Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 5: Sư Phụ Rời Đi

Chương 5: Sư Phụ Rời Đi


Vị sư phụ này quả thật thâm bất khả trắc, suốt mười năm qua, hắn chưa từng giấu giếm được chuyện gì, điều này làm hắn vô cùng kính phục.

Bất quá, thấy biểu hiện của thiếu niên, Nguyên Lão khẽ thở dài, chậm rãi nói:

"Có một số chuyện không phải muốn làm liền làm được, chi bằng đừng nghĩ về nó nữa, như vậy bản thân sẽ không thấy phiền muộn."

Nghe sư phụ của mình nói thế, Trần Khâm đành bước tới gỡ gùi thuốc sau lưng Nguyên Lão xuống, đồng thời đưa mắt nhìn ra ngoài sân, trong lòng trầm tư suy nghĩ, một lúc lâu mới lên tiếng:

"Sư phụ, người nghĩ tiên nhân có thật không? Liệu tiên nhân có thể trường sinh bất lão như truyền thuyết?"

Tiên nhân? Trường sinh? Đây là hai câu hỏi lớn nhất trong đời hắn.

Trần Khâm chỉ biết thông qua điển tịch xa xưa, còn là thật hay giả, lại không cách nào rõ ràng.

Nhưng theo lịch duyệt cả đời của Nguyên Lão, hắn tin chắc sư phụ sẽ biết một số chuyện, cho nên trong lòng có chút chờ mong.

"Ha ha, Tiên nhân sao? Thật ra nói có cũng đúng, mà nói không có cũng đúng. Còn trường sinh, sao con lại hỏi tới vấn đề này?"

Nói tới đây, Nguyên Lão bỗng nhiên dừng lại, đưa mắt đánh giá đệ tử của mình từ trên xuống dưới một lượt, sau đó mỉm cười nói:

"Thật ra, tất cả những điều đó, chỉ là chấp niệm của con mà thôi!"

"Tất cả chỉ là chấp niệm của con?"

Trần Khâm đặt gùi thuốc qua một bên, trong đầu không ngừng vang vọng câu nói vừa rồi.

Trần Khâm có chút không thông, nếu đơn giản như thế, hắn cần gì phải hỏi, hắn thực sự không hiểu dụng ý bên trong là gì?

Thấy bộ dáng suy tư của hắn, Nguyên Lão ngồi xuống rót một chén trà, nhâm nhi một chút, rồi hạ giọng nói:

"Thế gian này có rất nhiều chuyện kỳ lạ, đợi khi con ra ngoài trải nghiệm, tự nhiên sẽ có câu trả lời của mình."

"Ra ngoài trải nghiệm?" Trần Khâm đứng một bên chỉ biết im lặng.

Tiên nhân hắn quả thực muốn làm, nhưng bỏ Nguyên Lão rời đi, chuyện này hắn không làm được.

"Sư phụ, con. . ." Trần Khâm vội vàng mở miệng.

"Được rồi, Khâm Nhi, con đem mấy cây thảo dược này rửa sạch một lần, sau đó đem ra ngoài phơi, nói không chừng ngày sau lại có lúc dùng tới." Nguyên Lão thừa biết đệ tử của mình định nói cái gì, bất quá đã bị lão ngăn lại.

"Vâng, sư phụ!" Trần Khâm biết mình không thể hỏi gì thêm nên đành gật đầu rồi mang thảo dược ra phía sau nhà.

Nhìn bóng lưng Trần Khâm khuất dần sau căn nhà, Nguyên Lão thoáng nhìn lại quyển sách trên bàn, đồng thời nhẹ lắc đầu một cái.

Quyển sách Tầm Tiên Ký này lão tìm được từ rất lâu về trước, nhưng nội dung bên trong có thật hay không, lão cũng không rõ lắm, nhưng chuyện tiên nhân thì lại tường tận trong lòng.

Có điều, lão không muốn nhắc đến, mà muốn để đệ tử của mình tự thân tìm hiểu.

Nghĩ đến đây, Nguyên Lão chậm rãi bước ra ngoài sân, hai tay bối ra sau lưng rồi đưa mắt nhìn lên bầu trời xa xăm.

Trong sát na đó, trong con ngươi trầm đục của Nguyên Lão bỗng nhiên hiện lên một tia tinh quang, chỉ là nó rất nhanh đã biến mất, hồi lâu mới thì thào tự nói:

"Đạo trời có được tất có mất! Khâm Nhi à, có một số thứ, vi sư phải để con tự mình ngộ lấy, cho dù ta có nói cũng chẳng giúp ích được gì. . ."

Cùng thời điểm đó, Trần Khâm không hề hay biết những chuyện phát sinh vừa rồi, mà một mực làm sạch đám thảo dược vừa được mang về.

Bất quá, tay thì làm nhưng trong đầu vẫn phảng phất hai chữ "tiên nhân".

Trần Khâm không hiểu tại sao, khi nhắc tới hai chữ tiên nhân, sư phụ lại không muốn nói tiếp, nguyên nhân hắn thực sự không rõ, nhưng tám chín phần là muốn tốt cho hắn.

Nghĩ tới đây, Trần Khâm như thông suốt điều gì đó, rất nhanh đã không còn bận tâm đến nữa.

Đến chạng vạng tối ngày thứ hai, dưới ánh trăng mờ ảo, Trần Khâm mang theo gùi thuốc chất đầy thảo dược trở về.

Có điều, hắn không hề biết rằng, lúc này đã có một sự kiện đang cải biến vận mệnh của mình.

Đó là khi về tới nhà, hắn thấy cả y quán đều tối đen như mực, ngay cả một ngọn đèn cũng không có, để cho lòng Trần Khâm bỗng dâng lên một cổ bất an mãnh liệt.

Nhớ tới cảnh tượng mười năm về trước, Trần Khâm lập tức bỏ đám thảo dược xuống, sau đó chạy vào trong tìm Nguyên Lão nhưng lại không thấy ai.

Bất quá, có một chuyện khiến hắn an tâm, đó là y quán không có dấu vết đánh nhau, hơn nữa mọi thứ cũng được sắp xếp vô cùng ngăn nấp.

Thấy cảnh này, Trần Khâm mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, thầm nghĩ có lẽ sư phụ đã đến chỗ Hô đại nhân để đàm luận nhân sinh gì đó.

Nhưng khiến hắn thất vọng là, khi đến chỗ của Hô đại nhân, người này lại nói, cả ngày nay không thấy Nguyên Thần Y tới chơi.

Một màn này để cho Trần Khâm cùng Hô đại nhân không khỏi đưa mắt nhìn nhau, từ đó có thể thấy được sự lo lắng trong mắt đối phương.

Thấy có chuyện không hay sắp xảy ra, Hô đại nhân lập tức gọi người, sau đó chia nhau ra tìm kiếm.

Nhưng sau mấy canh giờ, Nguyên Lão giống như thần không biết, quỷ không hay, từ trong thế gian biến mất không một dấu vết.

Mang theo tâm tư buồn chán trở về y quán, Trần Khâm tiến vào phòng của Nguyên Lão, giờ khắc này hắn mới để ý trên bàn có một phong thư và ba chiếc túi nhỏ.

Trần Khâm không chút chần chừ liền mở phong thư ra, đập vào mắt hắn là mấy dòng chữ quen thuộc:

"Gió qua không dấu vết, sức người có lúc cạn, ta biết phải làm sao?!"

Nhìn bút tích này, Trần Khâm cảm nhận được sự mệt mỏi cùng với tiếng thở dài sâu lắng của Nguyên Lão, khiến hắn cảm thấy bất an trong lòng.

Hắn thực sự không biết mình đã làm sai điều gì, nghĩ một lúc vẫn không ra nguyên nhân, Trần Khâm đành xem tiếp đoạn sau:

"Nhân sinh vốn vô thường như vậy, tan rồi lại hợp, hợp rồi lại tan. Nếu tương lai con có thể ngộ được huyền cơ của trời đất, nói không chừng, ta và con vẫn còn cơ hội gặp lại."

"Lời này có ý gì?" Nhìn dòng chữ, Trần Khâm ngẩn ra hồi lâu.

Huyền cơ của trời đất?

Đây không phải chuyện phàm nhân có thể làm được.

Chẳng lẽ, cả đời này hắn không còn cơ hội gặp lại Nguyên Lão hay sao?

Nhưng lời này rõ ràng là ám chỉ hắn nên đi tìm tiên duyên, bởi vì huyền cơ của trời đất, chỉ có tiên nhân mới có thể lĩnh ngộ.

Mang theo vẻ nghi hoặc cùng hưng phấn, Trần Khâm chậm rãi xem tiếp nội dung còn lại.

"Ở đây có ba túi cẩm nang, nếu tương lai gặp phải vấn đề không thể giải quyết, hãy mở một cái, xem như món quà vi sư tặng con trước khi rời đi."

"Khâm Nhi à, từ nay về sau ta đã không còn là người phàm tục, con đường phàm thế, từ nay con phải tự đi rồi!"

"Con đường phàm thế, từ nay con phải tự đi rồi?!" Trần Khâm lẩm bẩm, trong lòng không biết đang vui hay buồn.

. . .

Nhật nguyệt thoi đưa, chớp mắt cái nửa tháng đã trôi qua.

Suốt nửa tháng này, Trần Khâm dùng hết số thảo dược tích lũy trong y quán để phối ra các loại đan dược cần thiết.

Không kể ngày đêm, cộng thêm sự góp sức của đám binh lính, sau nhiều ngày nỗ lực, cuối cùng hắn cũng làm xong 2000 viên Liệu Hoàn Đan và mấy loại thuốc thông dụng khác.

Nhận được số đan dược và thuốc trọng yếu trong tay, Hô đại nhân khẽ thở dài:

"Tiểu thần y, ngươi muốn rời khỏi nơi này thật sao?"

"Hô đại nhân, ta quả thật có chuyện trong người, chuyến này không thể không đi!"

Trần Khâm lắc đầu cười khổ, hắn làm sao không hiểu tâm tư của vị đại nhân này, bất quá ở lại đã là chuyện không thể.

Chương 5: Sư Phụ Rời Đi