Tu Tiên Chi Thượng
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 9: Đến Kinh Thành
Sau một tuần trà, bọn họ liền trả Ngụy Khang cho Dương Triệu, có điều hiện giờ hắn đã bị đánh thành đầu heo.
"Dương huynh đệ, à không, Dương tiền bối, có thể giao tên này cho chúng ta một chút được không? Bọn ta có vài câu muốn hỏi hắn!" Tô Lâm bước tới ôm quyền hướng người trung niên.
"Có người tới!" Một tên thị vệ của Tô gia lên tiếng.
Huống hồ đối phương còn lá bài tẩy chưa lật, nên đánh cũng đánh không lại, vô phương hoàn thủ.
Mấy người Tô gia liền thu dọn đồ đạc, sau đó lên xe ngựa khởi hành, tránh đêm dài lắm mộng.
Thấy mọi chuyện đã ổn thỏa, Dương Triệu lấy trong người ra một cây pháo hiệu, phóng lên trời, sau đó trên trời liền hiện lên một chữ "Liễu" vô cùng lớn.
Nhưng dưới sự cầu xin của Ngụy Khang, Liễu Nghiên không chút quan tâm, mà nhìn nhìn hắn với ánh mắt đầy chán ghét, sau đó đi ra sau lưng Dương Triệu, tựa như không muốn nhìn thấy tên cặn bã này nữa.
"Trần công tử, Tô tiểu thư, mấy tên này có thể giao cho Liễu gia chúng ta xử lý được không? Về sau nhất định sẽ có hậu tạ!" Dương Triệu tiến tới hành lễ, ra vẻ khó xử.
"Ta ta. . . Dương đại ca. . ." Còn chưa kịp cho tên Ngụy Khang kia nói hết lời, Tô Lâm phất tay, đám người Tô gia lập tức lao vào đấm đá túi bụi.
Trên đường đi, Dương Triệu bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện cho ba người kia nghe, khi nghe xong, bọn họ vô thức nhìn về chiếc xe ngựa Trần Khâm đang ngồi.
"Cái này ta biết, loại vỏ cây mà công tử cho chúng ta ăn là Quế Chi Thụ. Loại này ở quê ta có rất nhiều, chúng sinh trưởng rất chậm, quanh năm chỉ thu hoạch được hai lần, ngoài mấy công dụng bình thường khác, nghe nói nó còn công dụng làm cho thần trí minh mẫn, tránh bị mê dược làm b·ất t·ỉnh thì phải?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Tất cả tính toán, cũng bởi vì tên tiểu tử c·h·ế·t tiệt này mà thất bại.
"Không sao, đó là người của chúng ta." Dương Triệu khoác tay, ra hiệu mọi người không cần lo lắng, sau đó bước ra ngoài đón quân tiếp viện.
Gần đến kinh thành, viện binh của Liễu gia tự động rời đi, bọn họ cũng có việc hệ trọng cần làm.
Nghĩ đến đây, gã phu xe của Liễu Nghiên như minh bạch điều gì đó, tự vỗ đầu một cái, thấp giọng nói:
Lần này xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, chắc chắn cao tầng Liễu gia sẽ không dễ dàng bỏ qua, nên hắn phải an bài cho thỏa đáng.
"Cẩu tặc nhà ngươi dám ám toán chúng ta này. . . Dám ám toán chúng ta này. . ." Sau đó là nhiều tiếng chửi rủa vang lên, kèm theo vài âm thanh vô cùng sướng tai.
Mặc dù nàng rất muốn đem mấy tên này đi xử trí, nhưng cái được không bằng cái mất, cho nên thuận nước đẩy thuyền là được.
Sau đó người Tô gia và Liễu gia chia nhau đem mấy tên hắc y nhân trói lại, hơn nữa còn dùng một loại thủ thuật gì đó, tránh bọn chúng tự sát. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ngươi hận ta sao? Yên tâm, bên này còn rất nhiều người hận ngươi hơn ta đấy!"
Cho nên, chạy cũng không cách nào chạy được, vì vậy hắn liền quỳ xuống, bò lại gần Liễu Nghiên, khóc lóc van xin, nói:
"Đa tạ Trần công tử đã tương trợ, nếu tương lai có gì cần trợ giúp, cứ việc tới Liễu Phủ tìm ta là được." Liễu Nghiên hành lễ, giọng nói êm tai vang lên. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tuổi còn trẻ mà tâm cơ đã thâm trầm như vậy, sư phụ tiểu tử này chắc không phải người tầm thường, nên cẩn thận người này một chút thì hơn." Một tên Linh Vũ Cảnh khác lên tiếng.
Nàng biết Liễu gia ở kinh thành là một thế lực lớn, cho nên không cần gây khó dễ bọn họ làm gì.
Quả nhiên không tới một canh giờ, phía xa xa truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập, số lượng không dưới trăm người.
"Dương Triệu, chuyện này là thế nào?" Gã dẫn đầu tên Huyền Nhất, phóng xuống ngựa, ánh mắt nghiêm túc hỏi thăm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Những người ở đây đều rõ trong lòng, nếu đã bị ám toán, nhất định phía sau vẫn còn người đang chờ đợi bọn hắn, cho nên ai nấy đều mong có người tiếp viện.
Dẫn đầu Liễu gia lần này là ba gã cao thủ Linh Vũ Cảnh, phía sau gần cả trăm tên Khí Vũ Cảnh, trong đó còn có cả chục tên Huyền Vũ Cảnh, khiến đám người Tô gia hít vào một hơi khí lạnh.
"Tốt, chúng ta chuẩn bị lên đường trong đêm." Một gã Linh Vũ Cảnh khác gật đầu đáp ứng.
"Dương tiền bối quá lời rồi, hết thấy mọi thứ cứ theo lời ngươi mà làm, bọn ta không có ý kiến." Tô Nguyệt trả lời một cách khôn ngoan.
Tuy nói là như vậy, nhưng gã phu xe cũng không quá chắc chắn, nhưng giờ khắc này, tất cả mọi người đã có cái nhìn khác về thiếu niên trước mặt.
Tuy nhiên mọi người vẫn thường xuyên gọi Thăng Long Thành với cái tên kinh thành, đại biểu cho kinh đô trọng tâm của một nước cho thuận miệng.
Ngụy Khang thừa biết Trần Khâm đang ám chỉ người nào, có điều hắn cũng không vận chuyển huyền khí để chạy trốn.
"Chỗ này cũng gần với địa bàn hoạt động của Liễu gia, tin chắc không lâu sẽ có người tới tiếp ứng chúng ta." Dương Triệu thở dài một cái.
Lần này mọi người không nói gì, hết thẩy đều tụ tập lại cùng một chỗ, bốn người Trần Khâm, Liễu Nghiên, Tô Nguyệt và Tô Lâm đều ngồi chính giữa.
"Hóa ra đều do Ngụy Khang ngươi âm thầm sắp đặt, tốt, tốt lắm! Uổng công cho lão gia coi trọng ngươi, ngược lại thì sao? Ngươi lại giúp người khác ám toán chúng ta? Ngươi làm ta quá thất vọng!" Dương Triệu trầm giọng, ánh mắt tràn đầy đau khổ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Những người khác cũng gật đầu đồng ý, sau đó âm thầm giữ khoảng cách với đám người Tô gia, Trần Khâm.
"Liễu tiểu thư. . . Dương đại ca. . . Tha cho ta. . ." Ngụy Khang khóc lóc, tiếp tục van xin.
Có thể nói kinh thành là thành trì lớn nhất Trấn Nam Quốc, thậm chí nó thể nói trung tâm của cả thiên hạ, cho nên sự to lớn của thành này không thể miêu tả bằng lời.
"Được, các ngươi cứ tùy ý, đừng g·i·ế·t c·h·ế·t là được." Dương Triệu không chút chần chừ, liền gật đầu đồng ý, thuận tiện phong bế kinh mạch của đối phương.
Chương 9: Đến Kinh Thành
Luận về thực lực, có thể hắn không bằng bọn họ, nhưng luận về tâm cơ, có lẽ đã bị hắn đánh gục mấy chục lần rồi.
Mấy ngày kế tiếp, trên đường không có gì trắc trở, đám người Trần Khâm cuối cùng cũng đến kinh thành.
"Không có gì, chỉ là chút tài mọn. Nếu ta không ra tay, người c·h·ế·t chính là ta." Trần Khâm nhẹ gật đầu, sau đó qua chỗ của Tô gia ngồi xuống.
Xung quanh là mấy chục tên thị vệ, bọn họ đều cầm đao, cẩn thận đề phòng xung quanh.
"Liễu tiểu thư, xin tha cho thuộc hạ một mạng, thuộc hạ nhất định sẽ khai ra người đứng sau, thuộc hạ nguyện ý lấy công chuộc tội."
Ngụy Khang nghe vậy khẽ run, dùng ánh mắt đầy sát khí nhìn Trần Khâm, như muốn một đao g·i·ế·t c·h·ế·t tên tiểu tử trước mặt này.
"Sự tình gấp gáp, chúng ta phải mau chóng lên đường, trên đường đi ta sẽ kể lại toàn bộ sự việc cho các vị nghe." Dương Triệu thở dài, hướng đám người tiếp viện nói.
Trần Khâm không có mở mắt, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí của đối phương.
"Đa tạ Tô tiểu thư!" Dương Triệu cảm tạ, sau đó hướng Trần Khâm thi lễ một cái.
Tô Nguyệt cũng không có ngăn cản, nàng hận tên kia còn không hết, làm gì có chuyện dễ dàng tha thứ như vậy.
Tương truyền, hơn ngàn năm về trước, Thái Thượng Hoàng trong lúc du hành đã gặp chân long từ chỗ này bay lên trời, từ đó nơi đây còn được gọi với cái tên khác là Thăng Long Thành.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.