Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 1: Oanh Lôi Chỉ

Chương 1: Oanh Lôi Chỉ


Hư vô tịch mịch, hắc ám bao trùm cả một khoảng không gian này. Ngoài một màu đen duy nhất tồn tại nơi đây, cái gì cũng không có. Thậm chí một âm thanh nhỏ vô cùng cũng không. Đây là cái người ta gọi là Thái Dịch, vũ trụ tại bao la hư vô trạng thái.

Không biết trải qua bao lâu từ khi khoảng không gian trống rỗng này hình thành, có lẽ là nghìn năm, triệu năm, trăm triệu năm cũng có thể. Vũ trụ mơ hồ chuyển biến bước đầu hình thành, liền gọi nó Thái Sơ.

Lại thẳng qua vô tận thời gian nữa, trong mảnh này bóng tối tịch minh xuất đầu ra cái thấy được nhưng không cảm được đồ vật. Đây là vũ trụ tiến đến trạng thái hữu hình vô chất, Thái Thuỷ.

Đến khi vũ trụ dần dần hiện ra chất, lại là một cái đằng đẵng thời gian đã qua. Vũ trụ nguyên thuỷ nhất hình dáng hình thành, nó xưng Thái Tố.

Chất và hình tại Thái Tố thời kỳ kéo dài đếm không nổi thời gian cuối cùng đem làm thành một thể. Cái đó liền là đối lập với Vô Cực, tự xưng Thái Cực - vũ trụ bất phân âm dương trạng thái.

Lúc này vũ trụ tiếp tục phát triển. Thái Cực sau sinh Lưỡng Nghi, Lương Nghi lại sinh Tứ Tượng, Tứ Tương sinh Bát Quái,...

----------

Đông Vực, hạ lưu Vô Hối Thác.

Trương Diệp mạng lớn không c·hết còn được tiền bối chỉ dạy tu luyện, hắn trải qua hai năm đã lớn hơn trước rất nhiều. Hai năm trước hắn chỉ có một mét năm, một mét sáu nhưng ấy vậy mà bây giờ đã cao đến gần mét tám.

Người bình thường trong hai năm ăn uống đạm bạc không thể phát triển đến tốt như vậy, đây là chỗ lợi hại của tu tiên giả.

Trương Diệp lúc này tại một căn nhà gỗ tồi tàn bên hạ lưu thác, ngồi trên giường xếp bằng tiến hành nạp khí. Lão nhân thần bí kia cứu vớt hắn xong, thấy hắn có khả năng tu luyện liền giúp hắn tẩy tủy, còn cho một môn công pháp, ngày ngày giảng dạy hắn về tu tiên giới.

Từ ngày đó hắn không lúc nào là lười biếng, sáng dậy luyện quyền võ trong rừng trúc gần nhà, trưa về làm việc nhà, chiều xếp bằng nạp khí rồi tối lại làm việc nhà. Cứ như vậy hai năm, hắn bây giờ đã là tu sĩ Luyện Khí cảnh tứ tầng.

Lúc này một âm thanh lạch cạch ngoài cửa vang lên, Trương Diệp như thể không nghe thấy, giữ vững im lặng. Bước vào trong nhà là một lão già bạc đầu có khuôn mặt hiền hậu, thân mặc y phục có phần hơi rách nát, dáng người gầy gò ốm yếu. Đó chính là lão nhân thần bí đã cứu Trương Diệp khi hắn ngã xuống Vô Hối Thác.

Y không tiến lại gần đánh thức Trương Diệp, mà đứng yên tại một bên cửa. Song mục loé kim quang, trước đôi mắt của y thể nội Trương Diệp lộ rõ mồn một.

Toàn thân hắn kinh mạch bên trong chứa lấy linh khí như sông nhỏ chảy xiết, không ngừng đổ về đan điền nơi giữa bụng.

"Không tồi, tu vi Luyện Khí cảnh tứ tầng đã vững chắc...

Lôi Thần Thánh Công công lực xem ra so dự liệu không sai biệt lắm." Lão nhân nghĩ thầm gật gật đầu, một tay vuốt vuốt râu, trên mặt thể hiện rất hài lòng.

Xong việc y lại nhẹ nhàng bước tiếp hướng trong nhà thì Trương Diệp mở mắt, hắn nhìn thấy y trở về liền nói:

"Hạo lão ngài về!

Hôm nay con nấu cơm sớm cho người rồi nhé!"

"Ờ ta thấy rồi, tối ngươi định đi đâu à?" Hạo lão gật gù, vẫn tiếp tục bước đi từ từ ra phòng bếp.

"Con có một chút cảm ngộ...muốn vào rừng thử một chút." Trương Diệp tươi cười vừa xoa đầu vừa nói.

Nghe đến đây Hạo lão có chút khựng lại nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, y gật gật đầu vẫy vẫy tay ra hiệu Trương Diệp có thể đi rồi. Trương Diệp thấy thế liền lập tức leo xuống giường rồi chạy ra ngoài cửa hướng về rừng trúc, không quên chào Hạo lão.

Hạo lão ở lại trong căn nhà gỗ ven sông, y ngồi trên ghế bình thản ăn cơm. Gắp miếng rau rồi gắp miếng thịt, nhưng chân phải y lại rung lên rung xuống liên tục.

"Con m* nó không được, ta phải đi xem tiểu tử này rốt cuộc cảm ngộ được cái quái gì?" Nói rồi y lập tức đứng dậy, gắp thêm mấy miếng rau miếng thịt vào bát rồi thoắt cái biến mất như chưa từng tồn tại trong căn nhà đó, mang theo cả bát cơm.

Trong rừng trúc.

Trương Diệp lúc này đang đứng im cách một cây trúc năm mét, hắn đứng thẳng hai mắt nhắm nghiền, có điều tay phải đưa lên trước ngực để ra một ngón tay hướng lên trời.

Hạo lão đã sớm xuất hiện ở gần đó, y tìm một tảng đá nhỏ ngồi lên, tay cầm bát cơm vừa ăn vừa theo dõi tiểu tư Trương Diệp. Hai cặp mày của y có chút cau lại, hai mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm Trương Diệp.

"Hừm, không thể nào chứ?

Thằng nhóc này là ..." Y vừa ăn vừa lẩm bẩm, nhưng vừa nói đến đó thì bên chỗ Trương Diệp có động tĩnh.

Hắn đột ngột mở hai mắt, khẽ thấy một dòng điện màu xanh tóe ra. Một giây sau, tay phải của hắn chỉ thẳng hướng về cây trúc trước mặt. Bất ngờ, một luồng điện xanh lam như xuất phát từ đan điền của hắn chạy lên cánh tay phải rồi sau đó cứ thế từ đầu ngón tay mạnh mẽ bắn ra.

Luồng điện bằng tốc độ mắt thường còn không theo kịp bắn đi đâm thẳng vào thân trúc, v·a c·hạm phát ra một t·iếng n·ổ không nhỏ, uy lực cũng không hề tầm thường. Phần thân trúc b·ị đ·ánh trúng cháy đen sì còn bị lôi điện phá huỷ sâu vào thân, xung quanh phần thân đó còn có vài dòng điện nhỏ lấp lóe. Thân trúc sau đó cũng không chịu được từ từ đổ xuống.

Trương Diệp bên này chứng kiến một phen vừa rồi hai mắt hắn mở to ngạc nhiên, mặt ngốc trệ, người cứng đơ như pho tượng. Bỗng khóe miệng khẽ nhếch nhếch, sau đó nhìn vào bàn tay nắm chặt. Trong lòng hắn đã là vui sướng không thể tả được.

"Con m* nó...là thật!" Hạo lão thấy một cảnh vừa rồi không ngậm được mồm phì cả cơm bay vãi lung tung dưới đất.

Theo y mà nói, việc vừa rồi Trương Diệp làm quá không hợp thói thường. Chiêu vừa rồi đánh ra gọi là Oanh Lôi Chỉ, vốn dĩ tu luyện Lôi Thần Thánh Công đến tầng thứ hai mới lĩnh ngộ đến đạo thuật này.

Tiểu tử này thì hay rồi, trực tiếp tự cảm ngộ ra không cần dạy. Hắn hẳn đã sớm từ nhất tầng lĩnh hội ra Khống Lôi Thuật, sau đó mới thuận thế ngộ ra Oanh Lôi Chỉ.

"Thằng nhóc này tuy thể chất cùng linh căn tầm thường nhưng ngộ tính lại không tồi....

Không hổ là...." Nói rồi y cười nhẹ một cái rồi ăn cơm tiếp, hai mắt vẫn nhìn Trương Diệp đằng xa liên tục dùng Oanh Lôi Chỉ bắn phá mấy cây trúc xung quanh. Mãi đến khi hắn tiêu hao hết linh khí, mệt nhoài ngã ra đất mới thôi.

Chương 1: Oanh Lôi Chỉ