Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 8: Hóa Giải Nguy Cơ

Chương 8: Hóa Giải Nguy Cơ


Bất quá, tên cầm đầu cũng nhìn ra thực lực của hắn, nên không chút do dự, phất tay ra lệnh: "Khai đao từ tiểu tử này đi!"

"Ba. . . hai. . ." Trần Khâm không chút quan tâm, tay vẫn cầm cái bánh bao bỏ lên nướng, miệng bắt đầu đếm ngược.

"Không tốt, có gì đó không đúng." Gã đứng đầu thấy biểu hiện của thiếu niên, lập tức cảm thấy không ổn.

"Muộn rồi!" Trần Khâm cầm bánh bao cắn một miếng, sau đó cười như không cười, liếc mắt nhìn đám người áo đen.

Lời nói vừa dứt, bốn mươi hai tên hắc y nhân lập tức ngã khụy xuống đất, hôn mê bất tỉnh, không biết trời trăng gì nữa.

Một màn này để cho những người khác đều dùng vẻ mặt ngơ ngác nhìn sang hắn, có điều Trần Khâm không quá để ý.

Hắn lấy trong người ra hai bình linh tán, nhanh chóng cho mọi người hít vào.

Mấy người kia đương nhiên không chút khách khí, cố gắng hít nhiều hơn một chút để không bị ảnh hưởng.

Thời gian không quá một tuần trà, tất cả mọi người đều có thể hoạt động tay chân, tuy nhiên huyền khí trong người vẫn chưa thể vận chuyển.

"Trần đại ca, ngươi quả nhiên là số một trong lòng ta, là tấm gương sáng để ta noi theo. Bất quá, tại sao đại ca lại không bị trúng độc vậy?"

Tô Lâm vui như cha mẹ c·h·ế·t đi sống lại, nhưng nhớ tới chuyện lúc nãy liền cảm thấy khó hiểu.

Những người khác nghe vậy, đều dồn ánh mắt tò mò về phía hắn.

Đối mặt với cái nhìn khó hiểu của mọi người, Trần Khâm không chút lo lắng, tùy ý nói: "Trúng độc sao? Ta thân là y sư, từ nhỏ đã thử qua các loại độc dược, cho nên đã sớm miễn nhiễm với mấy loại thông thường này rồi."

"Suýt nữa thì ta quên Trần công tử là y sư. Nhưng sao huynh biết có người sắp hạ độc thủ với chúng ta mà ra tay trước một bước?" Mày liễu của Tô Nguyệt khẽ nhíu lại, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ tò mò.

Nghe vậy, Trần Khâm đành lắc lắc đầu, miệng khẽ động, nói: "Nói thật, ta cũng không biết, nhưng có một người đã giúp ta tìm ra đáp án."

Nghe tới đây, mọi người lập tức nhìn nhau, rồi chia thành hai nhóm riêng biệt, sau đó tiếp tục nhìn hắn.

Thấy phản ứng như vậy, Trần Khâm nhìn mọi người một lượt, bắt đầu nói ra phán đoán của mình:

"Đầu tiên, khi tới Ninh Nguyên Thành, các ngươi có nhớ người nào đột nhiên muốn mua đồ nên tách ra, khiến chúng ta phải đợi cả buổi không?"

"Lúc đó ta cũng chưa nghi ngờ gì, chỉ nghĩ là đi mua chút đồ quan trọng nên đến trễ mà thôi."

"Bất quá, sau khi chúng ta rời khỏi thành trì, trên đường có rất nhiều chỗ tốt để dừng chân, nhưng người này nhất quyết muốn chúng ta dừng chân ở chỗ này, khiến ta cảm thấy có gì đó không đúng lắm."

Nghe hắn nói tới đây, mọi người đồng loạt nhìn về phía người họ Ngụy, trong mắt hiện ra một tia hàn ý.

Trong nhóm bốn người bên kia, có ba người lập tức lui về sau vài bước, ánh mắt nhìn về phía người họ Ngụy như nhìn thấy đại địch, còn trung niên họ Dương đã rút đao ra khỏi vỏ từ lúc nào.

Gã họ Ngụy thấy mọi người đối xử với mình như vậy, nhịn không được mà nhìn về phía Trần Khâm, tức giận nói:

"Ngươi ngậm máu phun người, ngươi dựa vào cái gì mà dám nói ta là hung thủ?"

"Ngụy huynh nói không sai, ta là y sư chứ không phải khâm sai đại nhân, làm sao phán đoán như mấy vị đại nhân kia chứ?" Trần Khâm gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

"Vậy sao ngươi lại vu khống ta?" Người họ Ngụy nghe vậy liền nghiến răng nghiến lợi, lạnh lùng hỏi: "Ngươi có biết hậu quả của việc này là gì không?"

Nghe đối phương hâm dọa, Trần Khâm cũng không để ý quá nhiều, tùy ý nói tiếp: "Ngụy huynh cần gì gấp gáp như vậy, ta vẫn chưa nói xong kia mà?!"

Nói xong, hắn thấy tên kia đã im lặng, đứng một bên chờ đợi câu trả lời từ hắn, nên Trần Khâm mới mở miệng nói tiếp:

"Thật ra không chỉ có nguyên nhân đó, mà từ khi tới chỗ này, ta thấy vị trí nơi đây không được bình thường cho lắm."

"Các ngươi thử nhìn lại xung quanh mà xem, nơi đây chỉ có một phía là thoáng gió, nhưng ba phía còn lại đều u ám không nhìn thấy gì, không phải chỗ thích hợp để ẩn nấp hay sao?"

"Nhưng tới khi dùng thức ăn, ta phát hiện bên trong có mấy loại dược liệu như Nhuyễn Hương Hoa, Tán Hồn Thảo là hai loại dược vật chính để làm tê liệt cơ thể, nên ta bắt đầu sinh lòng nghi ngờ."

Trần Khâm nói với giọng điệu đầy suy tư, tuy nhiên vẫn chưa đưa ra hung thủ, điều này làm mọi người nghi hoặc không thôi.

Ngụy Khang nghe vậy thì cười lớn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Trần Khâm, nói: "Ta cảm thấy mấy cái ngươi nói, dường như không có một chút quan hệ với ta thì phải?"

Những người khác không lên tiếng, nhưng dưới kinh nghiệm lịch lãm nhiều năm, bọn họ thừa biết chỗ này là nơi tốt để ẩn nấp.

Bất quá, nơi đây cũng là chỗ thích hợp để tránh né ánh mắt của người khác, nên gã họ Ngụy kia chọn chỗ này không có gì không đúng.

Có điều, dưới ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Trần Khâm cũng không chút hoang mang, mà nhìn thẳng vào đối phương, mỉm cười, chậm rãi nói:

"Bất quá, sau hai điểm nghi vấn trên, ta vẫn chưa thể kết luận ngươi là hung thủ."

"Nhưng trong lúc mọi người dùng bữa, cho dù vị huynh đệ kế bên có mời thế nào, ngươi cũng không ăn dù chỉ một miếng, phải ép lắm ngươi mới ăn, nên lúc đó ta đã biết hung thủ là ai rồi!"

"Có điều, không ngờ lại có nhiều người mai phục như vậy, thật khiến ta cảm thấy ngoài ý muốn."

"Nhưng. . . Nhưng ngươi đã hạ độc bọn họ từ lúc nào?" Người họ Ngụy không ngờ mình bị nhìn thấu một cách triệt để như vậy, run rẩy hỏi ngược lại.

"Ha ha, việc này không phải ngươi đã giúp ta một tay hay sao?" Trần Khâm cười cười, liếc mắt nhìn lên cành cây phía trên.

Nhìn lại cành cây kia, Ngụy Khang nhịn không được mà giận tím người, hắn không ngờ mình lại là người hại những tên hắc y nhân kia.

Thấy vậy, Trần Khâm cười như không cười, lạnh nhạt nói tiếp: "Ngươi có nhớ lúc trước ta nhờ ngươi mang gùi thuốc treo lên phía trên không? Tuy nói là treo trên để tránh chuột gặm, nhưng thực chất ta đã mở nắp hai bình Mê Hồn Tán, để chúng theo gió lan ra khắp nơi. Tới khi đám hắc y nhân kia xuất hiện, mười phần đã dính ám chiêu của ta rồi!"

"Ta có điểm không rõ?! Nếu đúng như lời Trần công tử nói, vậy chúng ta phải bị hôn mê trước mới đúng, còn đằng này. . ." Tô Nguyệt suy nghĩ cả buổi cũng không ra nguyên nhân, đành thấp giọng hỏi.

"Tô tiểu thư hỏi rất hay! Thật ra Mê Hồn Tán kia chỉ là loại bán thành phẩm, hơn nữa dược lực cũng không mạnh, vì vậy người hít phải sẽ không ngất ngay lập tức, thế nên ta chỉ cần ngồi ăn, chờ đợi kết quả là được." Trần Khâm có phần tán thưởng, gật đầu giải thích.

"Nhưng giải thích như vậy cũng không đúng, dù sao thời điểm treo gùi thuốc cũng cách thời điểm những tên hắc y nhân kia xuất hiện rất lâu, mà chúng ta ngồi ở đây lâu như vậy, theo lý phải bị ảnh hưởng trước mới đúng?" Dương Triệu lắc đầu, không cho lời này là thật.

"Sao ta biết được?!" Trần Khâm cười cười, không để ý tới mọi người, tìm một gốc cây gần đó rồi ngả lưng dựa vào.

Tô Lâm gãi gãi đầu nhìn Tô Nguyệt, Tô Nguyệt cũng không hiểu lắm, ánh mắt dời sang những người khác.

"Không lẽ là vỏ cây có mùi hương đặc biệt mà hắn cho chúng ta ăn lúc trước?!" Liễu Nghiên mơ hồ nhớ tới chuyện gì đó, thấp giọng nói.

Những người khác nghe vậy thì ngẩn ra, từ lúc đầu tới giờ, Trần Khâm chỉ cho bọn họ ăn đúng một thứ, đó là vỏ cây kia.

Chương 8: Hóa Giải Nguy Cơ