Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Tru Thiên Lộ
Unknown
Chương 2: Tiến về Thiên Kiếm Tông.
Đã nhiều ngày trôi qua cuộc sống của Trương Diệp vẫn cứ như cũ, có điều hắn sẽ nấu cơm sớm để buổi tối luyện tập đạo thuật.
Khống Lôi Thuật, Oanh Lôi Chỉ hắn đều dùng rất quen tay. Hạo lão còn chỉ điểm hắn không ít những lỗi nhỏ trong điều động linh khí.
Sáng nay vẫn như mọi khi hắn lại ở trong rừng trúc luyện tập quyền cước. Tuy là tu tiên giả nhưng không thể chỉ biết dùng đạo thuật đánh nhau, không thể hoàn toàn dựa dẫm vào linh khí.
Có những lúc tu sĩ phải lao vào đấm đá, kẻ nào không biết quyền cước vậy hắn thiệt rồi. Môn võ công mà Trương Diệp đang luyện gọi là Thái Cực Quyền có đến hai mươi tư thức, do gia chủ đời thứ nhất Trương gia sáng tạo.
Môn võ công này vô cùng ảo diệu "lấy tĩnh chế động, lấy động chế tĩnh" Trương Diệp luyện cái thứ này từ bé đến mê rồi.
Nói hôm nay y hệt mọi ngày lại có cái không đúng, hôm nay có Hạo lão ngồi xem hắn luyện võ. Y bình thường vào sáng sớm sẽ đến trấn nhỏ gần đây để uống rượu, không hiểu sao hôm nay có nhã hứng ra đây nằm chống tay xem hắn.
"Đây là Thái Cực Quyền của Trương gia?
Hah! Võ học phàm nhân vậy mà lại ẩn chữa Âm Dương chi đạo huyền bí, tổ tiên của Trương gia không tồi." Hạo lão hai mắt lim dim nghĩ, môn võ này cũng hay nhưng Trương Diệp tập đi tập lại hơn một canh giờ, y xem đến muốn ngủ.
Lúc đầu sắp đập xuống đất y giật mình tỉnh ngủ, không nhịn được nữa đứng dậy vươn vai mấy cái.
"Tiểu tử, hai năm qua cái gì dạy được ta đã dạy cho ngươi rồi.
Ờm...có mấy thứ ta để ở nhà, tí xong thì về lấy nhé.
Sau này có duyên sẽ gặp lại." Vừa nói xong một trận gió thổi tới chớp mắt cái thân hình Hạo lão biến mất như chưa hề ở đó, chỉ để lại một vò rượu màu đỏ cũ kỹ dưới đất.
Trương Diệp bên này đang luyện quyền, nghe Hạo lão nói xong còn chưa kịp a ô gì thì người ta đã biến mất. Hắn đến một câu cảm ơn còn chưa kịp nói, ngơ ngác đứng nhìn vò rượu dưới đất.
"Hạo lão! Mặc kệ người có nghe được không.
Người không chỉ dạy con tu hành mà còn có ơn cứu mạng, mạng của con là do người nhặt về...
Đời này kiếp này nguyện làm trâu làm ngựa cho người, sau này hữu duyên gặp lại!" Dứt lời hắn ôm quyền cúi mình trước vò rượu, sau đó cầm lên vò rượu dắt vào ngang hông rồi đi về.
Hạo lão lúc này lơ lửng giữa không trung bên trên rừng trúc. Trạng thái y từ lúc nào đã biến đổi đến nghiêng trời lệch đất.
Nguyên bản lưng còng lúc này thẳng tắp như cột chống trời. Gầy gò cơ thể lại giống như cải lão hoàn đồng, căng phồng tràn đầy sức sống. Trên mặt sắc khí cũng so lúc trước khác, nhìn đến chỉ nhận đây một cái lão trung niên, tuyệt không có ông cụ gần đất xa trời bộ dáng.
Y thân đứng thằng giữa không trung tựa như một tôn tiên thần giáng thế, hai tay chắp tại sau lưng, ánh mắt dõi theo từng bước đi của Trương Diệp.
"Thiên sinh ý, thiên hạ vạn kiếp nô. Nhân sinh đạo, đem ý vạn kiếp tru." Lời này nói ra y hai mắt lộ ra một chút t·ang t·hương.
"Vò rượu đó tặng ngươi, người trẻ tuổi a~ nên thử thử một chút đi" Hạo lão cuối cùng vẫn khẽ cười, tay phải vỗ vỗ một vò rượu giống cái để lại cho Trương Diệp. Một khắc sau Hạo lão liền ngẩng đầu nhất phi trùng thiên biến mất trong mây trời.
----------
Nhà gỗ nhỏ.
Trương Diệp cuối cùng cũng trở về đến nhà, thứ đầu tiên thu hút hắn là tại một món đồ vật trên bàn.
Vật này cư nhiên là một cái nhẫn, nó toàn thân làm từ bạch ngọc đẹp mắt. Thế nhưng lại không có điểm nào giống như đồ dễ vỡ, nhìn là biết vật bất phàm.
Trương Diệp thụ Hạo lão hai năm giảng dạy tất nhiên biết vật này là cái gì. Hiển nhiên là nhẫn trữ vật a, cùng cái kia túi trữ vật đồng dạng.
Hắn nhanh chóng lại gần cầm lên nhẫn, ngắm nghía một hồi lâu. Sau cùng một tay khác đưa lên ngón trỏ trước miệng. Cắn một cái máu tươi chảy ra, Trương Diệp đem máu nhỏ lên trên nhẫn. Dị tượng xuất hiện.
Nhẫn trữ vật tiếp thu giọt máu vừa rồi chợt loé lên nhè nhẹ bạch quang. Ánh quang tan đi, Trương Diệp nhìn trong tay nhẫn cảm giác nơi đó một cỗ thân quen.
Hắn đem nhẫn này nhận chủ thành công.
Trương Diệp khóe miệng nhếc lên đeo vào ngón trỏ tay trái, ngắm nghía độ phù hợp của nó với mình. Trong lòng không ngừng cảm kích Hạo lão.
Y nhất định vì hắn hạ xuống cấm chế trong nhẫn, giúp hắn chớp mắt luyện hoá. Bên cạnh đó khẳng định cũng lại dùng cấm chế che đi người ngoài cảm nhận cái nhẫn này.
Hắn ngắm nghía một hồi cuối cùng hai mắt nhắm nghiền, khẽ cảm nhận không gian bên trong nhẫn. Cái này hành động chỉ tốn gần như một cái chớp mắt thời gian.
"Hạo lão, đa tạ người." Trương Diệp thần sắc tốt lên rất nhiều.
Hắn kiểm tra trong nhẫn có không ít đồ tốt: nào là linh đan, pháp khí, kim tệ, vài quyển sách, còn có một chút linh thạch. Đối với một tu sĩ Luyện Khí Cảnh như hắn, đây chính là cả một gia tài rồi.
Kiểm tra đồ xong, Trương Diệp đứng thẳng, hai tay chống sườn nhìn một vòng quanh nhà. Nơi đây tuy có chút tồi tàn, so là không thể so với nơi hắn sống ở Trương gia. Tuy nhiên hắn lại rất thích, hắn bước đầu con đường tu tiên chính là ở đây. Sau này nếu có duyên, nhất định sẽ quay lại. Không chừng khi đạt được vĩnh sinh thì về đây ở cũng không tệ.
Hoài niệm một chút hắn thu dọn hành lý rồi rời đi.
Lấy Thiên Kiếm Tông, Trương Gia Thành và hạ lưu thác đặt trên bản đồ chính là một cái tam giác mà Vô Hối Thác chính là trọng tâm của tam giác.
Từ Trương gia không thể đi thẳng đến Thiên Kiếm Tông vì ở giữa là Lạc Long Uyên, nơi đó tránh càng xa càng tốt. Đó là lý do phải đi qua Vô Hối Thác.
Từ nhà Hạo lão đến Thiên Kiếm Tông cũng tương tự, có một cái Bách Yêu Lâm ở giữa chắn đường. Đừng nói Luyện Khí Cảnh, Trúc Cơ Cảnh sơ kỳ cũng không có dám vào đâu.
Vậy nên bắt buộc phải đi đường vòng. Hắn có thể đi về hướng Bắc đến Thương Gia Thành sau đó đến Thiên Kiếm Tông, đó là lộ trình ngắn nhất rồi.
Xác định đường đi xong, Trương Diệp lập tức lên đường. Từ chỗ hắn đến Thương Gia Thành cũng phải mất một tuần đi đường, xem ra đây là lần đầu hắn đi xa như vậy, đấy là không tính trôi từ Vô Hối Thác đến đây.
----------
Cùng lúc đó ở nội môn Thiên Kiếm Tông, Tuyệt Kiếm Phong.
Lúc này ở chính giữa sân tập có một cái bóng dáng nữ đệ tử đang luyện tập múa kiếm, từng đường từng đường uyển chuyển mượt mà. Mỗi một đường kiếm nhìn thì yểu điệu nhưng lại vô cùng dứt khoát, khó thấy một động tác thừa. Tóc và tà váy nàng tung bay theo gió, theo từng đường kiếm được vung ra.
Nàng khuôn mặt dưới ánh nắng lộ ra xinh đẹp rung động lòng người. Mắt phượng mở to lộ rõ hai cái đồng tử tựa như ngọc quý, môi son đỏ óng ánh khiến người ta không tự chủ muốn...
Nhìn nàng cái này mười sáu tuổi mỹ nhân, dễ thấy sau này trưởng thành lúc sẽ là bực nào khuynh quốc giai nhân a?
Lúc này, một nam đệ tử từ xa chạy lại, hắn vừa dơ tay vẫy vẫy vừa nói:
"Linh Nhi biểu tỷ! Sư phụ bảo chúng ta đến gặp người nhận nhiệm vụ!"
Nghe thấy lời này nàng không có dừng lại mà múa thêm một đường nữa, lưỡi kiếm vừa đúng vung nhẹ về hướng nam đệ tử kia. Sau đó liền một cái chớp mắt, bạch nhận từ kiếm kia chém ra phi thẳng nhanh như tên bắn. Bạch nhận cắt mạnh xuống đất tạo ra một cái rãnh trên nền gạch khiến tên nam đệ tử kia giật bắn dừng lại, hắn trượt chân ngã xuống ngồi bệt dưới đất.
"A a a, Linh-Linh Nhi biểu tỷ! Tỷ muốn á·m s·át ta?" Kiếm vừa rồi thiếu chút nữa cho hắn tạm biệt chân, làm tiểu tử này sợ đến thất hồn lạc vía, thiếu chút trực tiếp ngất.
"Nhát như vậy sao xứng làm tu tiên giả? Ta là cảnh cáo đệ, ở trong tông môn phải gọi ta là sư tỷ!" Nàng thu lại kiếm, hai tay chống sườn làm ra khuôn mặt bảy phần oán trách ba phần trêu chọc nói với nam đệ tử kia.
"Nhưng-Nhưng ở nhà ta gọi quen rồi..." Nam đệ tử hơi cúi đầu, tay phải xoa xoa đầu lý nhí nói.
"Được rồi đứng dậy đi, đến chỗ sư phụ nào." Trương Linh Nhi bước nhanh như cơn gió, nhẹ nhàng bước đến trước mặt đệ đệ mình. Nàng một tay đưa ra kéo tiểu đệ của mình dậy.
Hai người một tỷ một đệ cùng nhau đến nơi cao nhất của Tuyệt Kiếm Phong.
Ở đó một nữ tử đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi để mặc cho ánh sáng mặt trời chiếu vào mình. Nàng mặc trên người không phải y phục của đệ tử Thiên Kiếm Tông mà là một cái kim vân bạch bào, sau lưng băng tinh kiếm lơ lừng bay bay.
Lúc này hai người họ đã đến ở phía sau nàng, hai tay ôm quyền cúi mình đồng thanh nói:
"Chúng đệ tử có mặt."
"Ừm, Linh Nhi...
Trong lòng vẫn còn..." Nàng nói nhưng tư thế vẫn xếp bằng hướng về phía mặt trời không hề quay lại.
"Đệ tử hổ thẹn với sư tôn.
Thật vẫn còn..." Trương Linh Nhi hơi cúi đầu khó nói, hai tay điên cuông vân vê tà váy.
"...
Thôi bỏ đi, nhiệm vụ của các ngươi là xuống núi hướng về Thương Gia Thành.
Các ngươi sẽ chịu trách nhiệm đem những bảo vật trong nhẫn này đến Bảo Hoàng Lâu đấu giá.
Có người muốn làm khó các ngươi, cứ đưa lệnh bài của ta ra." Nói rồi từ trong áo nàng bay ra một cái nhẫn trữ vật cùng hai tấm lệnh bài, từ từ bay lại chỗ hai tỷ đệ Trương gia.
"Rõ!" Hai tỷ đệ lại ôm quyền đồng thanh, sau đó hai người quay mình rời đi.
Đến khi bọn họ rời đi thật xa, lúc này một nam nhân đi ra là rừng cây cạnh đó. Y lúc trước thấy hai đệ tử kia đến liền trốn sau một thân cây. Người này thân mặc xám trắng đạo bào, trên mặt biểu cảm như cười lại không phải cười, bất quá nhan sắc thật soái a!
"Sở sư muội, muội vẫn là nên để con bé đi tìm tiểu tử đó." Nam trưởng lão nhẹ nhàng nói.
"Con bé nên sớm bỏ đi cái ý đồ đó." Sở trưởng lão nói.
"Muội có phải đang cho rằng nếu Linh Nhi từ bỏ, có lẽ nàng đã có thể tu luyện Tuyệt Tình Kiếm Pháp tốt hơn?" Nam trưởng lão nói rồi, y hướng mắt nhìn về phương hướng hai tỷ đệ Trương gia vừa rời đi.
"Phải, nhưng muội không hiểu. Phàm nhân rơi xuống Vô Hối Thác, còn có thể sống sao?
Con bé như vậy cố chấp bám víu." Sở trưởng lão hơi cau mày nói.
"Tuổi trẻ chính là cố chấp như vậy. Một người lớn lên cùng muội, đến cuối cùng vì muội mà hy sinh.
Chỉ cần một hy vọng người đó còn sống, muội dám chắc sẽ không bám víu lấy hy vọng đó?
Mà, trường hợp này cũng không phải hy vọng hão." Nam trưởng lão nhẹ nhành đáp.
"Sẽ....sẽ không...Thằng nhóc đó còn sống nhưng con đường của hai đứa nó tuyệt sẽ không giao nhau lần nữa. Muội tuyệt đối không để điều đó xảy ra." Sở trưởng lão mở mắt, ánh mắt nàng hơi rũ xuống, lời lẽ cũng không còn như trước mạnh mẽ mà có phần mềm yếu hơn.
Nam trưởng lão thấy vậy không biểu lộ gì, trước khi đạp kiếm phi hành rời đi để lại vài lời:
"Có lẽ muội tu luyện Tuyệt Tình Kiếm Pháp quá lâu rồi nên quên mất...áy náy cũng là một loại tình cảm."
Nghe đến đây, ánh mắt Sở trưởng lão thay đổi. Nàng như chợt hiểu ra gì đó, lập tức đứng dậy xuất ra phi kiếm phá không bay đi.