Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 3: Một đỏ một xanh hai tên c·h·ó má.

Chương 3: Một đỏ một xanh hai tên c·h·ó má.


Ba ngày trôi qua, Bạch Lộc Trấn ở Đông Vực.

Nơi đây tuy là một trấn nhỏ nhưng lại phi thường tấp nập, người qua kẻ lại đếm không xuể. Đồng thời điều kiện sống ở đây cũng rất cao, nhìn quanh đều là nhà cao cửa rộng, người đi đường mặc toàn là vải lụa đắt tiền. Như vậy có phần không giống "trấn nhỏ" lắm.

Nguyên nhân cho sự phồn hoa của trấn này là do nó ở gần Thương Gia Thành. Thương Gia Thành là nơi như nào? Đó là trung tâm kinh tế của cả Đông Vực, không chỉ phàm nhân mà cả tu tiên giả cũng thường xuyên qua lại nơi đó. Ở đó cái gì cũng bán, thậm chí thứ được coi là tuyệt mật của gia tộc nào đó cũng bị bán.

Chính nhờ như vậy mà Thương gia vừa là gia tộc giàu có nhất Đông Vực vừa là gia tộc có tầm ảnh hưởng lớn nhất. Rất nhiều tông môn đều có qua lại với họ. Đến cả những lão đại cũng đến nói chuyện làm ăn như thế, trấn nhỏ này tuyệt không thể làm ngơ.

Trấn của họ là nơi không ít người đi qua để đến Thương Gia Thành, vì thế trấn chủ đã nhân cơ hội này phát triển kinh doanh tại trấn gần một trăm năm nay. Tầm vài năm nữa, nơi đây hoàn toàn có thể mở rộng để vươn đến tầm một cái đại thương trấn.

Mà lúc này trong một khách điếm gần trung tâm của trấn, có một thiếu niên trẻ tuổi đang thưởng thức những món ăn mà hắn trong suốt hai năm chưa được nếm. Thiếu niên này vẻ ngoài cao ráo, cơ thể săn chắc không thừa miếng mỡ nào. Tuy nhiên y phục lại có phần hơi cũ kỹ, mái tóc dài của hắn được buộc tạm lại hơi bù xù. Người ngoài nhìn vào chính là nhận định một tên ăn xin, vén tóc hắn lên nhìn thì sẽ kêu một cái tuyệt mỹ ăn mày.

Đó chính là Trương Diệp, hắn ngồi xe ba ngày liền đến được đây, đói đã sắp muốn c·h·ế·t rồi. Mấy cái trấn trước hắn đi qua, thực sự là không có nổi khách điếm để mà nghỉ ngơi ăn uống như này. Họ tại sao không biết học theo trấn này là cố gắng phát đạt chứ?

Hắn đến nơi liền lập tức tìm khách điếm gọi một bàn toàn món ăn thượng hạng để thỏa mãn. Muốn hỏi tiền hắn lấy đâu ra? Chính là từ Hạo lão cho. Hạo lão cho hắn mấy vạn kim tệ, như vậy đã đủ để hắn ngạo nghễ gọi mình là đại gia. Mà trấn này đa phần là phàm nhân kinh doanh, kim tệ Hạo lão cho chính là để cho hắn tiêu vào những lúc như này.

Phải nói lúc hắn xòe tiền ra mua đồ, đám người coi hắn là ăn xin liền lập tức cúi cúi cái đầu xuống. Một cảnh này thu vào mắt, Trương Diệp có chút buồn cười. Hắn chọn cho mình một bàn gần cửa sổ, vừa ăn vừa ngắm nhìn đường phố. Hắn tuy ở Trương Gia Thành - một nơi vô cùng có tiếng trong giới tu tiên - nhưng chung quy vẫn là không phải nhà làm kinh tế như Thương Gia Thành, cảnh người tấp nập đi đường vẫn là không có.

Thậm chí sự tấp nập của Bạch Lộc Trấn này còn hơn cả Trương gia, mọi thứ âm thanh đều thu hết vào tai hắn. Đã quá lâu rồi hắn chưa được cảm nhận sự ồn ào này.

"Mau mua mau mua, ở đây có bán tơ lụa cao cấp từ Thương Gia Thành!"

"Tiểu đệ ngươi mau xem, chố ta bán toàn công pháp tu tiên đó!"

"Vậy sao ngươi vẫn là phàm nhân?"

"Ài, cái này là do ta không đủ căn cơ! Ngươi mua về thử một lần đâu mất gì!"

"A! mau bắt tên kia lại, hắn ăn trộm của ta!"

"Đại gia ta không ăn trộm, này là mượn ngày sau hữu duyên sẽ trả lại cho ngươi!"

Trương Diệp chỉ cần ở trong quán ăn này ung dung ngồi ăn nghe chuyện, đã đủ để nâng tâm trạng của hắn lên rất nhiều. Nhưng mà đời ai cho hắn thoải mái mãi đến thế. Đúng lúc hắn đang đưa vò rượu Hạo lão tặng vào mồm uống, thì đột nhiên từ ngoài cửa sổ một nam thanh niên lao vào.

Người này không biết ma xui quỷ khiến kiểu gì, chân trước nhảy qua cửa sổ lập tức muốn hôn vào mặt Trương Diệp. Hắn bên này rượu vừa chảy ra còn chưa kịp đổ vào mồm thì tự nhiên má phải bị kích thích, hắn liền thấy tầm nhìn có chút lệch lệch sang bên trái.

Giây sau thì thành tầm nhìn mấy con gián nằm dưới sàn rồi. Nam thanh niên kia thực sự là lấy chân hôn má hắn, đạp một cái nằm xuống đất! Bát đĩa gì đó bay lên rơi xuống liểng xiểng.

Người kia không quên nói với lại:

"Xin lỗi tiểu huynh đệ!"

Trương Diệp lúc này mới hoàn hồn, hắn lổm ngổm bò dậy. Đầu đội bát canh, má in hình đế giày.

"Tên khố-" lời này thốt ra còn chưa xong thì từ ngoài cửa sổ lại thêm một tên nữa nhảy vào, hắn vừa vặn hai chân dẵm lên đầu Trương Diệp.

Trương Diệp nằm ngất ngây dưới đất tư thế c·h·ó ăn c*t, hắn đầu vẫn còn sao quay mòng mòng. Chỉ còn đủ tỉnh táo nghe người kia nói:

"Huynh đệ nhận chút đền bù này nha~" Sau đó liền một cục đá ném thẳng vào đầu hắn.

Hắn từ bé đến lớn chưa bao giờ xui xẻo như này! À không thực ra xem lại thì là rất xui xẻo, như này được tính là còn đỡ rồi.

Sơ sinh bị bỏ rơi, mười bốn tuổi rơi xuống Vô Hối Thác...Hắn nên sớm gọi mình là người "rơi" cho rồi.

Trương Diệp lần hai bò dậy, tay cầm cầm xem thử hòn đá tên kia vừa ném vào. Khi hắn nhìn rõ rồi, cái này phải nói là một loại tinh thể.

Viên tinh thể này mang hình dáng một viên ngọc tròn to bằng trứng vịt, thân mang một màu xanh lam huyền ảo, có chút cảm giác thanh mát. Cái thứ này không chỉ tu tiên giả, thậm chí phàm nhân cũng biết. Đó chính là linh thạch!

Trương Diệp thấy lịch thạch như thấy...vàng? À không đúng, thấy linh thạch như thấy bố mẹ...vẫn không đúng rồi. Tóm lại là hắn rất quý.

Hạo lão để lại rất nhiều kim tệ nhưng thứ đồ đó tu tiên giới không dùng. Họ trao đổi một là trao đổi đồ vật ngang giá hai là bằng linh thạch. Hạo lão chỉ để lại cho hắn trăm viên linh thạch, nhìn như nào cũng là không đủ.

Trương Diệp nhẹ nhàng đưa linh thạch lại gần nhẫn trữ vật, thôi động linh khí trong cơ thể một chút là nhẫn lập tức hút linh thạch vào.

Sau đó hắn lần thứ ba bò dậy, nhưng đúng lúc này hắn lại nghe thấy tiếng chân chạy vội vã lại gần. Não vận động một chút, hắn lập tức lấy cái bát trên đầu xoay người rồi ném thẳng về phía bước chân chạy tới.

"Hah! Muốn chơi lão tử ba lần sao? Không có chuyện đó đâu!" Trương Diệp nghĩ thầm đắc chí.

Nhưng mà hay rồi đây, người chạy tới là một lão trung niên tuổi chắc quá bốn mươi. Người này thân mặc lụa quý, tay đeo nhẫn vàng, đầu lồi lên một cục sưng...à cái này không phải hành trang của hắn.

"Tiểu-tiểu tử! Ngươi cùng một bọn với hai tên c·h·ó má kia đúng không!" Lão trung niên nghiến răng nghiến lợi, một tay ôm vết thương trên đầu một tay chỉ mặt Trương Diệp quát lớn.

Trương Diệp nhìn thấy thế liền hiểu, hắn nhanh nhảu đoảng rồi. Lập tức không chậm một giây hắn vắt giò lên cổ chạy, phương hướng là theo hướng hai tên kia chạy. Muốn tiện cơ hội tẩn chúng một trận.

Chạy cả một con đường hắn cuối cùng cũng thấy hung phạm. Một tên y phục màu xanh rêu cũ kỹ, dáng người đô con cao lớn, da còn có chút hơi đỏ. Tên còn lại béo béo mặc đồ màu đỏ, lùn hơn một chút.

Nhắm chuẩn mục tiêu, Trương Diệp bứt tốc lao tới. Hai tên kia cảm giác được cái gì, vừa quay đầu ngoảnh lại liền mỗi tên thấy một bàn tay lao đến.

Trương Diệp vừa vặn dùng tay nắm lấy đầu hai kẻ thù ác, mượn lực lao đến ấn cùng lúc cả hai xuống đất.

"Ặc!" Hai tên đều đồng thanh kêu lên.

"H-huynh đệ à! Có gì từ từ nói!" Tên đồ đỏ mồm dính chút cát dưới đất vẫn cố nói.

"Nói sau, ta tẩn các ngươi đã!" Trương Diệp gằn dọng, hắn vừa mới nhập giang hồ liền bị người ta dẫm lên đầu. Hắn là nuốt không trôi cục tức này.

Linh khí lưu động xuất phát từ đan điền lan ra, Trương Diệp thi triển đạo thuật Khống Lôi Thuật! Lôi điện từ hai tay hắn công kích thẳng vào hai tên bên dưới.

"Arrghh!" Cả hai đồng thanh hét.

Giật một hồi mặt mày chúng đều một màu đen, đầu tóc bị giật đến xù hết lên. Trương Diệp có khống chế lực, không giật c·h·ế·t chúng. Có điều nhìn người chúng co giật như vậy, đảm bảo không dễ chịu

"Không phải trả cho huynh đệ một viên linh thạch rồi sao?!" Tên đồ xanh thể hình đô con dãy dụa nói.

"Đó là phí vật chất, ta đang đòi phí tinh thần!" Trương Diệp tiện tay giật tên đồ xanh lần nữa. Mười sáu năm hắn sống ôn hoà, lần đầu có người chọc hắn tức như này.

Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng quát từ đằng sau.

"Ba tên c·h·ó má kia! Mau đứng lại!" Lão trung niên vừa nãy bị Trương Diệp ném bát vẫn đuổi theo.

Bất ngờ là thấy hắn vừa chạy tay còn vừa kết thủ pháp, kết một hồi ba quả cầu lửa hiện lên sau lưng lão.

"M* nó! Vậy mà là tu sĩ Trúc Cơ!" Tên đồ đỏ lúc này mãi mới ngoảnh được đầu lại, thấy lão trung niên kia thi pháp liền phán đoán được.

Người dân xung quanh thấy vậy hò hét nhau chạy, để lại mỗi ba tên "c·h·ó má" giữa đường làm bia tập bắn cho lão trung niên. Trương Diệp thấy vậy hết cách đành cầm cổ áo hai tên kia nhấc lên xong lập tức lôi theo bọn chúng cùng chạy.

Cũng may chạy kịp, bọn hắn vừa chạy thì ba quả cầu lửa vừa bay đến. Ba quả cầu tựu lại một chỗ nổ tạo ra một hố sâu giữa đường, đất cắt bắn tung tóe. Ba người kia chạy đi rồi còn ngó lại xem khẳng định nếu bọn hắn trúng chiêu kia, đảm bảo không dễ chịu a...

Chương 3: Một đỏ một xanh hai tên c·h·ó má.