoàng, bốn đại đẳng cấp, mỗi cấp lại chia thành cửu phẩm.

Đẳng cấp võ mạch càng cao, đại biểu cho tốc độ tu luyện, năng lực cùng tiềm lực càng mạnh, thành tựu tương lai cũng theo đó mà càng lớn.

Từ đó võ giả được chia thành mười đại cảnh giới: Luyện Thể Cảnh, Khí Vũ Cảnh, Huyền Vũ Cảnh, Linh Vũ Cảnh, Thiên Vũ Cảnh, Hoàng Vũ Cảnh, Tôn Vũ Cảnh, Đế Vũ Cảnh và Thông Thiên Cảnh.

Về phần chưa từng xuất hiện qua trên toàn Trấn Nam Quốc, đó là Chi Thần Cảnh.

Nghe nói người đạt tới Chi Thần Cảnh có thể bay xuyên qua chín tầng mây, đi đến nơi khác, nhưng đó chỉ là truyền thuyết, chưa thấy ai chứng thực.

Bất quá, ngoài những điều căn bản trên, Trần Khâm còn loáng thoáng nghe được, khi luyện đến Huyền Vũ Cảnh, bản thân sẽ có thêm thọ nguyên.

Mặc dù không biết điều này là thật hay giả, nhưng Triệu bổ đầu đã gật đầu xác nhận, vậy hơn phân nửa là thật.

Nghĩ tới cảnh có thể tăng thêm thọ nguyên, Trần Khâm cảm thấy đắng chát trong lòng.

Hắn là Luyện Thể tầng chín, chỉ cách một bước là trở thành cường giả Khí Vũ Cảnh.

Bất quá, số mệnh của hắn không được tốt như người khác.

Sau khi dùng Trắc Vũ Thạch kiểm tra, Trần Khâm mới biết mình là người không có võ mạch, cả đời chỉ có thể làm một gã phàm phu tục tử.

Nhưng không vì thế mà hắn bỏ cuộc, hằng ngày vẫn chăm chỉ rèn luyện, khiến cho Triệu bổ đầu tán thưởng không ngớt.

Tuy bề ngoài nhìn hắn như đang cười, nhưng nội tâm lại đau khổ vạn phần.

Trần Khâm thấy mình quá vô dụng, cuối cùng con đường võ giả cũng không thể đi, chỉ có thể trách bản thân vô phước hơn người khác.

Còn chuyện trả thù cho người thân, hắn sẽ để qua một bên, bởi vì không có thực lực, không khác nào lấy trứng chọi đá.

Dám chừng còn chưa tìm được h·ung t·hủ, đã bị đối phương trừ khử rồi, nên loại chuyện ngu ngốc như thế, hắn sẽ không làm.

"Xào xạc, xào xạc. . ."

Mãi mê chạy theo suy nghĩ, bên ngoài chợt có tiếng bước chân truyền đến.

Người này râu tóc bạc trắng, tuổi tác đoán chừng đã ngoài chín mươi.

Thấy thiếu niên đang ngồi ngơ ngẩn, khuôn mặt già nua của lão nhân hiện lên nụ cười hiền hậu.

Nhìn bộ dáng, đây quả thật là Nguyên Lão, Nguyên Thần Y mà Vương đại thẩm đã nhắc tới lúc sáng.

Nguyên Lão mang gùi thuốc bước tới, giọng nói già nua chậm rãi vang lên:

"Khâm Nhi, con lại nghĩ về sự tình năm đó?"

"Sư phụ, người đã về. Sao người không nói sớm để con ra ngoài mang vào, đâu cần phải cực khổ như vậy, sư phụ cũng thật là. . ."

Trần Khâm giật mình đứng dậy, trong lòng chỉ biết cười khổ.

Chương 4: Nguyên Lão Thần Y